Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Nếu chết cũng không tiếc, vậy các ngươi đi chết đi!

Ngay lúc võ giả mập sắp hôn trên môi Lạc Băng, bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

Hai võ giả mập gầy vốn t*ng trùng lên óc, máu nóng lên đầu, thời khắc này vừa nghe thanh âm người khác, nhất thời như chim sợ cành cong, lông tơ cả người đều dựng ngược lên.

Võ giả mập đứng bật dậy, còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc là người nào nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một đầu quyền đánh tới hướng mình. Trong đầu quyền kia thánh nguyên cuồn cuộn, ẩn chứa chiêu thức cực kỳ hung mãnh, không ngừng phóng lớn lên trước mắt hắn, che phủ tất cả ánh sáng.

Võ giả mập có lòng né tránh, lại phát hiện bất kể né tránh như thế nào đều không tránh thoát. Dường như tu vi của đối phương cao hơn hắn không ít...

"Bùng..." Truyền ra một tiếng vang nặng nề, kèm theo tiếng kêu thảm của võ giả mập, thân thể to béo của hắn trực tiếp ngửa mặt bay lên, thân ở giữa không trung, cả đầu đều nổ tung giống như trái dưa hấu bị đập nát, vật đỏ trắng bắn tung tóe ra bốn phía.

"A!" Dị biến chợt nổi lên, võ giả gầy kinh hô một tiếng, bất quá hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, huynh đệ nhà mình đã chết thảm trước mặt.

Hắn vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân xỏa tóc thân hình tráng kiện. Nam nhân kia không biết đã chiến đấu với ai một trận trước đó, cả người máu tươi dầm dề, nửa gò má bên mặt đều bị đánh sưng vù, trong mắt tất cả đều là máu bầm, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, không dám nhìn thẳng. Nhất là một con mắt của người này toàn màu trắng, không có chút màu đen, trông càng đáng sợ.

- Ngươi... ngươi là ai! Võ giả gầy dùng thần niệm quét qua, phát hiện đối phương lại có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, trái tim lập tức lạnh xuống.

Hắn cùng với võ giả mập mới chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh, đối phương lại cao hơn bọn hắn hai tiểu cảnh giới. Mặc dù thoạt nhìn nam nhân xỏa tóc này cũng không phải ở trạng thái tốt nhất, nhưng chỉ bằng vào uy thế một quyền đánh chết võ giả mập vừa rồi, mình cũng không phải đối thủ.

- Là người tống tiễn các ngươi lên đường! Nam nhân xỏa tóc hừ lạnh một tiếng, thân mình cao lớn như tháp sắt chỉ ở tại chỗ hơi chao đảo một cái, đột nhiên biến mất không thấy.

Võ giả gầy thấy vậy, lập tức hét lớn: - Bằng hữu có gì từ từ nói, chúng ta cùng ngươi không oán không cừu, vì sao lại ra tay?

Ngoài miệng tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng lại vội vàng tế ra bí bảo phòng hộ, biến thành một tầng quầng sáng bảo vệ quanh thân mình.

Bỗng nhiên từ sau lưng hắn vang lên thanh âm của nam nhân xỏa tóc kia, lạnh như băng, giống như Tử Thần gọi hồn: - Cùng hạng người bại hoại khi nam chiếm nữ các ngươi này có gì phải nói? Đi chết đi!

Dứt lời, trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh khảm đao, lúc rót vào thánh nguyên trong khảm đao truyền ra tiếng hổ gầm, trên thân đao lại nổi lên hư ảnh một cái đầu hổ to lớn, há cái miệng to như chậu máu táp tới hướng võ giả gầy kia.

Võ giả gầy cả kinh thất sắc, quát lên: - Lão tử liều mạng với ngươi!

