Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Tu luyện mà nóng vội mất nhiều hơn được. Dương Khai mỉm cười, hắn cũng nhìn ra ý bực tức của Hoa Thanh Ti

- Đạo lý này sao ta không hiểu, chỉ là ngươi nếu ở vào tình huống này sẽ hiểu rõ tâm trạng của ta. Hoa Thanh Ti than thở một tiếng khoát tay nói: - Quên đi không nói chuyện này nữa, chỗ này lại là chỗ nào? Ngươi gọi ta ra làm gì?

- Nơi này là Thiên Diệp Tông.

- Thiên Diệp Tông? Chân mày Hoa Thanh Ti giương lên, suy tư một hồi nói:

- Ngươi nói chính là Thiên Diệp Tông nổi danh với khôi lỗi thuật?

- Hoa tỷ biết tông môn này? Dương Khai kinh ngạc nói.

Hoa Thanh Ti nói: - Thiên Diệp Tông tuy rằng không phải nhất đẳng tông môn nhưng ở Nam Vực cũng coi như có chút danh khí, sao ta lại không có nghe nói. Lúc trước ta còn cảm thấy hứng thú với khôi lỗi thuật của bọn họ, có hơi nghiên cứu qua một thời gian, nhưng đáng tiếc chính là nghe nói truyền thừa của bọn họ đã đứt đoạn, xuống dốc không biết đã bao nhiêu năm, giờ này những khôi lỗi lưu lại trong tông môn đều không thể sử dụng.

- Là có chuyện như vậy.

Dương Khai vừa nghe lập tức biết Hoa Thanh Ti biết về Thiên Diệp Tông không ít.

- Ngươi ở Thiên Diệp Tông làm gì? Chẳng lẽ cũng mơ tưởng khôi lỗi thuật của người ta. Hoa Thanh Ti tò mò hỏi.

- Bị nhờ vả tới giúp một chuyện. Dương Khai mỉm cười đem ngọn nguồn sự tình giải thích.

Hoa Thanh Ti không khỏi ngạc nhiên: - Trong Thiên Diệp Tông có bí cảnh? Chuyện này thực ra lần đầu tiên nghe nói, không trách Thiên Diệp Tông chưa rớt xuống, nếu như lối vào bí cảnh bị phong phế, ngược lalij cũng rất có thể, với thần thông của ngươi muốn sửa chữa lối vào kia hẳn không phải việc khó.

- Cố hết sức đi vậy. Dương Khai nhún vai một cái.

Hoa Thanh Ti bỗng nhiên cười quỷ dị nói: - Dương thiếu, nếu là có thể tìm thấy truyền thừa của Thiên Diệp Tông trong bí cảnh kia có thể in cho ta một bản để ta xem không?

- Như vậy không được tốt lắm… Dương Khai liếc nàng. - Dù sao cũng là truyền thừa của người ta, tỷ lén quan sát tìm hiểu coi là ý gì.

Hoa Thanh Ti bĩu môi nói:

- Nói như là ngươi cũng không có hứng thú vậy, muốn làm thì làm, dù sao chẳng bao lâu nữa ta sẽ tấn thăng Đế Tôn rồi, hiện tại cũng không có thời gian đi tìm hiểu mấy thứ kia.

Dương Khai cười hắc hắc nói: - Ta thử xem sao.

Hoa Thanh Ti nói: - Đây mới phải chứ. Ta nghe nói Thiên Diệp Tông khôi lỗi phân làm Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại cấp bậc, giờ này người Thiên Diệp Tông chỉ có thể điều khiển khôi lỗi Huyền cấp trở xuống, chi pháp sử dụng điều khiển Địa cấp trở lên đã sớm thất truyền.

- Không sai, trên ngọn núi này có hơn ba mươi khôi lỗi Địa cấp, nhưng đám người Diệp Hận căn bản không thể khởi động, khôi lỗi Thiên cấp dường như cũng không thiếu. Dương Khai gương mặt biểu tình mơ hồ, nhớ lại những ngọn núi hình dạng cổ quái đã từng thấy qua, sâu tỏng nội tâm một trận rung động.

Hoa Thanh Ti hé miệng cười nói: - Vậy ngươi có biết là trên khôi lỗi Thiên cấp còn có một loại khôi lỗi Linh cấp?

Dương Khai trợn to con ngươi ngạc nhiên nói: - Linh cấp khôi lỗi?

Hoa Thanh Ti gật đầu nói: - Loại khôi lỗi này có thật tồn tại hay không ta cũng không biết, chỉ là chút tin tức thấy được trong điển tịch của Tinh Thần Cung, ghi lại cũng không có đầy đủ, ngươi cũng biết Tinh Thần Cung gia đại nghiệp đại, đối với bí thuật Nam Vực đều có nghiên cứu.

- Nói nghe xem nào. Dương Khai lập tức hứng khí.

