Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trước đó lúc Dương Khai, Lưu Tiêm Vân xông vào Tụ Bảo Lâu, đã bị không ít người nhìn thấy, những võ giả này không có chuyện gì làm, tự nhiên là muốn nhìn xem náo nhiệt, sau đó cửa Tụ Bảo Lâu bị nam nhân đầu trọc đóng lại, làm mọi người cũng không nhìn thấy tình huống bên trong như thế nào...

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng từ bên trong truyền ra dao động năng lượng kịch liệt cùng tiếng động "ầm ầm" cũng không phải giả.

Chỉ trong chốc lát, võ giả vây xem náo nhiệt đã đông tới mấy ngàn người.

Lúc này Dương Khai mở cửa đi ra, lập tức bị mấy ngàn đôi mắt theo dõi.

Mọi người đều không thể tin được hai mắt của mình, bọn họ đều cảm thấy Dương Khai quả thật không biết trời cao đất rộng, dám ở trong Cao Thành trêu chọc Tụ Bảo Lâu, đây không phải là muốn chết hay sao? Không nói đến hậu trường của Tụ Bảo Lâu là thành chủ đại nhân, chỉ riêng các võ giả của Tụ Bảo Lâu kia thực lực đã không tầm thường; lão chưởng quỹ còn là tu vi Đạo Nguyên cảnh đỉnh phong, nếu không vì lớn tuổi, kinh mạch và thân thể biến chất, khẳng định lão có tư cách đánh sâu vào Đế Tôn.

Mà Dương Khai tuổi quá trẻ, cho dù có chút thực lực cũng nhất định không cường đại lắm.

Bọn họ cho rằng lần này nhất định Dương Khai sẽ bị thua thiệt lớn.

Thế nhưng sự thật lại làm cho tất cả mọi người đều thất kinh.

Dương Khai an nhiên khoan thai từ trong Tụ Bảo Lâu đi ra, chẳng những không bị thương chút nào, quần áo trên người đều không có một nếp nhăn, ngược lại thì trong Tụ Bảo Lâu, mấy cổ thi thể nằm ngổn ngang, máu tươi đầy đất, nam nhân đầu trọc và lão chưởng quỹ Tụ Bảo Lâu kia thì lại sắc mặt trắng bệch, cả người khí tức suy yếu, vừa thấy là biết bị người phế bỏ tu vi.

Một tràng tiếng hít ngược hơi lạnh vang lên, không ít võ giả nhìn Dương Khai rốt cục ánh mắt đổi sắc, ý thức được thanh niên này không dễ trêu chọc, rất có khả năng cũng là Đế Tôn Cảnh.

Dù sao hắn mới đi vào thời gian có bao lâu đâu? Trước sau chừng mấy chục hô hấp, vậy mà bằng vào sức một mình đã quấy đảo cho Tụ Bảo Lâu trở thành như vậy, nếu không phải Đế Tôn Cảnh làm sao có thủ đoạn bực này?

Thời điểm Dương Khai đi ra, các võ giả vây quanh ở gần một chút đều không tự chủ lui về phía sau, đâu đâu cũng thấy vẻ kiêng kỵ.

Dương Khai quét mắt nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới những người này, chỉ cùng Lưu Tiêm Vân cất bước đi vào trong quán trà đối diện, trở lại tiếp bàn trà trên lầu ba kia, gọi người đổi một bầu linh trà mới.

Hắn đại náo Tụ Bảo Lâu, đả thương đánh chết người Tụ Bảo Lâu, chẳng những không có chạy trốn, ngược lại còn đi vào quán trà đối diện uống trà... một màn này làm cho các võ giả xem náo nhiệt kia nhìn thấy, lại càng khó tin.

Mỗi người đều thầm bội phục Dương Khai to gan lớn mật, cảm thấy nếu hắn không phải thực lực cường đại không sợ Bàng Quảng, thì lai lịch cũng không nhỏ, là hạng người có thể làm cho Bàng Quảng sợ ném chuột vỡ đồ.

Bất quá bọn họ không quen không biết Dương Khai, dĩ nhiên cũng lười tìm hiểu những thứ này, ngược lại thì cửa Tụ Bảo Lâu mở rộng ra, làm cho các võ giả này nổi lên hứng thú.

Võ giả lăn lộn trong Cao Thành, trên cơ bản đều là người xem nhân mạng như cỏ rác, tác phong hung hãn, bọn họ không thèm quan tâm chuyện lần này người nào không phải đối với người nào, chỉ là hiện tại bên trong Tụ Bảo Lâu bày đầy các linh thảo diệu dược, kỳ trân dị bảo kia... đều không có người trông coi: chính là cơ hội ra tay tốt nha!

Tuy rằng Tụ Bảo Lâu danh nghĩa là sản nghiệp của Bàng Quảng, nhưng người chết vì tiền chim chết vì ăn: Ở thời điểm thế này, luôn có một số người lòng ngứa ngáy khó nhịn như vậy.

