Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tí tách, tí tách...

Tiếng nhỏ giọt truyền vào trong tai mọi người, trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi độc đáo kia.

Mọi người ngẩn ngơ, dường như còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đợi đưa mắt nhìn lại Khúc Hoài Nhân, cảnh tượng ập vào mắt lại làm cho bọn họ hoảng sợ thất sắc.

Chỉ thấy... Khúc Hoài Nhân thân mình đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, vẫn như cũ còn đang duy trì tư thế tấn công, nhưng trên bàn tay lão thò ra kia, năm ngón tay đã bị cụt tận gốc, miệng vết thương bằng phẳng sáng rực, máu tươi nhỏ giọt tí tách.

Nếu chỉ vậy cũng thôi đi, mấu chốt là sau lưng Khúc Hoài Nhân, nửa mũi thanh kiếm xuyên qua cơ thể, máu tươi liền theo mũi kiếm không ngừng nhỏ giọt, bắn tung tóe cả một khoảnh đất, nhiễm đỏ mặt đất, rồi chậm rãi tụ lại thành một dòng chảy đỏ sẫm.

"Ực..." Vang lên một trận tiếng nuốt nước miếng, mỗi người đều tự hỏi trong đầu: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

Vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy Khúc Hoài Nhân với khí thế hung hăng đánh tới hướng Dương Khai, mà Dương Khai thì lại luống cuống tay chân múa may bí bảo ứng phó, không có chương pháp gì đáng nói... Vốn tưởng rằng Dương Khai nhất định phải bị Khúc Hoài Nhân đả thương, cướp đi bí bảo, không nghĩ tới kết cục cuối cùng lại rúng động lòng người như thế.

Nhìn bộ dáng này, hình như Khúc Hoài Nhân đã sơ ý tự mình đụng vào trên lưỡi kiếm của người ta.

Mà miệng vết thương ở giữa ngực lão kia, thời khắc này chỉ sợ ngay cả tâm mạch đều bị cắt đứt, cắt đoạn khả năng còn sống.

Trong mắt một vài võ giả lóe sáng, làm như ý thức được điều gì, vốn ý khinh thị và vẻ khinh thường chỉ một thoáng tan mất sạch, ánh mắt nhìn vào Dương Khai trở nên ngưng trọng.

Mà một số người khác lại vẫn như cũ thần sắc mờ mịt.

- Ngươi... Khúc Hoài Nhân nhìn về phía Dương Khai há miệng phun ra một chữ, nhưng lão hoàn toàn không có cơ hội nói ra hết câu nói, trong miệng đã ngập đầy máu, máu tươi kia không tự chủ từ trong miệng lão trào ra giống như suối phun.

- Chính lão muốn chết, không trách được ta! Dương Khai kêu to, một bàn tay vỗ vào ngực Khúc Hoài Nhân, đánh lão bay ra xa.

Giữa không trung, Khúc Hoài Nhân sinh cơ nhanh chóng tiêu tán, hai mắt rất nhanh vô thần, đợi đến lúc rơi xuống đất, lão đã tắt hơi bỏ mình, tử trạng vô cùng thê thảm.

Phó cốc chủ của Tà Nguyệt Cốc, chết trong một thành trì nhỏ Phong Lâm Thành không minh bạch như vậy, trước khi Khúc Hoài Nhân tới đây sợ là thế nào cũng không nghĩ tới kết cục của mình lại như vậy.

- Ngươi không ngờ dám giết Khúc phó cốc chủ! Một nam nhân trung niên bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn. Nhìn thái độ của hắn, dường như biết hoặc là quen thân Khúc Hoài Nhân, mắt thấy Khúc Hoài Nhân chết ở trước mắt mình, sao có thể từ bỏ ý đồ, hắn vừa gầm lên, cổ tay đã run lên, một chùm ánh sáng vàng chợt hiện ra trên lòng bàn tay, hắn kêu ầm lên: - Tiểu tử ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, theo ta đi Tà Nguyệt Cốc chịu tội, có lẽ còn có một đường sống, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Dứt lời, tia sáng vàng trên tay hắn thoáng cái lập tức nổ tung, biến thành một tấm lưới lớn màu vàng, chụp xuống đầu Dương Khai.