Hoa Thanh Ti nghiêm nghị nói: - Thiên Diệp Tông khôi lỗi Thiên cấp mỗi một khối đều có thể phát huy ra chiến lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, nếu là khôi lỗi Thiên cấp đứng đầu thậm chí không kém chút nào so với Đế Tôn tam tầng cảnh, đây là nguyên nhân khiến bọn họ năm đó có thể trở thành tông môn đứng đầu Nam Vực. Mà khôi lỗi Linh cấp kia…dường như đã có linh tính, có thể suy nghĩ, có thần trí của tự mình, còn có thể tu luyện các loại công pháp bí thuật, không ngừng tăng lên thực lực của mình, cũng như…cũng thư tảng đá lớn kia.

Trong miệng nàng nói đến dĩ nhiên chính là pháp thân.

Dương Khai kinh ngạc nhìn chăm chú Hoa Thanh Ti.

Khôi lỗi mặc dù bị gọi là khôi lỗi cũng vì nó không có thần trí, chỉ di động khi người sử dụng, nếu có thể có thần trí suy nghĩ, thậm chí có thể thoongqua tu luyện để tăng thực lực vậy còn gọi gì là khôi lỗi? Đó rõ ràng là quyền lợi mà sinh linh mới có.

Hoa Thanh Ti khẽ cười nói: - Cũng không biết có thật hay không, dù sao ta thấy trong điển tịch có ghi như vậy. Chẳng qua là khi đó Thiên Diệp Tông với khôi lỗi thuật nghe danh thiên hạ nhưng khôi lỗi Linh cấp dường như cũng không có bao nhiêu, mà những khôi lỗi Linh cấp này đi đâu cũng không ai biết.

Dương Khai im lặng hồi lâu.

Khôi Lỗi sinh ra linh trí, vừa nghe dường như có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng suy nghĩ kỹ lại không phải không có khả năng. Thiên địa này rộng lớn, kỳ vật vô số, đến Lưu Viêm cũng là khí linh hoá hình, khôi lỗi vì đâu lại không thể sinh ra linh trí?

Chỉ là trong đó có rất nhiều cơ duyên.

- Đúng rồi, ngươi gọi ta ra rốt cuộc là vì chuyện gì, nếu không có chuyện gì khác ta phải đi về tu luyện. Hoa Thanh Ti thấy Dương Khai ngẩn người hồi lâu không nhịn được lên tiếng hỏi.

Dương Khai lấy lại tinh thần nói: - Hoa tỷ tạm thời đừng đi về, ta muốn tỷ giúp ta một chuyện.

- Chuyện gì?

- Chuyến này ta tới Thiên Diệp Tông trên đường có tìm được mấy cố nhân, nhưng Thiên Diệp Tông phó tông chủ đối với chúng ta ấn tượng dường như không phải rất tốt, ta sợ lúc ta không có mặt lão gia hoả kia sẽ gây bất lợi cho bọn họ.

Hắn cần sửa chữa pháp trận không gian cho Thiên Diệp Tông, nếu có cơ hội hắn còn muốn vào bí cảnh kia xem một chút thử xem có gặp cơ duyên gì không, tất nhiên không thể mọi lúc mọi nơi ở bên cạnh đám người Xích Nguyệt.

Xích Nguyệt mấy người đều chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, mà Thạch Thương Anh lại là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tu vi chênh lệch không nhỏ, nếu lúc hắn không có mặt, Thạch Thương Anh ám hạ độc thủ, đám người Xích Nguyệt tuyệt đối không có năng lực ngăn cản.

Gọi Hoa Thanh Ti ra chính là muốn âm thầm bảo vệ mấy người Xích Nguyệt.

Sau khi nói cho Hoa Thanh Ti suy nghĩ của mình nàng nhận lời nói: - Chuyện này không thành vấn đề, Dương thiếu cứ bận rộn lo chuyện của mình, chẳng qua chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi, nếu hắn thực sự muốn tìm đường chết ta không ngại tiễn hắn lên đường.

Lúc nói chuyện trong mắt nàng hàn quang tứ phía, hiển nhiên là căm tức vì tại người này làm mình trễ nải tu luyện, tâm tình rất khó chịu.

Tuy nói Hoa Thanh Ti cùng Thạch Thương Anh tu vi cảnh giới giống nhau, nhưng xuất thân hai người khác nhau, Thạch Thương Anh chỉ là phó tông chủ Thiên Diệp Tông, công pháp tu luyện cùng bí thuật sao có thể so sánh với Hoa Thanh Ti đến từ Tinh Thần Cung.

Hai người nếu thực muốn sống chết cận chiến, Thạch Thương Anh căn bản không có khả năng thắng lợi.

- Vậy làm phiền Hoa tỷ. Dương Khai toét miệng cười.

Hoa Thanh Ti giận liếc Dương Khai buồn bã nói: - Từ sau khi giao thần hồn lạc ấn cho ngươi, Hoa tỷ liền đã nhận mệnh, chỉ mong ngươi ngày sau có thể đối tốt với Hoa tỷ một chút, đừng có tuỳ ý đánh chửi vô cớ, Hoa tỷ cũng liền thấy đủ rồi.

Nói đến chỗ động tình nàng lại đưa tay lau khoé mắt bộ dạng lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó.

Dương Khai toát mồ hôi lạnh xoa xoa trán nói: - Hoa tỷ người đừng có nói chuyện với ta như vậy trước mặt nữ tử yêu tộc kia, nếu không ta chết chắc.

