Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ta chỉ đi ngang qua đó, chưa từng nghĩ gặp phải chuyện như vậy, lúc đó tu vi của ngươi chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh, thần tiên đánh nhau ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn cho nên đã nhìn thấy tất cả. Dương Khai bổ sung.

- Cái gì? Ngươi lúc đó là Hư Vương tam tầng cảnh? Cao Sơn Lưu Thủy nghe vậy sửng sốt, mới như ý thức được gì đó quát lớn.

Nếu Dương Khai nói là thật vậy hai năm trước hắn chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng hai năm sau hôm nay hắn đã là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, gần như là mỗi năm một tiểu cảnh giới, tốc độ tấn thăng lớn bực này quả thực quá kinh khủng.

Nếu cứ tiếp tục theo tốc độ này thì sang năm chẳng phải là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, năm sau chẳng phải là Đế Tôn sao?

Dĩ nhiên Đạo Nguyên Cảnh đột phá tới Đế Tôn Cảnh không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhưng cho Dương Khai mười hai mươi năm hắn cũng có thể làm được. Huống chi, Cao Sơn Lưu Thủy còn nghe nói tên tiểu tử này ở trong Tứ Quý Chi Địa có nuốt một viên Thái Diệu Đan, tỷ lệ tấn thăng Đế Tôn Cảnh so với người khác cao hơn rất nhiều.

Nghĩ tới mình khổ sở nửa đời người cũng không tới ngưỡng cửa Đế vị, tiểu tử này tuổi còn quá trẻ đã có hy vọng tấn thăng đột phá, nhị lão trong lòng không khỏi có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

- Cho nên nói… Dương Khai buông tay

- Cái chết của Ninh Viễn Thành không có quan hệ gì với ta.

Ninh Viễn Thuật cau mày không biết có nên tin tưởng lời hắn nói hay không, sau một hồi trầm mặc mới bỗng như thức tỉnh nói: - Vậy đại ca của ta thì sao? Nghe nói trước kia đã từng dùng một bí bảo lâu thuyền Phi Thánh Cung ta, vậy bí bảo đó đâu? Còn có…đại ca của ta trong hôi đấu giá còn đấu được một linh khí hỏa hệ, linh khí đó ở đâu?

- Thiếu cung chủ nói gì ta nghe không hiểu? Dương Khai liếc Ninh Viễn Thuật

- Đừng giả bộ hồ đồ. Ninh Viễn Thuật giận dữ: - Đại ca ta dù đã chết nhưng vật của huynh ấy vẫn là của Phi Thánh Cung ta, bổn thiếu cần đoạt về.

Dương Khai gãi mặt: - Đừng có như vậy, Phi Thánh Cung gia đại nghiệp đại, một vài bí bảo lâu thuyền coi là gì?

- Nếu không coi là gì thì ngươi trả lại cho ta. Ninh Viễn Thuật hét to.

- Haiz, Dương Khai thở dài nói: - Được rồi, nói cho các ngươi biết sự thật, bí bảo lâu thuyền kia đã bị hủy rồi..

- Hủy…hủy rồi? Ninh Viễn Thuật trợn to con ngươi giật mình nói:

- Không thể nào, đây là lâu thuyền cấp Đạo Nguyên, có thể phòng ngự công kích mãnh liệt từ võ giả Đế Tôn Cảnh trở xuống, không thể dễ dàng hư hại như vậy, lâu thuyền như vậy tới Phi Thánh Cung ta cũng không có mấy chiếc.

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Chính là hủy trên tay cường giả Đế Tôn Cảnh.

Bí bảo lâu thuyền quả thật bị hủy, bị Phượng Di mang Mạc Tiểu Thất đi đã đánh vỡ, Phượng Di là cường giả cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh, lâu thuyền bị hủy coi là gì? Sau đó để bồi thường cho tổn thất của Dương Khai, Phượng Di đã giao cho hắn một kiện bí bảo mộc thuyền, tuy rằng không rộng lớn khổng lồ như lâu thuyền, nhưng lại gọn gang nhẹ nhàng tiện sử dụng.

Ninh Viễn Thuật nghe vậy khóe miệng lập tức hơi co giật

- Ngươi rốt cuộc đã trêu chọc vào ai vậy?

Cao Sơn cũng cả kinh nói: - Ngươi cùng cường giả Đế Tôn Cảnh so chiêu? Nhưng lại không chết?

Trong nhất thời mấy người Phi Thánh Cung coi Dương Khai là người trời.

- Cũng không tính là so chiêu. Dương Khai đỏ mặt: - Chỉ là bị giày xéo mà thôi, may mắn vị tiền bối kia không có ý hạ sát thủ… Hắn lại nói tiếp: - Hơn nữa Ninh Viễn Thành sau khi chết, lâu thuyền kia cũng đã thành vật vô chủ, người nào nhặt được chính là của người đó, thứ ta nhặt được tất nhiên là của ta, các ngươi còn muốn gì?