Trong ý nghĩ của hắn, Khúc Hoài Nhân sở dĩ chết thảm trên tay Dương Khai: Thứ nhất là vì quá mức khinh địch; thứ hai là bí bảo trên tay Dương Khai kia vô cùng sắc bén, cho nên mới rơi vào kết quả như vậy. Nếu không, với tu vi nhất tầng cảnh nhỏ nhoi của Dương Khai, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đánh chết Khúc Hoài Nhân là Đạo Nguyên tam tầng cảnh?

Người có lúc sơ suất, ngựa có lúc lật vó, đây là Khúc Hoài Nhân lật ngả trong cống ngầm a.

Hắn kiêng kỵ Bách Vạn Kiếm sắc bén, vì thế căn bản không tính toán tới gần cận chiến với Dương Khai, chỉ định dùng bí bảo trước trói buộc Dương Khai rồi tính sau.

Tấm lưới lớn sáng màu vàng kia cũng không biết là dùng vật gì luyện chế thành, tản ra dao động năng lượng của bí bảo cấp Đạo Nguyên, nó vừa hiện ra, dường như lập tức phong tỏa mảnh thiên địa này, một lực lượng vô hình tạo thành lực phong tỏa độc đáo.

- Huyền Kim Đâu Thiên Võng! Có người biết hàng khẽ kêu lên thành tiếng, trong nháy mắt liền nhận ra tên của bí bảo này, mặt không khỏi hơi biến sắc.

Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, trên tay bấm quyết, tâm thần phóng ra ngoài, khống chế uy năng bí bảo của mình.

Dương Khai bên kia vội thối lui mấy bước, nhưng bất luận hắn lui nhanh như thế nào cũng không chạy thoát phạm vi bao phủ của Huyền Kim Đâu Thiên Võng, một mực bị cổ lực phong tỏa vô hình kia bao trùm, điều này không khỏi làm hắn vô cùng kinh ngạc, thầm cảm thấy thiên hạ này người tài dị sĩ xuất hiện lớp lớp, ngay cả bí bảo kỳ lạ bực này đều có thể luyện chế ra được.

- Tiểu tử ngươi trốn không thoát! Huyền Kim Đâu Thiên Võng của ta từ khi luyện chế thành công tới nay chưa từng thất bại, bỏ ý chống cự đi!

Nam nhân trung niên cười lạnh nói, đồng thời trên tay bấm quyết biến đổi, tấm lưới lớn màu vàng bao trùm trên đỉnh đầu Dương Khai chợt hạ xuống, bao trùm Dương Khai ở trong đó, tiếp theo liền thu lại, biến thành một đoàn ánh sáng vàng, hoàn toàn khóa lại.

- Ha ha ha ha... Nam nhân trung niên mắt thấy một kích thuận lợi, không khỏi cười ha hả, nhưng đang cười, nụ cười của hắn liền cứng lên trên mặt, trợn to mắt nhìn, la lên thất thanh: - Sao có thể!

Chỉ thấy bên trong màn sáng vàng, Dương Khai bị Huyền Kim Đâu Thiên Võng trói buộc, thân hình hắn lại từ từ mờ nhạt đi, rồi rất nhanh biến mất không thấy.

Trong đó bất ngờ chỉ là một cái bóng mờ mà thôi.

- Nguy hiểm thật nguy hiểm thật! Bỗng nhiên từ một bên truyền đến thanh âm của Dương Khai, nam nhân trung niên trố mắt nhìn lại, chính thấy Dương Khai đang đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, dáng vẻ như lòng còn sợ hãi.