Tuy rằng hắn tu vi thấp thua đối phương hai tầng thứ nhỏ, nhưng nếu thật sự liều mạng, hắn tự nghĩ hẳn còn có một đường hy vọng chạy thoát. Võ giả mập mặc dù bị một quyền đánh chết, chẳng qua là nhất thời khinh thường, ngay cả bí bảo đều không có tế ra.

Giờ này hắn dùng bí bảo phòng ngự bảo vệ quanh thân, khẳng định sẽ không bị một kích mất mạng.

Nhưng chuyện kế tiếp lại vượt quá dự liệu của hắn, thanh đại đao của đối phương chém bổ xuống với thế bẻ gãy nghiền nát như chẻ tre, lập tức phá vỡ tan phòng ngự của hắn, dư thế không giảm cắt qua trên người hắn.

- Không... có khả năng! Võ giả gầy sợ run tại chỗ, nhìn vết thương cực lớn thẳng một đường từ đầu vai mình kéo dài qua ngực đến bụng, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân xỏa tóc, khàn giọng nói: - Ngươi là cường giả Đạo Nguyên Cảnh?

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn rõ ràng nhận ra một uy thế phủ xuống chỉ có võ giả Đạo Nguyên Cảnh mới có, mà đại đao trên tay đối phương hiển nhiên cũng là một thanh bí bảo cấp Đạo Nguyên... nên mới có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự, cho mình một kích trí mạng.

- Người sắp chết, hỏi nhiều làm gì?

Nam nhân xỏa tóc hừ lạnh một tiếng.

Lúc dứt lời, cả người võ giả gầy phun ra máu tươi như suối, thân mình lập tức tách ra làm hai, ngũ tạng lục phủ toàn bộ lòi ra.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh!

Lạc Băng nằm trên đất, toàn thân run rẩy, đôi mắt đẹp trợn tròn, khớp hàm không ngừng giật giật, quay đầu nôn ra một trận.

Nàng từ nhỏ sống sung sướng an nhàn, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh tàn nhẫn như thế! Một màn ác liệt kia đánh vào thị giác làm cho nàng không chịu nổi.

Nôn một hồi lâu, đến mật đều phun ra, Lạc Băng mới khá hơn một chút, quay đầu khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn về phía nam nhân xỏa tóc, gương mặt xúc động cảm kích đến rơi nước mắt, run giọng hỏi: - Bọn họ... bọn họ chết rồi sao?

Nam nhân xỏa tóc lạnh lùng nhìn lướt qua nàng, chẳng biết tại sao, trong con mắt độc nhất kia lại lóe lên vẻ chán ghét, cũng không có ý đáp lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi thu cất trường đao của mình.

Sau đó hắn đi tới trước mặt Lạc Băng, đưa tay điểm liên tiếp vài cái trên người nàng.

Lạc Băng bị phong ấn tu vi lập tức giải khai, thánh nguyên lần nữa chạy vòng bên trong kinh mạch, nàng run run gượng đứng lên, gương mặt sợ hãi nhìn thi thể của võ giả gầy mập bên cạnh, lại vội vàng thu lại ánh mắt, bàn tay nhỏ nhắn chụp lên miệng, lần nữa nôn khan.

Nam nhân xỏa tóc không nói một lời, chỉ đứng tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt.

Một hồi lâu, Lạc Băng mới ngẩng đầu, nói: - Cám ơn ngài, cám ơn ngài...

Trong miệng nàng nói lời cảm tạ không ngừng, rất thành tâm thành ý.

Dù sao nếu không nhờ có nam nhân xỏa tóc này đột ngột hiện thân, thì vừa rồi chờ đón nàng chính là vận mệnh cực kỳ bi thảm. nàng chưa từng gặp phải nguy cơ như vậy, ở thời điểm đối mặt với nguy cơ, nàng cũng không ngừng ảo tưởng có người nào đó sẽ hiện thân cứu mình.

