Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Không trung hoang vắng một mảnh yên tĩnh, gió nhẹ lướt qua, khung cảnh có vẻ tiêu điều.

Diệp Tinh Hàm càng lúc càng thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì nàng không biết được, vẻ mặt khẩn trương bất an.

- Chư vị muốn tự giác hiện thân... hay để cho bổn thiếu ra tay lôi các ngươi ra? Dương Khai bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, hướng về một phía trong hư không thét to.

- Cái gì? Chỗ này có người sao? Diệp Tinh Hàm nghe vậy kinh hãi, giờ mới hiểu được tại sao bản thân lại có cảm giác khẩn trương vậy, liền kinh hãi kêu lên: - Chuyện gì xảy ra?

- Bị người ta để mắt tới. Vẻ mặt Dương Khai nhẹ nhàng ung dung, không có chút khẩn trương. Chờ một lúc thấy không có ai đáp lại, hắn liền cười lạnh nói: - Xem ra chư vị đối với Ẩn Tàng Thuật của mình rất có lòng tin a, tưởng bổn thiếu đang hù các ngươi sao?

Một chữ cuối cùng vừa thoát ra, bỗng nhiên thân hình hắn trở nên mờ nhạt, ngay sau đó đã xuất hiện ở phía trước 30 trượng, tay mở thành chưởng, chụp mạnh về phía hư không, nơi lòng bàn tay tinh vân lưu chuyển, lực lượng phiêu dật bất định.

- Ầm...

Một tiếng nổ vang truyền ra, kèm theo đó là một tiếng kêu lên kinh ngạc, một bóng người từ trong hư không té ra ngoài, liên tục thối lui hơn mười trượng mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình.

Dương Khai sau một kích đắc thủ, liền quay trở về mộc thuyền, chắp hai tay sau sau lưng, hờ hững nói:

- Còn nữa, đều lăn ra đây đi, chớ lãng phí thời gian của bổn thiếu, ta không muốn lôi từng người một ra, các ngươi cũng không phải tiểu hài tử, có cần phải như vậy không?

Khi hắn nói xong câu này, không tới ba hơi thở sau, bỗng nhiên không gian xung quanh lại xuất hiện hai bóng người nữa, tính cả tên vừa bị Dương Khai lôi ra, có cả thảy ba tên.

Diệp Tinh Hàm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Nếu không có Dương Khai nhắc nhở, chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không thể phát hiện nơi này lại có người ẩn nấp. Tuy rằng nàng sớm đã biết thực lực bản thân thua xa Dương Khai, nhưng cũng không nghĩ tới lại kém đến trình độ như vậy.

Tốt xấu mình cũng là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nhưng đối mặt với nguy hiểm ở nơi này lại là không phát giác gì, nếu như ba người kia nhắm vào mình mà nói, vậy thì mạng của mình...

Nghĩ đến đây, Diệp Tinh Hàm đổ mồ hôi đầy người.

- Ha ha... Dương Khai bỗng nhiên nở nụ cười, không thèm nhìn ba tên vừa hiện thân, mà lại quay đầu nhìn về hướng không có một bóng người, nói:

- Thế nào, vị bằng hữu này cho là mình đã trốn rất kỹ rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng ngươi đang ở đầu gió, dù cách rất xa ta vẫn có thể thể ngửi được ngươi khí tức trên người của ngươi sao?

Vừa nói xong, quả nhiên phía đó lại xuất hiện một người.

- Còn nữa sao? Vẻ mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Hàm trở nên trắng nhợt. Tỏa thần niệm ra, phát hiện khí tức của bốn người này đều nội liễm, tu vi mạnh mẽ, tất cả đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tùy tiện lấy ra một người nào trong đó đều có thể bóp chết mình. Vậy mà lúc này lại xuất hiện một bốn tên, cho dù nàng biết thực lực Dương Khai rất mạnh, nhưng cũng không khỏi lo lắng, không biết Dương Khai có thể lấy một địch bốn hay không.

