Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Kiếm Trùng Dương Quan, Nghiêm Hàn Cửu Thiên! Nam nhân trung niên cũng là người quyết đoán, thấy chuyện đã không có đường lui, lúc này liền nổi lên làm khó dễ, tế ra một thanh trường kiếm trắng như tuyết, kiếm vận vừa đẩy ra, một hơi lạnh từ trên trời giáng xuống, hơi lạnh kia dường như có thể xâm nhập chỗ sâu trong linh hồn, đóng băng thần hồn.

Mọi người Bát Phương Môn vừa thấy hắn thi triển chiêu này, đều hơi biến sắc rối rít lui về sau, hiển nhiên uy lực của một chiêu này không phải chuyện đùa.

Tần Triêu Dương thì lại vội vàng bảo vệ Tần Ngọc, dưới chân giậm một cái, liền nhẹ nhàng lui ra sau mười mấy trượng, các hộ vệ cùng đám hạ nhân Tần gia kia cũng chỉ thoáng cái bỏ chạy sạch, miễn cho bị họa lây cá trong chậu.

Kiếm ý nổi lên, kiếm khí hiện, nam nhân trung niên rung cổ tay, thân mình khóa lại trong bóng kiếm, bắn thẳng tới hướng Dương Khai. Nơi đi qua, không khí đều bị đông lại thành băng.

- Ha ha ha ha! Dương Khai sừng sững tại chỗ, cười gằn không ngừng, miệt thị nhìn đối thủ khí thế hung hăng đánh úp lại, không có ý tránh né chút nào.

Thấy hắn tự phụ như thế, trong lòng nam nhân trung niên cũng không khỏi run lên, trong lòng mơ hồ có cảm giác không tốt lắm, dường như sẽ lập tức xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

- Chỉ bằng vào ngươi cũng dám càn rỡ trước mặt ta như thế? Dương Khai cười gằn chuyển thành cười lạnh, dưới chân vừa động, thân hình bỗng nhiên mơ hồ, chờ đến lúc xuất hiện lại, đã bức đến trước mặt nam nhân trung niên, đưa ra một ngón tay điểm tới phía trước.

Trên đầu ngón tay chợt hiện ra một tia sáng vàng, chính là nguyên lực nồng đậm tinh thuần nhất.

"Keng..." Một tiếng vang nhỏ, nam nhân trung niên biến sắc, trợn to mắt đứng sừng sững giữa không trung, hoảng sợ nhìn một kích vận hết toàn lực của mình, bị một ngón tay của đối phương cản lại.

Càm khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng là, một ngón tay máu thịt của đối phương kia lại cứng chắc như bí bảo, không hư hại mảy may, ngược lại thì lực lượng từ đầu ngón tay bắn ra ép cong thân trường kiếm của mình.

Tâm thần thất sắc, thân kiếm chấn động, ý cảnh băng hàn kia đột nhiên băng tiêu tuyết mất.

- Làm sao có thể? Nam nhân trung niên la lên thất thanh, con ngươi trợn trừng sắp lọt ra ngoài.

Hắn không ngừng phóng ra thần niệm, đi điều tra tu vi của Dương Khai, phát hiện đối phương đích xác chỉ có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, so với mình còn thấp một tầng thứ nhỏ. Nhưng xem theo lực lượng đối diện đánh úp lại này, khẳng định không phải võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh có được.

Lực lượng lật đổ cái nhìn kia khiến hắn hoàn toàn hỗn loạn, chỉ cảm thấy lần này sợ là đá phải tấm sắt rồi.

- Kêu La Nguyên ra đây còn được, ngươi thì không thấm vào đâu! Dương Khai nói dứt câu, hừ lạnh một tiếng, nguyên lực trên đầu ngón tay đột nhiên tăng cường không ít, ánh sáng vàng bùng lên, lập tức đẩy qua phía trước.

- Ngươi nhận biết La sư đệ? Nam nhân trung niên chấn động cả người, hoảng sợ nhìn Dương Khai, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, chợt hô lên: - Ngươi là Dương Khai! Ngươi là Dương Khai trong Tứ Quý Chi Địa kia!

Hắn dường như nhớ ra cái gì đó, trong miệng kinh hô.

Tiếng nói mới dứt âm, ánh sáng vàng liền nuốt sống hắn, nam nhân trung niên kêu thảm một tiếng, trực tiếp rơi xuống đất, đập cho mặt đất thành một cái hố sâu, dáng vẻ vô cùng chật vật.

- Dương Khai?

- Dương Khai trong Tứ Quý Chi Địa kia ư?

- Đúng rồi, chính là hắn, khẳng định là hắn. Ta nói thế nào nhìn quen mắt như vậy!

Phía dưới, mấy đệ tử Bát Phương Môn đều hô to gọi nhỏ, mỗi người đều hoảng loạn.

Bọn họ cũng là cho tới giờ khắc này, cuối cùng mới nhận ra Dương Khai. Dù sao thời điểm ở trong Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai dùng Thái Diệu đan uy hiếp mọi người, muốn đổi vật với mọi người, những này người cũng ở xa xa theo dõi.

