Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trước sau thời gian mười mấy hơi thở, dưới đất này trong phương viên vạn trượng ước chừng xuất hiện mười tám cái Linh nhãn, những Linh nhãn này đều là bậc trung, thậm chí còn có ba chỗ là Linh nhãn thượng phẩm.

Mười tám Linh nhãn này dường như được cùng xếp hàng bày với một quy luật đặc biệt phân tán dưới đất, mười lăm linh nhãn trung phẩm vây quanh bốn phía, ba Linh nhãn thượng phẩm còn lại xếp hàng bày ở giữa, trong chỉnh thể như tích chứa huyền cơ cực lớn.

Mười tám chỗ Linh nhãn cùng nhau phun trào, tràng diện đồ sộ, mọi người đều run sợ không nói nên lời. Sau khi đã trải qua phấn chấn cùng khiếp sợ ban đầu, mọi người liền rất nhanh ý thức được có điều rất không ổn.

Một Linh nhãn trung phẩm xuất hiện, tuyệt đối sẽ dẫn tới những thế lực lớn nhúng tay tranh đoạt, giờ này là mười tám Linh nhãn đều xuất hiện, thậm chí còn có ba Linh nhãn thượng phẩm, đây cũng không phải là những thứ nhất tuyến thế lực có thể ăn được.

Nếu làm không tốt thì tới những tông môn đứng đầu như Thanh Dương Thần Điện, Thiên Vũ Thánh Địa, Vô Hoa Điện đều bị kinh động, thậm chí Tinh Thần Cung đều có thể phái người tới, đây tuyệt đối sẽ chấn động cả Nam Vực, là chuyện đại sự của cả Tinh Giới, mà tên Phong Lâm Thành chắc chắn sẽ truyền khắp thiên hạ người người đều biết.

- Xong rồi, chuyến này xong hẳn rồi. Có người khoé miệng co quắp, nhỏ giọng lầm bầm. Tuy rằng người này không nói rõ nhưng mọi người ở đây đều hiểu hắn ngụ ý đơn giản chính là cơ duyên ở đây hoàn toàn không có quan hệ gì với tông môn của mình.

- Linh nhãn này sắp xếp…chẳng lẽ…chẩng lẽ lại là Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận? Trong đám người có một người con ngươi sáng lên quét mắt khắp nơi:

- Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận? Có người nghi ngờ nhìn người kia, kinh giọng nói:

- Vị bằng hữu này tinh thông trận pháp?

- Có biết chút ít. Người kia nghe vậy gật gật đầu.

Mọi người đều nổi lòng hiếu kỳ, rối rít nhìn qua người kia hỏi: - Nếu bằng hữu đã hiểu trận pháp thì hãy nói cho chúng ta biết, Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận này có ích lợi gì?

Người kia sắc mặt tái nhợt, biểu tình khó coi, trầm mặc một hồi mới trầm giọng nói: - Ta cũng không dám xác định có phải Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận hay không, dù sao trận pháp này đã sớm thất truyền, dường như là từ thời thượng cổ, trong điển tịch chỉ có miêu tả sơ qua không có chi tiết.

- Đại trận thượng cổ? Tiếng kinh hô vang lên, thượng cổ, viễn cổ là thời kỳ vô cùng đặc thù. Nghe nói trong hai thời kỳ này, thiên địa triều tịch lực thoải mái, lực lượng pháp tắc nồng đậm sinh ra rất nhiều đại năng chi sĩ, chỉ là theo thời gian trôi qua, lực lượng pháp tắc mỏng dần làm các võ giả tấn thăng ngày càng khó khan. Nhưng một khi đã liên luỵ đến thượng cổ viễn vổ vật thì không khỏi rung động lòng người.

Cho nên vừa rồi nghe nói Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận này là thượng cổ kỳ trận mọi người đều hưng phấn muốn tìm hiểu.

Dương Khai cũng thần sắc hơi động nhìn người kia hỏi: - Bằng hữu chẳng lẽ họ Cung, người của Thiên Hà Cốc Cung?

Có người ngay sau đó kêu lên. Có thể liếc mắt nhận ra đại trận thượng cổ vậy trình độ trận pháp của người này nhất định không thể khinh thường. Mà đưa mắt nhìn cả Nam Vực cũng chỉ có Thiên Hà Cốc Cung Gia nghiên cứu trận pháp thâm hậu, Cung gia bất kỳ người nào cũng là đại sư trận pháp.

Dương Khai khi ở trong Tứ Quý Chi Địa có quen biết Cung gia Cung Văn Sơn, được lĩnh giáo Cung gia điều nghiên cùng vận dụng trận pháp cho nên mới hỏi như vậy.