Mà bốn người kia cũng rất kỳ quái, sau khi xuất hiện không nói câu nào, hơn nữa cũng thấy không rõ khuôn mặt, bởi vì trên mặt bốn người đều mang mặt nạ quỷ dữ tợn, hiển nhiên là một món bí bảo có tác dụng ngăn cản thần niệm dò xét. Dương Khai phóng thần niệm ra liền bị mặt nạ này cản lại.

Ngoài chiếc mặt nạ ra, trang phục của bốn người này cũng giống y như nhau, đều mặc trang phục màu đen, nhìn qua hết sức lão luyện, phía trên áo khắc một chữ lớn, phân biệt là Phong, Lôi, Hỏa, Sơn!

Khí tức phát ra từ trên người bọn họ cũng bất đồng, dường như có sự liên lạc và cộng minh lẫn nhau gì đó.

Nhận ra điều này, vẻ mặt Dương Khai hơi trầm xuống, cảm thấy bốn người này cũng không phải dễ trêu, vô cùng có khả năng tu luyện bí thuật hợp kích gì đó.

- Phong Lôi Hỏa Sơn? Giờ phút này, Diệp Tinh Hàm chợt nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, tựa như đang cố nhớ ra thứ gì đó vậy.

- Mấy vị bằng hữu một mực chờ ở đây, không biết là muốn làm gì?

Dương Khai mỉm nhìn bốn người, lên tiếng hỏi.

Bốn người nghe vậy vẫn bất động, một hồi lâu sau, người mặt quỷ trên y phục có chữ Phong mới mở miệng nói: - Đi theo chúng ta một chuyến!

Dương Khai nhướng mày hỏi: - Các ngươi là ai, đi đâu?

Võ giả chữ Lôi trầm giọng nói: - Không cần hỏi nhiều, đi một chuyến là biết.

Dương Khai cười hắc hắc nói: - Ngại quá, ta còn có chút chuyện, cũng chưa từng gặp chư vị bao giờ, đi một chuyến liền miễn, sau này còn gặp lại.

Khi rồi, hắn liền thúc dục mộc thuyền, định bỏ đi.

Bỗng nhiên hai tiếng "đùng đùng" chợt vang lên, kèm theo đó là ánh chớp sáng lóa, võ giả chữ Lôi liền hóa thành một đạo lôi đình, trực tiếp chắn phía trước Dương Khai, hừ lạnh nói: - Điều này e là không phải do ngươi quyết định.

Đồng tử Dương Khai co rụt lại, thầm nghĩ tốc độ người này thật nhanh, trong cự ly ngắn, chỉ sợ không kém tốc độ... thuấn di của mình bao nhiêu, hơn nữa từ khí tức trên thân thể người này tỏa ra cho thấy, hẳn là tu luyện công pháp lôi hệ.

Lực lượng lôi hệ vốn bá đạo nhanh chóng, người này có tốc độ như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Sắc mặt Dương Khai lập tức trầm xuống.

Những người này hiển nhiên ẩn nấp đã lâu, mà từ thái độ và lời nói của bọn họ, e rằng chính là chờ hắn tới.

Nhưng Dương Khai hoàn toàn không biết bốn người này là ai, tìm hắn có mục đích gì.

Thế lực trong khoảng thời gian này hắn đã đắc tội, cũng chỉ có Phi Thánh Cung, Tà Nguyệt Cốc mà thôi, nhưng hai tông môn này không có khả năng có võ giả lợi hại như vậy, cho nên tuyệt đối không phải do hai thế lực trên tìm hắn gây phiền toái.

Dương Khai thầm đoán có thể là do trên Bách Vạn Kiếm tay mình gây ra họa.

Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm, nếu vậy đối phương cũng không cần thiết phải ép hắn đi cùng, trực tiếp giết người đoạt bảo còn nhanh hơn.