Thật sự có người tới cứu mình, mặc dù người này nhìn tướng mạo dữ tợn đáng sợ có chút dọa người, nhưng chẳng biết tại sao Lạc Băng lại không e ngại hắn, vóc người cường tráng như tháp sắt kia ngược lại còn tạo cho nàng một cảm giác an toàn khó có thể diễn tả. Lạc Băng không khỏi ảo tưởng: nếu có thể được che chở dưới cánh tay rộng lớn này, thì ngày sau hẳn là mình sẽ không còn gặp phải bất hạnh nữa!?

Loại cảm giác này dù là với phụ thân của mình, hay với Khưu Vũ, cũng chưa từng có.

Chẳng biết tại sao trái tim của nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn, một loại cảm giác cổ quái từ từ nảy sinh trong lòng.

- Ngài... Ngài tên là gì? Lạc Băng run run giọng hỏi.

Nam nhân xỏa tóc liếc nhìn nàng một cái, trong con mắt độc nhất lạnh như băng.

Lạc Băng bị hắn nhìn đến cả người rét run, vội cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

- Sài Hổ! Trong miệng nam nhân kia bỗng nhiên phun ra hai chữ.

Lạc Băng nghe vậy vui mừng, ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười: - Thì ra là Sài đại ca, ta tên là Lạc Băng, là con gái của thành chủ, không biết huynh có nghe nói hay không?.

Sau khi nói xong, nàng lập tức giật mình.

Bởi vì trừ Khưu Vũ ra, nàng chưa từng xưng hô thân thiết như vậy với nam nhân nào khác, nhưng ở trước mặt người này, nàng lại rất tự nhiên xưng tên thân mật như thế, không có mảy may cảm giác không được tự nhiên, ngược lại sâu trong nội tâm nàng lại có cảm giác nhảy nhót vui mừng, dường như đã làm một chuyện gì rất nghiêm trọng.

"Mình sao lại thế?" Lạc Băng chớp chớp đôi mắt đẹp đầy vẻ mờ mịt.

- Ta biết cô nương là ai! Sài Hổ lạnh nhạt trả lời, ánh mắt dời đi chỗ khác, làm như không muốn để khuôn mặt đáng sợ của mình hù dọa đối phương.

- Cũng đúng! Tuy rằng ta không thường ra ngoài, nhưng nếu Sài đại ca sinh sống ở Thiên Hạc Thành, thì tất nhiên đã nghe nói tới ta! Lạc Băng hé miệng cười, làm cho cả thiên địa này đều sáng lên.

Do dự một chút, nàng nói tiếp: - Sài đại ca! Ta... ta lạc đường, huynh có thể đưa ta về nhà được không?

Dáng vẻ nàng yếu đuối nhu nhược, hơn nữa vừa rồi bị kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tái nhợt, chỉ sợ bất kỳ nam nhân nào nghe nói như vậy đều không thể cự tuyệt.

Sài Hổ gật gật đầu nói: - Có thể!

Lạc Băng vui mừng, nói: - Cám ơn nhiều!

- Nhưng không phải hôm nay! Sài Hổ lại lạnh lùng bổ sung một câu.

Nụ cười trên mặt Lạc Băng lập tức cứng lại, kinh ngạc nhìn Sài Hổ, nói: - Sài đại ca lời này... là có ý gì?

Sài Hổ đáp: - Ta có một việc muốn nhờ Lạc tiểu thư hỗ trợ, tiểu thư đi với ta một chuyến!

Lạc Băng sợ hãi cả kinh, nghĩ lại cảnh tượng hai người kia đối xử với mình vừa rồi, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục một chút màu máu lần nữa tái nhợt, vừa thụt lui về phía sau, vừa lắc đầu nói: - Huynh... huynh cũng muốn đối xử với ta giống như hai người kia sao?

- Tiểu thư nghĩ nhiều rồi! Ta sẽ không làm tổn thương tiểu thư. Dĩ nhiên tiểu thư phải ngoan ngoãn hợp tác với ta mới được! Khi nói chuyện, Sài Hổ liền đưa tay chộp tới hướng Lạc Băng.

