Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Diệp tông chủ! Dương Khai đáp lễ lại, sau đó sự chú ý của hắn liền bị hai bình đài to lớn phía trước hấp dẫn, cặp mắt nhìn chằm chằm vào bình đài kia, cẩn thận quan sát, ánh mắt sáng ngời.

- Dương thiếu... Diệp Tinh Hàm đang định mở miệng nói gì đó, chợt Diệp Hận liền khoát tay ngăn lại, ra hiệu cho nàng chớ có lên tiếng.

Diệp Tinh Hàm cũng biết mình có chút đường đột, khẽ le lưỡi cười, rồi đứng bên cạnh cha mình thấp thỏm lo âu chờ đợi.

Trước bình đài, ba người im lặng thật lâu, hai cha con Diệp Hận vẫn một mực chú ý vẻ mặt biến hóa của Dương Khai. Còn Dương Khai lúc này cũng đã phóng tới phía trước bình đài.

Trước mặt bình đài, là một cái trận cơ to lớn.

Đối với trận pháp Dương Khai cũng không biết nhiều lắm, loại trận pháp duy nhất hắn tinh thông, chính là pháp trận không gian, đó cũng là nhờ có Dương Viêm. Năm đó, để bố trí trận pháp không gian ở U Ám Tinh, cố hương Tinh Vực, hắn đã phải tốn không ít công phu, Dương Viêm đã đem phương pháp bố trí trận pháp không gian truyền thụ cho hắn.

Cho nên đối trận pháp không gian, Dương Khai hiểu vô cùng thấu triệt.

Thần niệm hắn tỏa ra xem xét, lập tức nhận ra bên trong trận cơ này khắc vô số trận đồ huyền diệu, tổ hợp liên tiếp, tạo thành lối đi quan trọng nối liền giữa Tinh Giới và bí cảnh.

Những trận đồ kia huyền diệu có một không hai, có rất nhiều chỗ bất đồng so với hiểu biết của Dương Khai, nhưng hắn chỉ tính toán một hồi liền thấu triệt. Không chỉ như thế, từ trong những bức trận đồ kia, hắn còn lĩnh ngộ được một vài thứ khác, khiến hắn không khỏi suy tư.

Những kiến thức bày trận Dương Viêm truyền thụ cho hắn không thể nghi ngờ đều là thượng hạng, so với trận cơ trong bình đài trước mặt này tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng tìm ngọc trong đá, trận đồ khắc trong trận cơ của bình đài này vẫn khiến cho Dương Khai có thu hoạch.

Hơn nửa ngày sau, Dương Khai mới hít sâu một hơi rồi thu hồi thần niệm, ánh mắt sáng ngời.

- Dương thiếu... Thấy cuối cùng hắn cũng hồi thần, Diệp Tinh Hàm mới thấp thỏm khẽ gọi.

Diệp Hận cũng có chút khẩn trương hỏi: - Dương thiếu dò xét ra cái gì sao?

Dương Khai gật gật đầu nói: - Tổ tiên quý tông quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, người bố trí ra trận pháp này tuyệt đối là một trận pháp Tông sư. Trận cơ này hoàn toàn không thành vấn đề, là do năng lượng đã tiêu hao hết, chỉ cần bổ sung một chút năng lượng sẽ có thể vận chuyển lại.

Diệp Hận nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, khẽ kêu lên:

- Dương thiếu chắc chứ? Dừng một chút, lão lại lúng túng nói: - Không phải là Diệp mỗ không tin Dương thiếu, chỉ có điều chuyện này liến quan đến Thiên Diệp Tông ta...

Dương Khai mỉm cười, nói: - Ta hiểu được, Diệp tông chủ không cần giải thích, nhưng ta có thể khẳng định cho ngươi biết, trận cơ này không có bất kỳ hư hại gì, hơn nữa... cho dù hư hại, chỉ cần có vật liệu, ta cũng có thể luyện ra một cái mới.