Dương Khai nhanh chóng thu hồi lại suy nghĩ, cười nói: - Tốc độ của bằng hữu thật nhanh a, ta có thể hỏi một chút, các ngươi muốn ta đi theo làm gì vậy?

- Không thể trả lời! Võ giả chữ Lôi lãnh khốc trả lời.

- Loại thái độ ngạo mạn của các ngươi, chẳng ai có thể hợp tác được! Dương Khai bĩu môi.

- Nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp bắt lại là được. Võ giả chữ Hỏa dường như là vì tu luyện công pháp hỏa hệ, nên tính khí hắn cũng nóng nảy giống như một thân nguyên lực của hắn vậy. Thấy Dương Khai lằng nhằng, lập tức gầm nhẹ một tiếng, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một trường đao đỏ sẫm như máu, hắn truyền lực lượng vào, thanh đao liền cuộn lên đám mây lửa, nhắm thẳng đầu Dương Khai chém tới.

Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ không khí bạo tăng, bầu trời cũng trở nên đỏ rực.

- Huyết Đao!

Bỗng nhiên Diệp Tinh Hàm thất thanh thét lớn, bàn tay đưa lên che miệng, đôi mắt đẹp run rẩy, tỏ ra vô cùng hảng sợ.

Dương Khai nhướng mày, thân hình lắc lư một cái, đã cắp Diệp Tinh Hàm tránh khỏi một kích kinh khủng kia, lần nữa xuất hiện ở cách đó hơn mấy chục trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn người kia hỏi: - Ngươi biết những người này đến tự nơi nào sao?

- Huyết Đao! Là Huyết Đao! Diệp Tinh Hàm kinh hãi trả lời.

- Ta đang hỏi ngươi, Huyết Đao là cái gì!

Dương Khai không nhịn được quát khẽ.

Diệp Tinh Hàm hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút, lúc này mới nói: - Huyết Đao là một tổ chức, không tính là tông môn, nhưng có nội tình còn mạnh hơn cả tông môn. Không ai biết tổng đà của bọn họ ở đâu, nhưng trong khắp tứ đại địa vực của Tinh Giới đều có thể ngẫu nhiên thấy được dấu vết bọn chúng hoạt động. Bọn chúng thu tiền của người khác, giúp họ tiêu tai, chỉ cần trả nổi giá cả, không có ai bọn họ không dám giết. Hơn nữa một khi bọn họ xuất thủ, từ trước đến nay đều là không chết không thôi! Nói đến đây chỗ, âm thanh của Diệp Tinh Hàm đã run rẩy:

- Dương thiếu, làm sao ngươi lại bị Huyết Đao để mắt tới vậy?

Dương Khai bĩu môi nói: - Ta cũng không biết. Trước đó, hắn thậm chí còn không biết cái tổ chức Huyết Đao này.

Nói rồi, hắn liền hướng về bốn người phía đối diện quát lên: - Bằng hữu Huyết Đao đúng không, có thể hỏi một chút hay không, ai muốn lấy mạng của ta?

- Không ai cả! Ngoài dự liệu của Dương Khai, không ngờ võ giả chữ Phong kia lại trả lời cho hắn. - Ta chỉ là nhận mệnh lệnh của cấp trên, mang ngươi trở về tổng đà mà thôi, cho nên mong bằng hữu hãy ngoan ngoãn hợp tác.

Dương Khai cười ha hả, nói: - Xem ra cũng không phải là chuyện gì tốt a.

- Dương thiếu, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn nữa sao. Diệp Tinh Hàm dậm chân nói.

- Nhìn ta đi! Dương Khai nghiêm trang nhìn chằm chằm Diệp Tinh Hàm, trầm giọng nói: - Ta giống như đang nói đùa sao? Chẳng lẽ phong độ của ta không đủ hay sao?

- Ngươi làm ta giận điên lên rồi nè! Diệp Tinh Hàm mặt đỏ bừng tức giận.