- Không cần! Lạc Băng hét to, nhưng tu vi của Sài Hổ còn cao hơn rất nhiều so với hai người kia, nàng sao có thể phản kháng? Chỉ chớp mắt liền bị nắm lấy.

Lạc Băng cả người như rơi vào hầm băng, ngày hôm nay tao ngộ liên tiếp mấy lần, đều nhiều hơn so với nàng gặp cả đời này. Nàng cũng không nghĩ tới mình vừa đuổi sói cửa trước, cửa sau lại đón hổ, không ngừng đánh lên cánh tay Sài Hổ, khẽ kêu: - Người xấu, người xấu, các ngươi tất cả đều là người xấu!

Sài Hổ mặt không đổi sắc, chỉ lạnh lùng nói: - Lộn xộn nữa thì đừng trách ta không khách sáo!

Lạc Băng nghe vậy cả người cứng đờ, nhưng rất nhanh, liền há miệng cắn vào mu bàn tay Sài Hổ.

Nàng cắn một cái này cực kỳ chính xác, rất nhanh, trong miệng Lạc Băng liền đầy máu tươi, toát lên đều là mùi máu tanh, nhưng nàng vẫn không nhả.

Sài Hổ chính là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, nếu thật có lòng muốn thoát khỏi miệng Lạc Băng, thì chỉ cần hơi dùng lực một chút, là có thể làm vỡ nát hàm răng của nàng.

Nhưng chẳng biết tại sao, Sài Hổ không làm như vậy, hắn chăm chú nhìn Lạc Băng theo bản năng tự bảo vệ, cắn trên mu bàn tay mình, không ngừng nuốt máu tươi của mình mà vẫn không nhả... trong mắt hắn lóe lên một tia tâm tình phức tạp, ngay sau đó khẽ than một tiếng, giơ chưởng đao lên, nhẹ nhàng chém trên cần cổ Lạc Băng.

Lực đạo khống chế tương đối tốt, Lạc Băng chỉ khẽ kêu một tiếng, liền mềm nhũn ngã xuống. Tuy rằng nàng hôn mê, lại có hai hàng nước mắt từ trong khóe mắt từ từ chảy xuống.

Sài Hổ xoay mình đỡ nàng, ôm lấy nàng, thân hình lắc một cái, biến mất tại chỗ, chỉ còn lại thi thể võ giả mập gầy trên mặt đất.

- -------------------- Thiên Khôi Lâu.

Dương Khai sãi bước quay trở về, liền nhìn thấy Diệp Tinh Hàm đang lo lắng bước qua bước lại trước cửa, không ngừng nhìn ra xung quanh. Vừa thấy Dương Khai, Diệp Tinh Hàm làm như thở phào nhẹ nhõm tiến lên đón, nói:

- Dương thiếu đi đâu vậy?

Dương Khai nói: - Tùy tiện đi dạo! Vừa nói, hắn vừa nhìn lướt qua Diệp Tinh Hàm, cười nói tiếp: - Thế nào? Lo lắng ta bỏ đi không cáo biệt à?

Diệp Tinh Hàm khoát tay nói: - Không có không có... Chỉ là không thấy bóng dáng Dương thiếu, hỏi người khác cũng không ai trả lời chắc chắn...

Dương Khai nói:

- Yên tâm, chuyện ta đáp ứng với cô nương sẽ không thất tín! À! Vừa rồi lúc ta đi vốn định báo với cô nương một tiếng, bất quá trong phòng cô nương dường như không chỉ một người, cho nên ta không có quấy rầy... hắc hắc hắc...

Diệp Tinh Hàm thoáng cái mặt ửng đỏ, mắng: - Đáng ghét!

Nàng giậm chân một cái, chạy vào nội đường như chạy trốn điều gì...
Advertisement
';
Advertisement