Diệp Hận chấn động toàn thân, nhìn Dương Khai không nói nên lời. Giờ lão mới hiểu được mình đã coi thường trình độ thần thông không gian của Dương Khai, lão vốn tưởng rằng trên phương diện lực lượng không gian, Dương Khai dù có chút lĩnh ngộ, nhưng với độ tuổi của hắn tu vi cũng sẽ không quá sâu. Nhưng hiện tại nghe hắn nói như vậy liền biết mình đã lầm rồi, trình độ lực lượng không gian của Dương Khai tại chỉ sợ nhìn trong khắp Tinh Giới cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu không phải thế, hắn tuyệt đối không tràn đầy tự tin luyện chế được trận cơ bình đài như vậy.

Diệp Tinh Hàm nói:

- Nếu trận cơ này không có vấn đề gì, vậy vì sao lối vào bí cảnh bị đóng lại?

Dương Khai nói: - Pháp trận không gian là hai chiều liên tiếp, bên này không vấn đề gì không có nghĩa là đầu bên kia cũng vậy, nói không chừng là do trận cơ ở đầu bên kia hư hại, cho nên không thể vận dụng.

- Đầu bên kia sao... Diệp Hận nhướng mày, cả kinh nói: - Ý của Dương thiếu là, trận cơ bên trong bí cảnh bị hư hại?

- Có lẽ vậy.

- Vậy phải làm sao đây? Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Hàm trắng nhợt nói: - Nếu trận cơ ở đầu bên kia hư hại, thì không thể truyền tống tới đầu bên kia được, dù có biện pháp tu bổ lại cũng không thể sử dụng.

Diệp Hận nhìn Dương Khai với ánh mắt hy vọng nói: - Dương thiếu có biện pháp phải không?

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Đối người bình thường mà nói, nếu đầu bên kia trận cơ hư hại, hiển nhiên không thể truyền tống được nữa, nhưng nếu có lực lượng không gian, chưa chắc đã không thể men theo hai tòa trận cơ liên tiếp, trực tiếp mở ra lối đi tới đầu bên kia, cho nên... ta có thể thử một chút.

Hắn không quá khẳng định, mặc dù có tám thành nắm chắc, nhưng để đề phòng rủi do, khiến cho mọi quá quá hy vọng để rồi thất vọng.

Hắn là người xưa nay vốn cẩn thận.

Diệp Hận nghe vậy, không nhịn được kích động, ôm quyền nói: - Nếu thật sự Dương thiếu có thể chữa trị trận pháp này, thì chính là ân nhân Thiên Diệp Tông ta, sau này nếu Dương thiếu cần gì, Thiên Diệp Tông ta sẽ có chết cũng không chối từ!

Dương Khai thản nhiên nói: - Diệp tông chủ nghiêm trọng rồi... Ta thử một chút cũng không sao, nhưng nói không chừng phải tốn chút thời gian, mấy vị bằng hữu của ta vẫn còn ở Thiên Diệp Tông, phiền Diệp tông chủ chiếu cố nhiều hơn.

- Đó là chuyện tất nhiên. Diệp Hận gật gật đầu, dường như cũng biết Dương Khai đang băn khoăn điều gì, lập tức nói: - Diệp mỗ nhất định sẽ tận tình chiếu cố bọn họ, nếu có chút tổn thương, Dương thiếu có thể hỏi tội ta.

- Vậy thì tốt. Dương Khai gật gật đầu, lại nói: - Diệp tông chủ có bản đồ bên trong bí cảnh không? Nếu ta truyền tống được đến đầu bên kia, nói không chừng còn phải chữa trị trận cơ bên đó, nên sẽ cần tìm một vài vật liệu ở trong bí cảnh.