Chẳng qua lúc đó La Nguyên ở ngay bên cạnh Dương Khai, bọn họ không dám tới quá gần, cho nên hôm nay nhất thời nhìn thấy lại không nhận ra.

Thẳng đến nam nhân trung niên chợt nghĩ tới la lên, lúc đó bọn họ mới hiểu rõ thân phận của Dương Khai.

Trong lúc nhất thời, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh như mưa, sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ mặc dù chưa từng đấu với Dương Khai, nhưng chuyện xảy ra ở trong Tứ Quý Chi Địa, bọn hắn cũng đều thấy rõ.

Mạnh như Vô Thường, La Nguyên, cũng không có người nào có thể làm gì được Dương Khai, càng đừng nói tới đám người bọn họ này.

Lần này Tứ Quý Chi Địa mở ra, thành tựu uy danh của hai nhân tài mới xuất hiện: một người là La Nguyên của Bát Phương Môn, người này ngay mặt dùng sức chống lại Vô Thường của Thiên Vũ Thánh Địa mà không rơi xuống hạ phong, so đấu lực lượng ngang nhau, đã chứng minh thực lực của hắn không tầm thường.

Mà một người khác chính là Dương Khai.

Chỉ có Đạo Nguyên tu vi nhất tầng cảnh, lại kiêm thêm luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, luyện chế được Thái Diệu bảo đan, còn đùa bỡn nắm trong tay tất cả cường giả trong Tứ Quý Chi Địa.

Có thể nói, danh tiếng của hai vị nhân tài mới xuất hiện giờ này, cho dù không so được với Hạ Sanh, Vô Thường, Tiêu Thần, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao những gia tộc khác trong Phong Lâm Thành đều có hai ba đệ tử tông môn vào ở, mà ở Tần gia chỉ có một Bát Phương Môn.

Bởi vì La Nguyên ở chỗ này, những võ giả tông môn kia đâu muốn đến đây gây chuyện với tên sát tinh này? Hắn ngay cả Vô Thường đều không sợ, trong thiên hạ trừ cường giả Đế Tôn Cảnh còn có ai có thể để cho hắn e ngại?

- Khụ khụ... Nam nhân trung niên của Bát Phương Môn kia bị Dương Khai bức lui, tuy rằng bị thương nhưng cũng không có nghiêm trọng lắm, vội vàng đứng lên, sau đó tràn đầy kiêng kỵ nhìn lại hướng Dương Khai, cắn răng một cái, ôm quyền nói: - Thì ra là Dương đại sư, lúc nãy tại hạ có mắt không tròng, còn mong Dương đại sư không lấy làm phiền lòng!

Hắn tu vi cao hơn Dương Khai, tuổi lớn hơn Dương Khai, xưng hô Dương Khai là đại nhân tự nhiên có hơi mất mặt, gọi là huynh đệ thì sợ Dương Khai không vui, hắn liền dứt khoát dùng đại sư để gọi. Dù sao Dương Khai với trình độ luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, cũng đủ để xứng với cách xưng hô này.

- Cái gì? Tần Triêu Dương sửng sốt ngẩn người, mắt nhìn nam nhân trung niên đầy vẻ kinh ngạc, không biết người này lúc trước lớn lối như vậy, thế nào chỉ chớp mắt liền rất cung kính, lại còn xưng hô Dương Khai là đại sư...

Tần Ngọc trong đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng khác thường, làm như như có điều suy nghĩ.

- Có gì đâu mà phiền lòng...

Dương Khai toét miệng cười.

- Dương đại sư đại nhân đại lượng... Nam nhân trung niên nghe vậy sắc mặt vui mừng.

Dương Khai chợt chuyển giọng nói lạnh như băng: - Cùng người chết không có phiền gì cả!

Sắc mặt vui mừng trên mặt nam nhân trung niên lập tức sững lại, một luồng hơi lạnh lẽo từ đầu chạy xuống bàn chân, khiến cả người hắn như rơi vào hầm băng, vội vàng khàn giọng nói: - Dương đại sư, chuyện hôm nay đúng là Lâm sư đệ ta không đúng...

- Vốn chính là hắn không đúng! Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

- Nhưng xin Dương đại sư nể tình Lâm sư đệ ta đã bị dạy dỗ, cho hắn một cơ hội hối cải để làm người mới đi! Hắn gương mặt khẩn thiết cầu xin.

- Giết người thì thường mạng! Ta bất quá là đánh hắn ngất xỉu, cái này gọi là được dạy dỗ à? Dương Khai cười lạnh không ngừng, nói châm chọc: - Tính mạng của người khác đối với các ngươi rẻ rúng như vậy sao?

Nam nhân trung niên thấy hắn không chút động lòng, không khỏi trên trán toát ra mồ hôi, cũng không biết là cấp bách hay là đau, cắn răng nói: - Nói thật cho Dương đại sư biết, Lâm Duẫn sư đệ... là cháu của Lâm Duệ phó môn chủ tông ta!