- Tiểu tử ngươi... Nam nhân trung niên mặt biến sắc, thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là Dương Khai dùng loại thủ đoạn nào trốn thoát được lực phong tỏa của bí bảo, thậm chí ngay cả hắn đều không phát hiện chút nào.

- Không tệ không tệ, bí bảo này không tệ, ta muốn! Dương Khai nói chuyện, đưa tay chụp tới màn sáng vàng kia.

- A... Nam nhân trung niên hoảng sợ, mắt thấy Dương Khai lại dùng một tay chụp lấy màn sáng vàng nắm trong lòng bàn tay, lập tức vội vàng thúc dục nguyên lực trong cơ thể, hai tay không ngừng bấm pháp quyết.

Màn sáng vàng bị Dương Khai cầm trong lòng bàn tay, chỉ thoáng cái liền "ông ông" không ngừng, một lực kháng cự cực mạnh truyền ra, chấn cho bàn tay Dương Khai tê dại.

Dù sao nó cũng là bí bảo nam nhân trung niên nhọc lòng luyện chế thành, tâm thần tương thông với nam nhân trung niên, Dương Khai dùng sức cưỡng ép cướp lấy như vậy, đương nhiên không có cách nào thuận lợi vào tay.

Nhận ra lực kháng cự từ trong bí bảo, trong mắt Dương Khai thoáng hiện lên vẻ tàn khốc, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trung niên nói: - Nhìn vào ta!

- Cái gì? Nam nhân trung niên đang cố khống chế bí bảo của mình thoát khỏi trong tay Dương Khai, nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại.

Ngay sau đó, bỗng nhiên hắn rùng mình một cái, một loại cảm giác rợn cả tóc gáy tràn ngập trong lòng.

Một lực lượng thần hồn tinh thuần, bỗng nhiên từ phía trước đánh thẳng tới, lực lượng kia hùng hồn tinh túy, như thanh kiếm sắc bén vượt qua không gian cắt xé phòng ngự thần hồn của nam nhân trung niên, trong nháy mắt vọt vào trong đầu hắn, trong thức hải đột nhiên nổi lên sóng gió cuồn cuộn.

- A a a... Chỉ trong chớp mắt nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt, ôm đầu lớn tiếng hét thảm.

Mọi người trông thấy cảnh này, lập tức đều bị dọa cho hoảng sợ nhảy dựng, rối rít cách xa nam nhân trung niên một chút.

Ăn Dương Khai một kích đánh vào thần hồn, thức hải hỗn loạn, thần hồn chấn động, nam nhân trung niên cũng không còn ý thức khống chế Huyền Kim Đâu Thiên Võng của mình.

Dương Khai tăng thêm lực đạo trên tay, dưới nguyên lực cuồn cuộn, lập tức trấn áp xuống sức phản kháng của bí bảo kia, lực lượng thần hồn rót vào trong đó, không tới ba hô hấp đã hủy diệt lạc ấn thần hồn của đối phương để lại bên trong, sau đó ném vào nhẫn không gian của mình.

Bí bảo này, không ngờ lại thật bị hắn đoạt đi như vậy!

Mọi người không khỏi biến sắc, rốt cục ý thức được không đúng.

Chuyện tranh đoạt bí bảo này cũng không phải người bình thường có thể làm được, trừ phi tu vi thần hồn giữa hai người có chênh lệch cách xa, mới có thể trong thời gian ngắn như thế hủy diệt lạc ấn thần hồn của nguyên chủ nhân, nếu không dứt khoát không thể thu vào nhẫn không gian.

Thế mà Dương Khai lại làm được!

Nói cách khác, hắn chỉ trong thời gian cực ngắn hủy diệt lạc ấn thần hồn của nam nhân trung niên, điều này cũng có nghĩa lực lượng thần hồn của hắn mạnh hơn rất nhiều so với nam nhân trung niên.