Hoa Thanh Ti mặt u oán mím đôi môi đỏ mọng nói: - Dương thiếu, có Hoa tỷ cùng Nhược Tích Lưu Viêm chẳng lẽ còn không biết đủ sao, còn muốn đi trêu chọc nữ nhân khác, tỷ muội chúng ta có chỗ nào kém người khác?

Dương Khai mồ hôi lạnh không ngừng: - Đừng đùa, bằng không ta nạo tỷ đấy.

Hoa Thanh Ti lúc này mới cười duyên một trận, thân thể uốn éo tới cửa phòng xoay người nói: - Dương thiếu sợ nữ nhân yêu tộc như vậy, xem bộ dáng có vẻ như có nhược điểm gì bị người ta bắt chẹt a.

- Tỷ muốn làm gì? Dương Khai cả kinh thất sắc: - Chẳng lẽ muốn đi tìm cô ấy.

Hoa Thanh Ti nói: - Yên tâm đi, ta sẽ âm thầm bảo vệ bọn họ,ở đây nhiều phòng như vậy ta đi tìm một phòng ngồi thiền.

Dứt lời nàng mở cửa phòng, trượt thân biến mất không thấy.

Dương Khai gương mặt thấp thỏm thần niệm thả ra, nhận ra Hoa Thanh Ti thực sự chỉ là tìm phòng tu luyện lúc này mới yên lòng.



Ngày thứ hai, Diệp Tinh Hàm tìm tới Dương Khai, nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là Diệp Tinh Hàm không đề cập tới chuyện chữa pháp trận không gian kia mà là mang tới một chút dược liệu.

Những dược liệu này đều là thứ trước kia Dương Khai sai nàng đi tìm, muốn luyện chế giải độc đan cho Sài Hổ.

Mấy vị thuốc này tuy nói không phải quá khó tìm nhưng cũng không dễ, Dương Khai cũng không nghĩ tới mới tới đây một ngày Thiên Diệp Tông đã gom đủ cho mình, nếu vậy Dương Khai tất nhiên sẽ nghĩ tới chuyện luyện chế Bàn Ngưng đan giải độc cho Sài Hổ rồi tính sau.

Cám ơn Diệp Tinh Hàm, đưa nàng đi rồi Dương Khai liền lập tức mở lò luyện chế.

Trước sau không quá nửa ngày, một lò Bàn Ngưng đan đã luyện chế thành công.

Trong sương phòng của Sài Hổ, đám người Xích Nguyệt nghe tin mà đến, đều căng thẳng bất an nhìn hắn.

Sài Hổ trên tay thời khắc này đã có một bình ngọc, trong bình có sáu viên linh đan. Hắn ngồi dưới đất, cầm bình ngọc có chút thất thần.

- Dương Khai, đây là Bàn Ngưng đan mà ngươi nói? Xích Nguyệt quay đầu nhìn Dương Khai hỏi.

- Ừ. Dương Khai gật đầu nghiêm mặt nói: - Sài tiền bối bây giờ hãy uống một viên, mấy vị trợ tiền bối luyện hoá dược hiệu, ba ngày sau lại uống một viên, như thế nửa tháng sau, yêu độc có thể giải trừ.

Sài Hổ nghe vậy thân thể chấn động nhìn Dương Khai nuốt nước miếng: - Yêu tộc giải sau, tu vi của ta…

- Vẫn là Hư Vương tam tầng cảnh. Dương Khai mỉm cười.

Nghe hắn nói vậy thần sắc Sài Hổ không khỏi ảm đạm, những người khác cũng đều tâm tình trầm trọng, bọn họ đều nghĩ cả đời này Sài Hổ cũng chỉ có thể như vậy, không còn khả năng tăng lên nữa.

Dương Khai nói tiếp: - Tuy nhiên chỉ cần tiếp tục tu luyện sẽ khôi phục rất nhanh.

Trong mắt Sài Hổ đột nhiên bắn ra tia sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Khai nói: - Ý Dương thiếu là nói ta còn có thể khôi phục được như trước?

Dương Khai nói: -Tất nhiên, Sài tiền bối chỉ là vì yêu độc nên tu vi bị áp chế mà thôi, thời gian không lâu, cơ sở không hư hại, chỉ cần cố gắng tu luyện sẽ có lúc khôi phục.

Quỷ Tổ căng thẳng nói: - Tông chủ ngươi xác định chứ?

Dương Khai cười nói: - Chuyện như vậy sao ta lại nói đùa?

- Thật tốt quá. Xích Nguyệt lập tức buông lỏng, dường như tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nếu tu vi của Sài Hổ từ nay về sau dừng lại không tiến thêm,tất cả mọi người trong đó có nàng cả đời này sẽ không yên, dù sao Sài Hổ là vì bọn họ trì hoãn thời gian mới có thể một mình ở lại ngăn cản nguy hiểm.

Nhưng bây giờ Dương Khai nói ngày sau Sài Hổ tu luyện không có trở ngại vậy bọn họ tự nhiên sẽ mừng rỡ.

Advertisement
';
Advertisement