Vút vút vút...

Từng tiếng xé gió bỗng nhiên truyền đến, nhân cơ hội Dương Khai cùng Diệp Tinh Hàm nói chuyện, bỗng nhiên võ giả chữ Phong kia lấy ra Huyết Đao của bản thân, chém ra mấy luồng đao mang. Đao mang hiện ra màu đỏ tươi, tựa như máu tươi ngưng tụ lại vậy, ẩn chứa mùi vị máu tanh làm người ta buồn nôn.

Không biết rốt cuộc bọn chúng đã giết bao nhiêu người, mỗi người ra tay đều máu tanh tàn nhẫn, khí tức hết sức thô bạo.

Dương Khai lắc mình một cái, nhẹ nhàng tránh ra, nhếch mép nhìn mấy tên Huyết Đao kia, nói: - Nếu chỉ có chút bản lãnh này, mấy vị nên về nhà làm ruộng đi thôi, thế giới bên ngoài không phải là nơi dễ dàng lăn lộn như vậy, không biết sẽ mất mạng khi nào đâu.

Nghe hắn châm chọc như thế, bốn võ giả kia, ngoại trừ võ giả chữ Hỏa ánh mắt toát lên vẻ giận dữ ra, ba người kia đều tỏ ra thờ ơ.

Võ giả chữ Phong gật gật đầu nói: - Quả nhiên lời đồn không sai, bản thân có thần thông không gian, không dễ đối phó a.

Võ giả chữ Lôi nói: - Chính vì vậy mới có giá trị chứ.

- Bắt đầu đi! Võ giả chữ Hỏa tỏ ra gấp gáp không thể đợi được nữa, quát khẽ.

- Động thủ! Võ giả chữ Phong hét lớn một tiếng, thân thể chấn động, thúc dục lực lượng trong cơ thể. Chỉ trong chớp mắt gió nổi mây phun, những tiếng xé gió vang lên không dứt, bên ngoài thân thể hắn hiện ra một luồng lốc xoáy, hai tay bấm niệm pháp quyết, vẻ mặt tỏ ra đau khổ, tựa như hắn muốn thi triển bí thuật gì đó có uy lực vô cùng to lớn vậy.

Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng giống như vậy, chỉ có điều lực lượng trong cơ thể mỗi người tỏa ra lại hoàn toàn bất đồng.

Vẻ mặt Dương Khai trở nên nhưng trọng, nhìn Diệp Tinh Hàm khẽ quát:

- Tự bảo vệ cho tốt.

Vừa dứt lời, hắn liền phi thân lên cao, Bách Vạn Kiếm ngang trời xuất thế, khí thế đế vương tràn ngập, kiếm khí mạnh mẽ, kiếm ý sắc bén như muốn cắt ra cả thiên địa này ra, nhắm thẳng đầu võ giả chữ Phong chém xuống.

Đối phương nếu đã biết hắn có thần thông không gian, lại vẫn dám ngăn cản, hiển nhiên là có thủ đoạn bí mật gì đó, mà bí thuật bọn họ liên thủ thi triển ra lúc này rất có thể là thủ đoạn bí mật đó.

Dưới tình huống không biết lai lịch đối phương, Dương Khai sao có thể cho phép bọn chúng an ổn thi triển bí thuật ra chứ?

Một kiếm chém xuống, thiên địa biến sắc, hoàn vũ băng liệt.

Bóng kiếm chưa đến, sát khí lạnh thấu xương đã đánh tới, đồng tử trong mắt võ giả chữ Phong co nhanh lại, cảm nhận được khí tức tử vong đang ập tới.

Nhưng không ngờ hắn không hề tránh né, chỉ thấy ánh mắt phía sau tấm mặt nạ quỷ ánh lên vẻ kiên quyết, tốc độ bấm niệm phá quyết đột nhiên tăng nhanh.
Advertisement
';
Advertisement