Vừa nghĩ đến đây, mọi người đều hít vào một hơi lạnh.

- Giả heo ăn lão hổ! Có người khẽ kêu to, sau đó trong ánh mắt nhìn Dương Khai, lóe lên vẻ hoảng sợ và kiêng kỵ.

Nếu nói Khúc Hoài Nhân chết là vì khinh địch, không cẩn thận đụng vào lưỡi kiếm của Dương Khai, thì tao ngộ của nam nhân trung niên không thể dùng từ không cẩn thận để giải thích.

Đây tuyệt đối chính là nghiền ép trên thực lực, không thể giải thích bằng vận may.

Nam nhân trung niên ra tay với Dương Khai kia, vẫn còn nằm trên đất không ngừng ôm đầu, nhìn xu thế đó dường như là tổn thương không nhẹ, cũng không biết có thể lành lại hay không, bất quá... nếu bị thương trên thần hồn, dù có thể lành bệnh thì cũng phải hao phí thời gian và tinh lực to lớn mới được; làm không tốt, cả đời này hắn đều phải biến thành ngơ ngáo, ngớ ngẩn.

- Còn ai có bí bảo không tệ? Lấy ra nhìn thử xem! Dương Khai nhìn quanh, lạnh lùng cười nói.

Mọi người đều không ngừng lui về phía sau, mỗi người đều vừa tức cười vừa kinh sợ.

Chính những người này, vốn có ý đoạt lấy bí bảo của Dương Khai, nhưng không nghĩ tới lúc này tình huống lại phản ngược, dường như tiểu tử này nếm mùi ngon ngọt, nên muốn ngừng mà không được...

- Không có không có! Bí bảo của ta mới chỉ là phẩm chất cấp Hư Vương, tiểu huynh đệ tuyệt đối là nhìn không thuận mắt! Có người nghiêm nghị giải thích.

- Phẩm chất cấp Hư Vương lợi hại như vậy, bí bảo của ta mới là cấp Phản Hư... Một người lập tức nói tiếp.

Mọi người nghe vậy, tất cả đều sắc mặt đen xuống nhìn lại hướng tên kia.

Người kia lập tức cương lên: - Thế nào? Ta nghèo không được sao? Đạo Nguyên Cảnh dùng bí bảo cấp Phản Hư rất mất mặt sao? Nhìn cái gì mà nhìn!

Nói dứt câu, hắn đổi sắc mặt, cười híp mắt nhìn về phía Dương Khai ôm quyền nói: - Bí bảo cấp Phản Hư tiểu huynh đệ sẽ không có hứng thú đâu... Không có hứng thú thì tốt, tại hạ nhớ lại còn có chuyện quan trọng cần đi trước một bước, cáo từ!

Dứt lời, cũng không quản thái độ của Dương Khai ra sao, trực tiếp bỏ chạy.

Những người khác cũng đều kịp phản ứng, trong lòng thầm mắng người kia xem thời cơ nhanh, cũng vội vàng ôm quyền chào từ biệt Dương Khai, rồi rối rít tránh lui.

- Đợi chút! Dương Khai bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

Mọi người nghe vậy cả kinh, tất cả đều xoay người lại, cảnh giác nhìn Dương Khai, e sợ hắn làm ra chuyện bất lợi gì cho mình.

- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như vậy!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

"Ực..." Mọi người nuốt nước miếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, đều ý thức được cái này hỏng bét rồi! Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cũng không biết tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?

Dương Khai hừ hừ, chỉ trên đất, nói: - Hãy mang đi thi thể kia và tên rống như heo này cùng đi!

- A...

- Dạ dạ dạ!

- Còn không mau hỗ trợ!

Mọi người kêu la, nhanh và gọn xách theo thi thể Khúc Hoài Nhân cùng nam nhân trung niên đang không ngừng hét thảm kia, từng người một rất nhanh biến mất không thấy...
Advertisement
';
Advertisement