Sau một lát yên lặng, bỗng nhiên từ trong đám người vọt ra một người, phóng thẳng vào bên trong Tụ Bảo Lâu, sau đó một dòng ý thức quét linh thảo diệu dược trên quầy hàng kia vào nhẫn không gian của mình.

Những người khác thấy vậy sao còn kiềm chế được, đều rối rít noi theo. Trong lúc nhất thời, võ giả nhân cơ hội vọt vào Tụ Bảo Lâu đánh cướp nhiều như cá diếc lội trên sông... không lâu sau, cả Tụ Bảo Lâu đều bị vét sạch. Chỉ cần vật hơi có chút giá trị toàn bộ biến mất... vật không còn, các võ giả kia cũng rất nhanh tẩu tán, chạy sạch.

Trên trà lâu, Dương Khai nhìn một màn này ở trong mắt, gương mặt thờ ơ, bất quá cũng có chút hiểu biết đối với tác phong của võ giả trong Cao Thành này.

- Sư huynh... Lưu Tiêm Vân lại như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than, cả người không được tự nhiên, run run nói: - Hay là... chúng ta đi thôi!

Không phải nàng không có lòng tin thực lực của Dương Khai, chỉ là dù sao gây ra lớn chuyện như vậy, hơn nữa nguyên nhân gây ra chuyện là vì nàng, nàng không muốn tiếp tục trêu chọc địch nhân cường đại cho Dương Khai.

- Không cần! Dương Khai mỉm cười, rót cho nàng chén linh trà, nói: - Nơi này hỗn loạn như vậy, vì sao cô nương chạy đến đây?

Hắn vẫn rất hiếu kỳ đối với tao ngộ của Lưu Tiêm Vân mấy năm này, lúc trước sau khi cùng nhau chạy thoát khỏi Bích Vũ Tông, hắn đã chia một nửa tài vật trên mình cho Lưu Tiêm Vân, rồi hai người liền tách ra chạy trốn... sau đó Dương Khai chạy tới Phong Lâm Thành, một mực tranh đấu đến bây giờ, không nghĩ tới chuyến này đi ngang qua Cao Thành lại gặp nàng.

- Ta tới chỗ này đã nhiều năm! Lưu Tiêm Vân cười khổ một tiếng, đơn giản thuật lại một lần chuyện của mình mấy năm qua.

Thật ra cũng không có gì đáng nói.

Sau khi tách biệt với Dương Khai, nàng liền giống như một con ruồi không đầu chạy tới Nam Vực, thẳng tới Cao Thành mới an ổn lại. Bởi vì Cao Thành nơi này tuy rằng rất hỗn loạn, nhưng phụ cận lại có không ít địa phương thích hợp cho nàng lịch lãm.

Nàng có thể tại những địa phương đó tìm một chút tài nguyên tu luyện. Mấy năm qua, sống qua ngày tuy rằng gian khổ, nhưng dầu gì nàng cũng tấn thăng đến Đạo Nguyên Cảnh.

Trước đó vài ngày nàng ở phụ cận một địa phương gọi là Tịch Hư Lĩnh tình cờ thu được một cây linh dược, liền mang về định bán lấy chút ít nguyên tinh, sau đó mua một ít Nguyên Ngưng đan. Vốn tưởng rằng Tụ Bảo Lâu hậu trường là thành chủ đại nhân, hẳn sẽ buôn bán trung thực, nhưng không nghĩ tới người của Tụ Bảo Lâu sau khi thấy nàng lấy ra cây linh dược kia, chỉ trả cho nàng với giá 10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm.

Lưu Tiêm Vân tuy rằng cũng không biết cây linh dược kia rốt cuộc là thứ gì, có tác dụng gì, nhưng theo bản năng nàng cảm thấy cây linh dược kia nhất định không chỉ có chút nguyên tinh như vậy, nên đâu có chịu bán? Sau một hồi lý luận, đối phương lại trực tiếp ra tay với nàng... chuyện sau đó Dương Khai đã biết.

- Sư huynh, linh dược này giao cho huynh, ta cũng không biết là thứ gì! Lưu Tiêm Vân vừa nói vừa đưa hộp ngọc cho Dương Khai.

- Ta xem một chút! Dương Khai đưa tay nhận lấy, giải trừ cấm chế trên hộp ngọc, mở hé hộp ngọc ra.

Chỉ thoáng cái, từ trong hộp ngọc tràn ra một mùi thơm ngát, vừa ngửi mùi thơm này vào mũi, Dương Khai không khỏi mừng rỡ, thức hải, toàn thân đều thư thái không ít.

"Bộp" một tiếng, Dương Khai vội vàng đóng lại nắp hộp ngọc, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin.

Ôn Thần Liên ư?

Tuy rằng hắn chỉ mở hé hộp ngọc ra một khe hở, nhưng thần niệm của hắn lại thấy rõ linh dược đặt trong đó. Vật đó lại giống nhau như đúc với Ôn Thần Liên của mình, chỉ là không có bảy màu, ngược lại là màu sắc trắng nõn, tràn ra khí tức cũng có chút tương tự với Ôn Thần Liên, giống như là Ôn Thần Liên rút nhỏ mười mấy lần vậy.