- Ô người này ngươi… Võ giả đứng cạnh Dương Khai dường như cho tới giờ khắc này mới lấy lại tinh thần, lập tức hoảng sợ vội vàng đứng cách xa Dương Khai một chút, những người khác cũng là hoảng sợ lùi sau vài bước, chỉ một thoáng bên cạnh Dương Khai không còn một bóng người.

Dương Khai sờ mũi nói: - Tại hạ chỉ là đi một chút xem một chút, chư vị không cần căng thẳng như vậy. Hắn cũng không nghĩ tới những người này lại kiêng kị với mình như vậy. Thấy bộ dạng hắn dễ nói chuyện cũng không lộ ra sát khí gì mọi người đã thoáng an tâm không ít:

- Vị Cung huynh này… Dương Khai lại nhìn về phía người kia nói chuyện.

Người này cười khổ nói: - Tại hạ không phải họ Cung, nhưng coi như có một nửa là người Cung gia. Hắn nói vậy làm người khác không khỏi hồ đồ. Người này giải thích: - Chuyết kinh là người Cung gia, cho nên tại hạ cũng từ bên Cung gia học được không ít trận pháp.

- Thì ra là thế. Mọi người ra vẻ hiểu thầm nghĩ người này đại khái là con rể nhà họ Cung nên mới có nghiên cứu trận pháp.

- Bằng hữu hãy nói cho chúng ta biết về Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận này đi. Dương Khai nói: - Ta rất tò mò, trận pháp này là để làm gì?

- Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận là thượng cổ kỳ trận, yêu cầu bày trận vô cùng hà khắc, như chư vị thấy cần gộp đủ mười tám kiện vật tràn đầy linh khí, hơn nữa phải là nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng sản sinh ra Linh khí, mà cơ sở bày trận tốt nhất chính là ở Linh nhãn. Người này nói tới trận pháp thần tình lập tức trở nên nghiêm nghị, miệng lưỡi lưu loát, hiển nhiên là cơ sở xác thật làm cho người ta tin phục.

- Mà tác dụng của thượng cổ kỳ trận này… Hắn hơi dừng một chút rồi nói tiếp: - Chính là trấn áp phong ấn.

- Trấn áp phong ấn?

- Phong ấn cái gì? Một đám người nhất thời mê man:

- Ta không biết.

Người kia lắc lắc đầu quay nhìn phía Đoàn Nguyên Sơn nói: - Đoàn thành chủ, chỗ này đã từng có gì dị thường sao?

Đoàn Nguyên Sơn khoé miệng hơi giật liếc mắt nhìn Dương Khai nói: - Chư vị nếu tới Phong Lâm Thành vài ngày rồi tất nhiên là biết chuyện mấy tháng trước Phong Lâm Thành bị ma khí bao vây.

- Ô..

- Nói vậy chẳng lẽ vật bị phong ấn kia lại chính là…

- Ma khí thượng cổ? Mọi người biến sắc có chút đứng không vững lung lay sắp đổ. Dương Khai cũng ra vẻ hiểu, âm thầm bội phục thủ đoạn đại năng thượng cổ kia. LÚc này trong mọi người, hắn rõ nhất chỗ này rốt cuộc phong ấn cái gì, không phải là ma khí thượng cổ mà là con ngươi đen Cự Ma thượng cổ.

Vậy có thể diễn hoá một phương thế giới hắc ám con ngươi đen. Tất cả ma khí thượng cổ chẳng qua là do con ngươi đen kia sản sinh ra. Dùng linh khí thiên địa phong ấn ma khí đúng là biện pháp tốt, chỉ tiếc đến những thứ đại năng thượng cổ đều coi thường trình độ quỷ dị của con ngươi đen kia.

Vô số năm qua con ngươi đen kia không có biến mất, tuy rằng mất đi linh tính cùng ý chí nhưng nó vẫn tồn tại, từ dưới đất chui lên, bị Dương Khai thu được.

- Chư vị không cần phải lo lắng, ma khí vây thành là lúc từng có ba vị Đế Tôn Cảnh đại nhân đến chỗ này, những ma khí kia đã bị khu trừ sạch sẽ, dù sao mấy tháng nay chúng ta đều không nhận ra ma khí có tồn tại. Đoàn Nguyên Sơn trấn an mọi người. Hắn vẫn cho là ma khí kia lui đi là công lao của đám người Cao Tuyết Đình.

- Như vậy xem ra Thập Bát Tinh Đấu Đại Trận chính là phong ấn ma vật kia.

Vị con rể Cung gia cũng là sắc mặt hơi tái có chút ý sợ, những người khác hơi hít nhẹ, trầm mặc hồi lâu mới có người nói: - Ma khí thượng cổ đã lâu không đi quản, giờ này mười tám linh nhãn hiện thế, đối với chúng ta chưa chắc đã không phải là một cơ duyên.