Vật liệu bố trí trận pháp không gian, trên tay Dương Khai vẫn có một ít, đều là những thứ lấy được tại tinh vực cố hương còn dư lại năm xưa. Tuy cấp bậc không cao, nhưng dùng để chữa trị thì không thành vấn đề, trước đó khi hắn quan sát trận đồ bên trong trận cơ, đã ghi nhớ toàn bộ trận đồ ở trong lòng.

Sở dĩ Dương Khai nói như vậy, dĩ nhiên là bởi vì hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với bí cảnh này.

Bí cảnh này là thứ cơ mật tuyệt đối của Thiên Diệp Tông, mỗi một đời tông chủ chỉ có một số ít người biết. Bí cảnh như vậy, bên trong sẽ phải có một vài thứ tốt, dĩ nhiên là Dương Khai muốn đi thăm dò một phen, xem thử xem có... cơ duyên gì không.

Hơn nữa trước đó Diệp Tinh Hàm cũng đã nói, trong bí cảnh này có một nơi gọi là Đế Thiên Cốc, là khu vực cảm ngộ thiên đạo đế ý tuyệt hảo, nếu võ giả Đạo Nguyên Cảnh có thể ở trong đó tìm hiểu, thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với việc tấn cấp lên Đế Tôn sau này.

Một nơi tốt như vậy, Dương Khai sao có thể bỏ lỡ chứ?

Tìm vật liệu chỉ là cái cớ mà thôi.

Hiển nhiên trong lòng Diệp Hận cũng biết rõ, nhưng lão không chút tỏ ra từ chối, mà còn rất sảng khoái lấy ra một tấm địa đồ da thú đã vàng ố, đưa cho Dương Khai rồi nói: - Dương thiếu không nói, Diệp mỗ cũng định giao tấm bản đồ này cho ngươi.

Dương Khai nhận lấy, chỉ nhìn qua một cái, liền biết bản đồ này không giả, lập tức thu vào nhẫn không gian.

- Mọi chuyện xin nhờ Dương thiếu. Diệp Hận nghiêm nghị ôm quyền.

Diệp Tinh Hàm bên cạnh cũng nói: - Dương thiếu, cẩn thận đó, nếu thành công thì rất tốt, nhưng nếu không thành... cũng không nên cưỡng cầu.

- Ta sẽ làm hết sức.

Nói rồi, thân hình hắn liền thoắt một cái, tiến vào trận cơ bên trong bình đài, khoanh chân ngồi xuống.

Ngay sau đó, bỗng nhiên pháp tắc không gian chợt tuôn tràn ra, lượn lờ quanh ngươi hắn, chỉ trong chốc lát, không gian trong phạm vi mười trượng đều sụp đổ, từng khe nứt không gian thật nhỏ mà đen như mực xuất hiện, chạy quanh người hắn như cá bơi.

Vẻ mặt hai cha con Diệp Hận đại biến, cảm nhận được nguy hiểm từ khe nứt không gian mang kia đến, vội vàng lui về sau, tỏ ra nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mặt.

- Đây cũng là pháp tắc không gian sao? Diệp Tinh Hàm trợn tròn mắt kinh ngạc, định dụng tâm cảm thụ pháp tắc không gian một chút, nhưng dù cho nàng cố gắng như thế nào, cũng không thể cảm nhận được mảy may, nàng chỉ cảm thấy lực lượng pháp tắc đang lượn lờ quanh người Dương Khai vô cùng huyền diệu, căn bản không phải là thứ nàng có thể tìm hiểu.

Diệp Hận cảm khái nói: - Võ giả nắm giữ lực lượng không gian chính là người được công nhận khó dây dưa nhất trong Tinh Vực, không ngờ Dương thiếu lại am hiểu đối với pháp tắc không gian như vậy, giả với thời gian, nói không chừng có thể dựa vào lực lượng pháp tắc không gian thành tựu đại đạo.

