Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai lộ vẻ ngưng trọng, đồng dạng bước ra một bước phía trước đón nhận lực lượng đế uy nồng đậm kia, trầm giọng nói: - Lưu Viêm, dẫn bọn họ vào bí cảnh, ta tới gặp lão già này!

Khưu Trạch bất quá là mới vừa đột phá Đế Tôn, cảnh giới còn chưa củng cố, Dương Khai thật sự không sợ lão.

Lúc trước ở trong Bí cảnh Thiên Diệp Tông, hắn ngay cả Thi Khôi là Đế Tôn tam tầng cảnh đều đụng phải, còn đại chiến một trận, tuy rằng phải vận dụng toàn bộ lá bài tẩy, còn có pháp thân tương trợ, nhưng dù gì cũng coi như có kinh nghiệm, thời khắc này sao lại e ngại một Đế Tôn nhất tầng cảnh?

Giờ này hắn cũng có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vừa lúc dùng Khưu Trạch để kiểm nghiệm thực lực của mình.

Đế uy ngập trời điên cuồng cuốn tới như thực chất, khiến mọi người không tự chủ sinh ra ảo giác như chìm trong nước, hít thở đều không thể trôi chảy.

Đám người Diệp Hận vốn trạng thái đã không tốt, thời khắc này nếu không nhờ Dương Khai chắn trước mặt bọn họ, chỉ sợ đã bất tỉnh ngay tại chỗ.

- Chủ nhân, nếu ngài yên tâm hãy trì hoãn một chút, sau đó còn dư lại giao cho ta như thế nào? Lưu Viêm ở phía sau bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Dương Khai ngẩn ra, không biết Lưu Viêm ở đâu ra nội tình lớn như vậy. Tuy vừa rồi nàng cứng rắn chịu một kích của Khưu Trạch mà lông tóc không tổn hao gì, là do trình độ cứng rắn cường hãn của thân thể Linh Khôi: vừa thấy là hiểu ngay, nhưng nơi này dù sao có nhiều cường giả, còn có một Đế Tôn Cảnh như Khưu Trạch, đâu phải dễ đối phó như vậy?

Dương Khai chính mình cũng không có nắm chắc có thể đánh tan toàn bộ bọn họ, vốn định bắt giặc bắt vua, có thể đánh chết Khưu Trạch là tốt nhất, tối thiểu cũng phải đánh lão bị thương nặng, chỉ cần đánh bại Khưu Trạch, những người còn lại toàn là năm bè bảy mảng, không đủ gây sợ hãi.

Nhưng Lưu Viêm nói giọng bình tĩnh mà tự tin này khiến Dương Khai không khỏi tò mò vạn phần.

Hắn không biết Lưu Viêm có thân thể Linh Khôi rốt cuộc còn có đòn sát thủ gì, lại có lá gan xem thường không coi nhiều cường giả vào đâu như vậy.

Bất quá hiện tại hiển nhiên không phải lúc hỏi vấn đề này, Dương Khai chỉ là nhàn nhạt nói: - Nắm chắc bao nhiêu?

Lưu Viêm lạnh lùng cười: - Mười thành!

Dương Khai ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, thấy nàng không có ý đùa giỡn chút nào, lúc này mới gật gật đầu nói: - Tốt! Vậy ta mỏi mắt mong chờ!

- Thời gian uống cạn một chung trà!

Lưu Viêm nói dứt lời, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Mọi người đều không biết rốt cuộc nàng định làm gì, Diệp Hận lại lo lắng bất an, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Dương Khai ý bảo hắn thoát đi chỗ này. Hoa Thanh Ti thấy thế, như có điều suy nghĩ, lên tiếng an ủi: - Diệp tông chủ yên tâm đi, Dương thiếu tự có sắp xếp, sẽ không để cho các vị xảy ra chuyện!

Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, bên này lại là chỗ bình đài trận cơ, cho dù cuối cùng không địch nổi, mọi người cũng có thể thông qua pháp trận này truyền tống vào trong Bí cảnh, cho nên không có gì phải sợ.