- Không tệ không tệ, nếu đã không thể vĩnh viễn chiếm cứ vậy tại sao không nhân cơ hội này tranh thủ hấp thu, chư vị còn đang chờ đợi gì. Một người quát lớn, thân hình lắc lư muốn hướng chỗ linh nhãn kia chạy tới. Người này cũng quyết đoán, nhằm chạy tới một chỗ Linh khí thượng phẩm, muốn chui vào đó thu nạp linh khí thiên địa. Linh nhãn thượng phẩm chỉ có ba chỗ, lúc này có hai ba chục tông môn gia tộc thế lực, hắn tất nhiên muốn lấy tốc độ để làm thế mạnh.

Người này vừa động, mọi người cũng không kiềm chế được, rối rít thi triển thân pháp hướng các Linh nhãn chạy tới. Dương Khai cũng nhất tịnh động, trực tiếp thi triển ra thần thông không gian, di chuyển tới bên trên một chỗ Linh nhãn thượng phẩm đứng đó mắt lạnh nhìn phía trước.

Phía trước có mấy võ giả hung mãnh nhào tới có vẻ như là một tông môn, tu vi cũng không tầm thường, thấp nhất cũng có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, người dẫn đầu là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, như muốn cướp đoạt Linh nhãn thượng phẩm này.

Nhưng không đợi bọn họ chạy tới đã thấy hoa mắt, Dương Khai đã tới trước. Sắc mặt những người này có chút khó coi, vội vàng dừng lại tại chỗ.

Võ giả cầm đầu là một nam nhân trung niên thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, thần thái trầm ổn, sau một hồi trầm ngâm ôm quyền nói: - Dương huynh, chúng ta thương lượng chút được không?

- Không được. Dương Khai quyết đoán trả lời.

Nam nhân trung niên sắc mặt tối sầm cười khổ nói: - Ta còn chưa nói sao lại không được?

- Đừng có như vậy à, mọi người đều lăn lộn kiếm ăn, nể mặt chút được không? Hơn nữa một Linh nhãn lớn như vậy một mình huynh cũng không dùng hết được, ta cùng mấy vị sư đệ sư muội chiêm một nửa, mình huynh một nửa như vậy chẳng đáng mừng quá hay sao?

- Ta vốn thích độc chiếm, chưa bao giờ chia sẻ cùng ai. Dương Khai ngửa mặt lên trời một dáng không ai bì nổi:

- Tiểu tử ngươi cũng quá kiêu ngạo đi, đừng cho là chúng ta sợ ngươi, chỉ là không muốn làm ngươi mất mặt mà thôi. Một võ giả đứng sau lưng nam nhân trung niên kia kêu lên. Nam nhân trung niên nhướn mày cũng không có ý ngăn cản người này, hiển nhiên là cũng có ý tức giận.

Dương Khai liếc người kia nói: - Không sợ thì ngươi kêu cái gì, trực tiếp đoạt lại là được. Người kia nóng giận có vẻ như thực muốn động thủ.

Nam nhân trung niên hoảng sợ vội vàng ngăn thủ trước mặt hắn nhìn Dương Khai nói: - Dương huynh, thực không được sao?

Dương Khai lạnh lùng nói: - Ngươi nói đàng hoàng ta còn nể mặt, nhưng nếu ngươi dám đoạt đừng trách ta không nể mặt.

- Không nể mặt… Nam nhân trung niên sắc mặt đại biến, có chút hồi tưởng lại bộ dáng Ninh Viễn Thuật cùng Trang Bàn bị Dương Khai đánh, người này lập tức có chút da đầu tê dại.

Dương Khai nhìn xa xa nói: - Các ngươi hiện tại đi cướp những Linh nhãn khác còn có chút cơ hội, nhưng nếu cứ tiếp tục ở đây nhiều lời với ta thì sợ rằng canh cũng không có mà húp. Nam nhân trung niên quay đầu nhìn lại lập tức vội vàng phất tay nói”

- Đi. Chính như Dương Khai nói, chỗ này mười tám linh nhãn, hơn phân nửa đều đã bị võ giả khác chiếm cứ, thậm chí có người đã xuất thủ để tranh đoạt vị trí, trong lúc nhất thời đánh giết long trời lở đất, cát bay đá chạy. Nhất là hai Linh nhãn thượng phẩm kia các võ giả tranh đoạt càng kịch liệt, tất cả đều lấy tông môn cùng gia tộc làm đơn vị, triển khai hỗn chiến.

Trong nhất thời tràng diện tiếng động ầm ĩ không còn biết tới trời trăng gì nữa. Đám người Đoàn Nguyên Sơn rất thức thời, cũng không có hứng thú gì với Linh nhãn thượng phẩm mà cùng Tuý Tửu Ông cùng Phong Lâm Thành nhóm mấy vị lão tổ gia tộc chiếm trước một chỗ Linh nhãn trung phẩm, trong nhất thời cũng bình an vô sự.
Advertisement
';
Advertisement