Hắn đưa ra Lâm Duệ, cũng là hy vọng Dương Khai có thể sợ ném chuột vỡ đồ, bán cho hắn chút mặt mũi.

Nào biết Dương Khai bật cười một tiếng, cuồng ngạo nói: - Lâm Duệ là người nào, liên quan gì với ta!

Nam nhân trung niên sắc mặt trắng bệch, ý thức được chuyện hôm nay là không có cách nào lành.

- Dù sao hôm nay ta phải giết người, không phải ngươi chính là tên ngất đi kia! Dương Khai cổ tay run lên, Bách Vạn Kiếm hiện ra, trong nháy mắt tràn ngập đế ý vô tận, đế vận đặc hữu cùng dao động kiếm khí kia làm như tại trên mặt hồ tĩnh lặng ném xuống một hòn đá lớn, tạo nên tầng tầng gợn sóng, lan ra bốn phía.

Hắn dùng Bách Vạn Kiếm chỉ về phía nam nhân trung niên xa xa, nói:

- Chính ngươi chọn một đi! Nói xong, khóe miệng hắn nhếch lên, cười khẩy nói: - Hay là nói ngươi nguyện chết thay cho tên kia, tên kia là cháu của phó môn chủ các ngươi, nếu ngươi chết thay cho hắn, nói không chừng phó môn chủ các ngươi sẽ chiếu cố thật tốt người nhà của ngươi!

- Này này này... ta ta ta... Nam nhân trung niên không ngừng thụt lùi, lời nói không mạch lạc, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai. Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Đế Bảo, nhưng thời khắc này cũng cảm nhận được thanh trường kiếm này bất phàm, cũng biết Dương Khai cũng không phải là đang nói đùa, hắn thấy rõ ràng sát khí trong mắt Dương Khai, dày đặc như thực chất.

Chỉ là... tuy rằng Lâm Duẫn thân phận ở Bát Phương Môn không thấp, nhưng chuyện bảo hắn chết thay này hắn như thế nào chấp nhận?

- Ngươi không chọn, thì ta tự mình quyết định vậy! Dương Khai hừ nhẹ, lại nhìn Tần Triêu Dương nói: - Tần gia chủ, bọn họ giết một người trong tộc ngài, ta dùng bí bảo của Tần gia chém chết, coi như là Tần gia tự mình báo thù rửa hận, được chứ?

- Được!

Tần Triêu Dương quát to: - Làm phiền Dương lão đệ!

Dương Khai gật gật đầu, Bách Vạn Kiếm vừa động, đang định thi triển sát chiêu, bỗng nhiên hơi đổi sắc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, bỉu môi nói: - Nếu đã tới thì hiện thân đi, còn lén lén lút lút làm gì?

- Còn có người ư? Tần Triêu Dương biến sắc, vội vàng nhìn lại hướng kia, lại thấy bên kia trống không một ai, không khỏi sắc mặt nghi hoặc.

Mà đúng lúc này, trong hư không kia gợn sóng một trận, hai bóng người bỗng nhiên quỷ mị hiện thân.

Hai bóng người này một nam một nữ, nam nhân là thanh niên, sắc mặt lạnh lùng, dường như mọi sự không quan tâm, thần thái lạnh như băng; thiếu nữ thì yêu kiều khả ái, khuôn mặt mịn màng, lẳng lặng đứng ở phía sau thanh niên kia, đôi mắt đẹp của nàng luôn dán sau lưng người thanh niên, dường như ở trong mắt nàng, trên đời này trừ người thanh niên trước mặt này, không có ai khác nữa.

- Là hắn! Tần Triêu Dương sắc mặt âm trầm xuống.

Lão đương nhiên nhận ra, một nam một nữ này đều là đệ tử Bát Phương Môn, ngày đó là theo đám người nam nhân trung niên và Lâm Duẫn cùng đi tới Tần gia. Những người Bát Phương Môn này, cũng chính là với thanh niên này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Chỉ có điều thanh niên này từ khi đến ở Tần gia vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, nghe người làm nói hắn luôn khắc khổ tu luyện, chưa từng có nửa phút thư giãn.

Tần Triêu Dương còn biết, người này tên là La Nguyên, chính là nhân tài mới xuất hiện cùng phát sáng chung với Dương Khai ở trong Tứ Quý Chi Địa.

Còn nữ nhân mặt tròn kia, dường như là con gái của môn chủ Bát Phương Môn, có tình ý với La Nguyên, một mực bảo vệ khi hắn bế quan trong viện, không rời xa nửa bước. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhìn xu thế đó dường như La Nguyên không mảy may để ý tới nàng.

- La sư đệ, đại tiểu thư! Nam nhân trung niên thấy hai người này hiện thân, không khỏi quá đỗi vui mừng, kinh hô thành tiếng, nhưng rất nhanh tựa hồ như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên sợ hãi.

La Nguyên lạnh nhạt nhìn hắn, cau mày nói:

- Các ngươi rất ồn ào a!

Lời vừa nói ra, mấy người Bát Phương Môn đều câm như hến, mỗi người sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ dường như rất e sợ La Nguyên...

Advertisement
';
Advertisement