Ngược lại nàng cảm thấy rất tò mò hành động của Lưu Viêm, không biết nàng ta rốt cuộc định làm gì.

Nghe Hoa Thanh Ti nói như vậy, Diệp Hận cũng chỉ bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong lòng thầm mong đợi sẽ có kỳ tích xuất hiện.

- Hoa tỷ, trông nom bọn họ, nếu thực không được thì kích hoạt pháp trận không gian này đi vào bí cảnh đi! Dương Khai dặn dò một tiếng, sau đó khí thế trên người bỗng nhiên tăng vọt, từng tia tia lực lượng pháp tắc quanh quẩn bên người có thể nhìn thấy rõ ràng, xem áp chế đế uy của Khưu Trạch như không có gì, giống như một thanh kiếm sắc bén cắt vào trong đó, trong nháy mắt phá tan.

- Quả nhiên có chút bản lãnh, không trách được dám càn rỡ như thế! Khưu Trạch biến sắc, ngoài ý muốn kêu lên.

Lão đã tấn thăng Đế Tôn Cảnh, tự nhiên biết chênh lệch giữa Đế Tôn Cảnh cùng Đạo Nguyên Cảnh rất lớn. Sau khi tấn thăng thực lực của lão bành trướng không chỉ gấp mười lần, lão có tự tin trong vòng ba chiêu giải quyết bất kỳ một võ giả Đạo Nguyên Cảnh nào.

Lão vốn tưởng rằng dưới áp chế đế uy của mình, nơi này không có người nào có thể tự do hành động, bất luận là ai cũng phải mặc cho lão bóp nặn... thế nhưng Dương Khai vừa động lão đã biết mình nghĩ lầm rồi, trên đời này vẫn có võ giả Đạo Nguyên Cảnh có thể phá tan lực lượng đế uy của mình.

Lực lượng pháp tắc quanh quẩn trên người đối phương kia cũng là huyền diệu tinh thuần, người ta không thể nắm bắt.

Trong nháy mắt Khưu Trạch liền ý thức được Dương Khai không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường, kết hợp với biểu hiện của Hoa Thanh Ti trước đó, lão càng thêm tin chắc hai người này tuyệt đối là xuất thân từ đại tông môn gì đó, có được nội tình người khác không có.

Trong lúc nói chuyện, Khưu Trạch thẹn quá thành giận, hai tay nhanh chóng kết ấn, lực lượng đế uy kia đột nhiên tăng lên một cấp bậc.

Với thân phận cường giả Đế Tôn Cảnh, nếu lão để cho Dương Khai một Đạo Nguyên Cảnh như vậy vọt tới trước mặt lão, chuyện đó mới là chê cười, cho nên lần này Khưu Trạch ra tay hoàn toàn không để lại dư lực.

Trên thực tế cũng rất nhanh thấy hiệu quả, lão bấm xong ấn quyết, thân mình Dương Khai chợt dừng lại, phong thái ung dung nhẹ nhàng trở nên gian khổ hơn lên, động tác cũng trong nháy mắt chậm như rùa bò.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên phóng lên cao, Lạc Tân xen lẫn ngập trời tức giận, thần tình dữ tợn, cầm trong tay bí bảo giống như Ngọc Như Ý, dốc sức rót vào nguyên lực, trong miệng quát to: - Tiểu tử đi chết đi!

Lão vừa quát vừa hung hăng gõ xuống hướng Dương Khai.

Chuyến này lão đi theo Khưu Trạch đến đây chính là muốn tìm Dương Khai báo thù rửa hận. Lão cũng biết, với bản lãnh của mình muốn đánh chết Dương Khai cơ hội không lớn. Lúc đó ở trong phủ thành chủ, Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đã đánh cho lão không còn sức đánh trả chút nào, giờ này Dương Khai đã tấn thăng tam tầng cảnh, chênh lệch giữa nhau còn tăng thêm, lão càng không thể là đối thủ của hắn.

Lão muốn báo thù, chỉ có mượn oai của Khưu Trạch.