- Được. Ninh Viễn Thuật khẽ quát một tiếng: - Cho dù lâu thuyền bị hủy, nhưng khí linh hỏa hệ kia thì sao? Nghe nói khí linh kia đã sinh ra linh trí?

Dương Khai cười nói”: - Thiếu chủ cũng đã nói khí linh kia đã sinh ra linh trí, vậy đường nhiên là chạy rồi.

- Chạy rổi?

- Lúc trước ngươi chưa từng nghe thấy khí linh sinh ra tự thân linh trí rất lợi hai sao? Dương Khai cười lạnh một tiếng, ý của hắn c hính là khí linh kia chính là chiến binh ma đạo.

Nghe vậy Ninh Viễn Thuật hơi biến sắc, rỡ ràng nhớ lại một màn lúc trước khí linh nổi dóa liền không khỏi có chút thần tình hoảng sợ

- Nói như vậy là không còn có gì sao? Cao Sơn nhướn mày.

- Còn có thể có gì? Ta không phải đã chủ trì công đạo cho các ngươi sao? Dương Khai khẽ cười một tiếng: - Về phần các ngươi Phi Thành Cung cường giả Phó Tư Thông, phải, người này thực lực cường đại, dù ta nói là ta giết hắn chỉ sợ các ngươi cũng sẽ không tin.

- Nhìn ngươi cũng không có bản lĩnh đó.

Ninh Viễn Thuật cười lạnh một tiếng châm chọc nói” - Cái chết của Phó trưởng lão, Đoàn thành chủ đã nói qua, chính là vì bị ma khí ăn mòn.

- Đúng vậy. Dương Khai vỗ tay cười hì hì nói: - Vậy hiểu lầm giữa chúng ta đã hóa giải xong, sau này không nên không có việc gì cứ dây dưa ta, nói ta hại người Phi Thánh Cung các ngươi. Thiếu cung chủ, ta coi ngươi cũng không tệ, ngày sau mọi người chung sống hòa hợp, còn là bằng hữu mà.

Vừa nghe hắn nói mấy chữ bằng hữu, Ninh Viễn Thuật không khỏi có chút phản xạ có điều kiện lấm lét nhìn trái phải, e sợ khí linh ma binh kia lần nữa giết tới.

- Lời này ngươi nói không tính.

Cao Sơn chậm rãi lắc đầu.

- Vậy các ngươi nói được tính. Dương Khai sắc mặt lạnh lùng.

- Chúng ta nói cũng không tính. Lưu Thủy nói tiếp.

- Vậy ai có thể tính? Dương Khai biểu tình âm trầm.

Cao Sơn nói: - Ngươi nếu thực không thẹn với lương tâm thì không ngại cùng chúng ta trở về thánh cung một chuyến, tự mình giải thích với cung chủ lão nhân gia, để người tự định đoạt.

- Không sai. Lưu Thủy cũng gật đầu nói: - Cần trở về Thánh cung một chuyến.

Nghe vậy Dương Khai khẽ cười một tiếng,thâm ý nhìn Cao Sơn n ói: - Hai vị hộ pháp, các ngươi có phải là hiểu lầm gì không?

- Cái gì?

- Ta giải thích những chuyện này với các ngươi không phải vì sợ các ngươi lụy các ngươi mà chỉ là không muốn vô duyên cớ gây phiền toái, các ngươi muốn tin hay không thì tùy, nhưng nếu còn dám vô duyên vô cớ trêu chọc ta…hắc hắc hắc. Hắn trong lúc nói chuyện mặt lộ vẻ tươi cười nhưng trong mắt lại là một mảnh băng hàn.

Cao Sơn Lưu Thủy không khỏi cả người lạnh lùng bỗng sinh ra một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, liền không khỏi đồng tử co rụt.

Lại nghĩ Dương Khai tiểu tử này quan hệ không tệ với Thanh Dương Thần Điện Cao Tuyết Đình trưởng lão, người ta Cao Trưởng lão vừa rồi còn trước mặt nhiều người như vậy bảo hắn buổi tối tới phòng tìm nàng, có quan hệ bực này bọn họ cũng không dám động thủ với hắn, nếu không chọc giận tới Cao Tuyết Đình, tính mạng của bọn họ cũng khó giữ.

Mặc dù là cung chủ tự mình đến chỉ sợ cũng không có cách nào đối với hắn, trừ phi thần không biết quỷ không hay đem hắn bắt đi.

Nghĩ tới đây Cao Sơn Lưu Thủy lập tức cảm thấy chuyện có chút khó giải quyết.

Cao Sơn nói: - Dương thiếu, ngươi nếu không muốn theo chúng ta về thánh cung cũng được, nhưng ngươi phải gửi thư cho chúng ta, để tiện cho cung chủ tra duyệt, miễn cung chủ trách tội xuống nói chúng ta bỏ bê nhiệm vụ, tới Phong Lâm Thành một chuyến mà không được việc gì.

- Liên quan gì tới ta. Dương Khai hừ lạnh.

- Đừng như vậy Dương thiếu, có gì nói chuyện tử tế.

Cao Sơn nghiêm mặt năn nỉ.