Thân thể mềm mại của Diệp Tinh Hàm chấn động, không thể tin nổi nhìn phụ thân, dường như không ngờ phụ thân đại nhân lại đánh giá Dương Khai cao như vậy. Nhưng nghĩ lại, trước khi gặp được Dương Khai, nàng đã bao giờ gặp qua võ giả Đạo Nguyên Cảnh xuất sắc như vậy đâu chứ?

Bản thân nàng cũng là cảnh giới này, tự nhiên biết thực lực Đạo Nguyên Cảnh ở mức độ nào, nhưng thực lực Dương Khai lị vượt xa nàng phỏng đoán, Đạo Nguyên Cảnh bình thường ở trước mặt hắn quả thực giống như trẻ con vậy, cho dù là Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng đều không phải đối thủ Dương Khai, dễ dàng bị hắn nghiền ép đánh chết.

Nghe đồn những đại nhân vật dọc ngang thiên địa, lúc còn trẻ mỗi người đều là thiên tài tuyệt thế, Dương Khai có phải là như vậy hay không?

Có lẽ... sau này hắn thật sự có thể như phụ thân đại nhân nói, đạt tới đỉnh phong đại đạo, danh chấn Tinh Vực.

Nghĩ đến đây, Diệp Tinh Hàm không khỏi kích động, thân thể mềm mại cũng run lên.

Bởi vì nàng có thể quen hắn Dương Khai khi hắn còn trẻ, có cơ hội chứng kiến hắn từng bước quật khởi trở thành một đại nhân vật. Mặc dù nàng cũng không hân mật lắm với Dương Khai, nhưng vẫn cảm thấy tự hào.

Uỳnh...

Khi Diệp Tinh Hàm còn đang suy nghĩ lung tung, thì bỗng nhiên trong hư không truyền đến một loạt tiếng nổ kỳ dị. Âm thanh kia sau khi truyền ra, lập tức khiến gương mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Hàm tái nhợt, bởi vì nàng phát hiện trong khoảnh khắc đó không gian xunh quanh hoàn toàn đọng lại, bản thân nàng dường như bị nhốt trong một khối băng cứng, chẳng những khó thở, mà ngay cả nguyên lực vận chuyển trong cơ thể cũng bắt đầu đứt quãng.

Quay đầu nhìn lại, Diệp Tinh Hàm phát hiện thấy tình huống phụ thân mình dường như cũng như vậy, vẻ mặt gian khổ chống cự lại áp chế của pháp tắc không gian.

Ngay khi tâm thần nàng đang hoảng loạn, bỗng nhiên hai mắt Dương Khai mở ra, sắc mặt nghiên nghị, đưa hai tay ra dò xét vào hư không phía trước.

Diệp Tinh Hàm nhìn thấy, hai bàn tay kia không ngờ lại quỷ dị biến mất, tựa như bị dịch chuyển đến một không gian khác vậy.

Mà Dương Khai lúc này cũng tỏ ra vô cùng thống khổ, hai tay hướng ra hai bên, đồng thời quát lên một tiếng.

Rẹt rẹt rẹt rẹt...

Cùng với động tác của Dương Khai, phía trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái khe đen như mực, từ bên trong cái khe kia truyền ra một cỗ khí tức làm cho lòng người kinh sợ, tựa như ngay cả ánh mắt của người ta nhìn vào cũng có thể cắn nuốt hết vậy.

- Khe nứt không gian! Diệp Hận thét lên một tiếng kinh hãi, nhìn chằm chằm vào cái khe hở đen nhánh kia không chớp, trong lòng vô cùng rung động. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được một khe nứt không gian to lớn như vậy, cảm nhận rõ độ nguy hiểm của cái khe này, lập tức nhìn đến ngây người.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Dương Khai, cái khe kia liền khuếch trương kéo dài ra, rất nhanh đã biến thành một lối đi có thể vừa cho một người đi vào, bên trong lối đi là một mảnh hư vô hỗn độn, tựa như vô tận.
Advertisement
';
Advertisement