Thời khắc này không thể nghi ngờ chính là thời cơ tốt nhất, Dương Khai bị đế uy của Khưu Trạch áp chế, một thân thực lực chỉ sợ đều không phát huy ra được nửa điểm, một khi bị bí bảo gõ trúng thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù sao Khưu Trạch cũng không cần thiết Dương Khai sống hay chết, chỉ cần mang thi thể về nấu nhừ thành dược thang là được... cho nên Lạc Tân nghĩ rằng hành động này của mình cũng không có khả năng đắc tội với lão.

Giờ khắc này, Lạc Tân vì mối thù ra tay không chùn bước, toàn bộ bạo phát ra tất cả xấu hổ cùng khuất nhục dưới tay Dương Khai trước đây.

Dưới một kích này hư không sụp đổ, Ngọc Như Ý kia dường như chứa đựng lực lượng hủy thiên diệt địa, khí tức mang tính hủy diệt ập vào mặt Dương Khai.

Vẻ tươi cười trên mặt Lạc Tân càng thêm dữ tợn, trong cặp mắt đỏ thẫm mơ hồ có chút khoái cảm báo được thù, dường như lão nhìn thấy kết cục: Dương Khai bị một kích đánh chết.

Trong nháy mắt này Khưu Trạch cũng phối hợp với hành động của Lạc Tân, lão âm thầm áp súc đế uy toàn thân, biến thành lực trói buộc, giam cầm hành động của Dương Khai.

"Ầm..." Ngọc Như Ý nện xuống, chỗ Dương Khai đứng liền xuất hiện một cái hắc động hư không, phạm vi phương viên mười trượng cái gì cũng không chừa lại.

Lạc Tân hạ xuống đất, nhìn hắc động phía trước giống như cái miệng hung thú há to cắn nuốt vạn vật kia, không nhịn được cất tiếng cười ha hả.

- Không xong! Khưu Trạch lại đột nhiên biến sắc, khẽ quát một tiếng. Lão một mực dùng đế uy trói buộc Dương Khai, ngay khoảnh khắc Ngọc Như Ý của Lạc Tân nện xuống, lão liền cảm giác Dương Khai quỷ dị biến mất không thấy. Lão cũng hoàn toàn không biết Dương Khai làm thế nào biến mất, dường như chỉ thoáng cái liền không thể nắm bắt bóng dáng Dương Khai.

- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại đưa đầu tới! Tiếng nói âm u lạnh lẽo giống như âm thanh câu hồn, bỗng nhiên vang lên phía sau Lạc Tân, thoáng cái lông tơ lão dựng ngược, máu huyết như ngừng chảy, bàn chân đều rút gân.

- Lạc thành chủ cẩn thận!

- Sau lưng!

Đám người Nguyễn Hồng Bác, Mục Chính đồng loạt hô to, ánh mắt hoảng sợ nhìn phía sau Lạc Tân, dường như nhìn thấy một màn gì rất khó tin.

Một dòng mồ hôi lạnh từ trên trán Lạc Tân rơi xuống, trong chớp nhoáng này Lạc Tân cảm giác mình bị phóng lớn vô hạn, cảm nhận rõ ràng sau lưng lạnh lẽo và sát khí đánh úp lại.

Gần như không chút do dự, lão muốn thoát khỏi tại chỗ, nhưng không đợi lão có động tác, nơi ngực liền hơi tê rần, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ, máu cùng nguyên lực chạy trong người cũng trong nháy mắt này hoàn toàn ngưng đọng lại.

Lão hoảng sợ trợn to mắt, cúi đầu nhìn xuống nơi ngực mình, chỉ thấy một mũi kiếm bản rộng xuyên thấu lồng ngực của mình, trên mũi kiếm, máu tươi đỏ sẫm là chói mắt như vậy.

- Trước đây tha cho Lạc thành chủ một mạng, đáng tiếc Lạc thành chủ không biết quý trọng, một khi đã như vậy, thì chết sớm sẽ sớm siêu sinh! Dương Khai hừ lạnh, Bách Vạn Kiếm trên tay khuấy động một cái, thúc giục nguyên lực.

Lạc Tân ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có phát ra, liền nổ tung thành một đoàn sương máu, rơi đầy đất.