- Cút đi. Dương Khai khi nói chuyện đem Đế Bảo Bách Vạn Kiếm đưa ngang người gằn giọng nói: - Ta nói một lần cuối, nếu các ngươi còn dây dưa ngoan cố không tha đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.

Dứt lời là lúc nguyên lực cuồn cuộn dâng lên, thần niệm tinh thuần cũng cuồng bạo hướng hai người Cao Sơn Lưu Thủy trùm tới.

Cao Sơn Lưu Thủy thần tình hoảng hốt, chỉ cảm thấy trong nháy mắt thân ảnh thanh niên trước mặt này bỗng trở nên vô cùng cao lớn, che đậy tất cả ánh sáng trước mắt bọn họ, khí thế phóng ra như núi áp lên ngực làm bọn họ không thể thở dốc.

Cho tới giờ khắc nay hai người mới bỗng nhiên hiểu rõ thực lực của Dương Khai, chỉ sợ không kém hơn La Nguyên.

Phảng phất như trong nháy mắt lại phảng phất như ngàn vạn năm, đợi hai lão lấy lại tinh thần thì trước mắt đã không còn thấy bóng dáng Dương Khai, sau lưng mộtm ảnh khó chịu liếc nhau kinh hãi.

- Người này…không thể trêu chọc được. Cao Sơn trầm giọng nói, gương mặt sợ hãi tự nó ivới mình, nếu lại trêu chọc Dương Khai chỉ sợ lại muốn chọc hắn đại khai sát giới.

- Ừ. Lưu Thuỷ lau mồ hôi trán liên tục gật đầu.

- Vậy ta cứ bị hắn đánh cho một trận như vậy à. Ninh Viễn Thuật bi phẫn chỉ vào má mình nói: - Lúc trước hắn hung hăng làm nhục ta, hơn nữa…Trang Bàn cũng bị hắn giết, khẩu khí này Phi Thánh Cung ta phải nuốt vào sao? Điều này làm bổn thiếu ngày sau sao có thể lăn lộn ở Nam Vực được nữa.

Cao Sơn liếc hắn thở dài: - Trang Bàn tiểu nhân bủn xỉn chết không có gì đáng tiếc, về phần thiếu cung chủ ngươi, hai za, coi như bị muỗi đốt đi…

Ninh Viễn Thuật nghe vậy khoé miệng co quắp, nhưng nhị lão đều nói như vậy hắn dù muốn báo thù cũng không thể ra sức, chỉ cảm thấy miệng đắng như ăn phải hoàng liên.



Tần gia, Dương Khai cùng đám người Tần Triêu Dương quay trở về.

Hắn giờ này xem như không có chỗ nào ở Phong Lâm Thành có thể đi, vốn hắn còn có chỗ động phủ thuê, chỉ là lần trước sau khi hết hạn chưa thuê tiếp, cũng may Tần gia với hắn cũng không phải người ngoài, ở lại cũng là chuyện đương nhiên.

Bát Phương Môn mọi người tự nhiên cũng trở về đây, dưới sự hướng dẫn của La Nguyên cùng nữ nhân mặt tròn đi tới viện lạc của mình, từng người mỗi người một ngả.

Nhưng Dương Khai nhìn ánh mắt La Nguyên rất nguy hiểm,sợ rằng vẫn còn muốn tìm mình đánh một trận liền không khỏi đau đầu khổ sở.

- Dương lão đệ, chỗ viện lạc này lão hủ đã lệnh cho người quét dọn rồi, cũng là một trong những nơi tốt nhất của Tần gia, ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi. Tần Triêu Dương đưa Dương Khai đến trước một viện lạc lên tiếng nói.

- Làm phiền Tần gia chủ… Dương Khai đáp.

- Khách khí khách khí. Nếu có gì cần cứ việc ra lệnh, chỉ cần gọi người làm là được. Tần Triêu Dương cười ha hả một tiếng: - Được rồi không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta đi xem Ngọc nhi thế nào.

- Tần gia chủ đi từ từ.

Đợi Tần Triêu Dương đi rồi, Dương Khai mới dẫn Trương Nhược Tích đi vào bên trong vừa đi vừa nhìn, viện lạc chiếm diện tích không quá lớn nhưng thanh tịnh ưu nhã, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hơn nữa linh khí coi như đầy đủ làm Dương Khai tương đối hài lòng.

Ngắm nhìn một hồi Dương Khai liền để Trương Nhược Tích tự tìm một phòng ở rồi mới quay đầu nhìn Diệp Tích Hàm cứ âm thầm không nói một mực đi sau mình như hình với bóng, hắn thở dài thật sâu.

Diệp Tích Hàm thấy hắn như thế vội cắn đôi môi đỏ mọng nặn ra vẻ mỉm cười.

- Đừng cười, so với khóc còn khó coi hơn. Dương Khai chê bai.

Diệp Tích Hàm nghe vậy, thân thể mềm mại run lên, sắc mặt trắng bệch mắt đỏ ngầu.
Advertisement
';
Advertisement