Lạc Tân người này vong ân phụ nghĩa, lần trước Dương Khai bởi vì quan hệ với Lạc Băng tha cho lão không chết, chẳng những lão không biết thu liễm, lại còn lấy oán trả ơn, đi theo đám người Khưu Trạch đánh tới Thiên Diệp Tông, đương nhiên Dương Khai sẽ không nương tay lần nữa.

Dương Khai đưa tay chộp một cái, chụp lấy nhẫn không gian và bí bảo dạng Ngọc Như Ý của Lạc Tân, nhét vào Tiểu Huyền Giới.

Gió mát lạnh thấu xương, Dương Khai cầm trong tay Bách Vạn Kiếm, tay áo nhẹ bay, đằng đằng sát khí, không coi ai ra gì.

Vang lên một tràng tiếng hít hơi lạnh, đám người Mục Chính, Nguyễn Hồng Bác không tự chủ lui ra sau vài bước, mỗi người đều sắc mặt hoảng sợ, hoàn toàn sửng sốt ngây người.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, bất kể như thế nào bọn họ đều không thể tin Lạc Tân lại cứ như vậy chết đi.

Lạc Tân chính là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh đấy, thực lực so với bọn họ đều sàn sàn như nhau, nếu đấu một chọi một ai cũng không có lòng tin có thể thắng tuyệt đối hơn lão, nhưng hiện tại, vừa đối mặt đã bị Dương Khai giết chết.

Đây còn là có Khưu Trạch áp chế, nếu không có Khưu Trạch áp chế, chẳng phải là nói sẽ chết nhanh hơn hay sao?

Tiểu tử này là thần thánh phương nào? Không phải là cường giả Đế Tôn Cảnh nào đó ẩn giấu tu vi tới đùa bỡn bọn họ chứ? Mấy người Mục Chính đều sắc mặt khó coi, mơ hồ cảm thấy chuyến này đi theo Khưu Trạch tới Thiên Diệp Tông tìm phiền toái, đúng là một hành động không sáng suốt.

Dương Khai chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh đã có thể làm được trình độ loại này, vạn nhất để hắn tấn thăng Đế Tôn Cảnh thì nhóm người mình đâu còn có đường sống? Trong lúc nhất thời, mấy cường giả đại tông môn đều ưu tư lo lắng, hoảng loạn.

Bên kia, Diệp Hận đồng dạng đầy mặt hoảng sợ, nhưng lại vô cùng phấn chấn.

Tuy rằng lão đã sớm từ nơi Diệp Tinh Hàm nghe nói qua Dương Khai cường đại, nhưng nghe nói là một chuyện, chính mắt thấy lại là một chuyện khác: Thiên Diệp Tông... có lẽ được cứu rồi!

Vốn trong ánh mắt mờ tối của Diệp Hận, lần nữa dấy lên tia tia sáng, nhẹ vỗ vỗ tay Diệp Tinh Hàm, yếu ớt nói: - Tinh Hàm, ánh mắt con không tệ, lần này nếu có thể thoát khỏi kiếp nạn, ngày sau... nhất định phải đi lại nhiều hơn với Dương thiếu!

Nếu không phải Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến là bạn thanh mai trúc mã, sớm đã tình đầu ý hợp, lão thật sự muốn gả con gái của mình cho Dương Khai.

Loại người trẻ tuổi tiền đồ sáng rỡ này nếu có thể gia nhập Thiên Diệp Tông, thì đối với tông môn đương nhiên là chuyện tốt.

- Dạ, phụ thân! Diệp Tinh Hàm cũng đôi mắt đẹp sáng rực, tâm hồn thiếu nữ vui mừng. Mấy ngày trước ở phủ thành chủ, Dương Khai sáng lập một kỳ tích, với sức một mình áp chế nhiều cường giả không thở được, nghênh ngang mang cô dâu đi ra cửa thành; hôm nay tại Thiên Diệp Tông, dưới tình huống có cường giả Đế Tôn Cảnh đến, hắn còn có thể sáng lập kỳ tích sao?
Advertisement
';
Advertisement