Không đúng không đúng! Đây không phải là Ôn Thần Liên, nghe đồn Ôn Thần Liên chính là chí bảo thiên địa, giống như Bất Lão Thụ, trong thiên hạ chỉ có một cây, tuyệt đối không có cây thứ hai.

"Thần Tú Bổ Thiên Liên?" Dương Khai chợt nhớ tới tin tức ghi lại trong ngọc giản của Công Tôn Mộc, tam đệ tử của Diệu Đan Đại Đế để lại, lập tức nhận ra linh dược này rốt cuộc là vật gì.

Đây hiển nhiên chính là Thần Tú Bổ Thiên Liên trong truyền thuyết!

Thần Tú Bổ Thiên Liên tuy rằng không trân quý, không độc nhất vô nhị bằng Ôn Thần Liên, nhưng cũng là vật trong truyền thuyết, cũng giống như Sinh Thân Quả, đều là bảo vật đã tuyệt tích.

Với Thần Tú Bổ Thiên Liên làm dược liệu chính, luyện chế ra Thần Tú Bổ Thiên đan, tuy rằng không có công hiệu cải tử hồi sinh, nhưng lại có thể chữa trị kinh mạch cùng đan điền vỡ nát cho võ giả... tuyệt đối là vật có công hiệu tạo hóa.

Giống như nam nhân đầu trọc cùng lão chưởng quỹ Tụ Bảo Lâu, tuy rằng bị Dương Khai phế bỏ tu vi, nhưng nếu như có một viên Bổ Thiên đan uống vào, không cần tới ba tháng, kinh mạch và đan điền hư hại liền có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.

Thế nhưng loại vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, căn bản không có người nào thấy qua.

Người của Tụ Bảo Lâu còn định dùng 10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm ép mua Thần Tú Bổ Thiên Liên, cũng không biết là phát bệnh thần kinh cái gì! 10 ngàn nguyên tinh hạ phẩm nhỏ nhoi, ngửi một hơi Thần Tú Bổ Thiên Liên cũng không đủ.

Đám người Tụ Bảo Lâu kia nhất định là không nhận ra Thần Tú Bổ Thiên Liên, nhưng bọn chúng hẳn là biết thứ này có giá trị bất phàm, nếu như thật sự ra giá chưa chắc mua nổi, cho nên mới phải ép mua ép bán.

Thần Tú Bổ Thiên đan công hiệu không chỉ để chữa trị kinh mạch và đan điền, mà nó còn có kỳ hiệu khác.

Tóm lại một câu nói, Thần Tú Bổ Thiên đan giá trị là khó có thể đo lường.

Dương Khai cũng không nghĩ tới Lưu Tiêm Vân lại có cơ duyên như thế, chiếm được một cây thần vật bực này.

- Sư muội, có nhớ là từ vị trí nào thu được linh dược này hay không? Dương Khai trầm giọng hỏi.

- Ở chỗ sâu trong Tịch Hư Lĩnh... Lưu Tiêm Vân hồi tưởng lại còn có chút e ngại, - Ta bị một con yêu thú truy đuổi, luống cuống không chọn đường mới chui vào trong, bằng không ta cũng không đi vào đó. Nghe nói chỗ sâu nhất trong Tịch Hư Lĩnh, dù là Đế Tôn Cảnh đi vào cũng không thể bình yên quay trở về... lần này ta có thể trở về tất cả đều là vận may!

- Nếu để cô nương đi vào một lần nữa, có thể tìm ra đường chính xác không?

- Lại lần nữa đi vào ư? Lưu Tiêm Vân trên gương mặt xinh đẹp có chút trắng bệch, nghi hoặc hỏi: - Còn đi vào chỗ đó làm gì?

Lần trước nàng có thể bình yên quay trở về tuyệt đối là vận may, nếu đi vào lần nữa, Lưu Tiêm Vân khẳng định không có nắm chắc có thể còn sống đi ra, cho nên nàng không biết vì sao Dương Khai lại muốn mạo hiểm đi vào nơi đó.

- Bởi vì... Dương Khai đang định giải thích, còn không đợi hắn nói ra, bỗng nhiên hắn nhướn mày, nhìn xuống hướng dưới lầu.

Đập vào ánh mắt, ở trước cửa Tụ Bảo Lâu, một nam nhân trung niên mặc trường bào đẹp đẽ quý giá, gương mặt âm trầm đứng ở đó. Nam nhân trung niên này phong thái bất phàm, rõ ràng là một vị cường giả Đế Tôn Cảnh. Dường như là nhận ra ánh mắt của Dương Khai, hắn cũng ngay tức thì ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng.

- Là Bàng Quảng! Lưu Tiêm Vân cũng nhìn thấy nam nhân trung niên, lập tức khẽ kêu một tiếng, trong lòng khẩn trương.

Lăn lộn trong Cao Thành đã nhiều năm, hình dạng Bàng Quảng thế nào tự nhiên nàng biết rõ, thời khắc này thấy hắn lại tự mình đi tới nơi này, nàng lập tức biết là phiền toái lớn rồi.

Nàng không biết Dương Khai vì sao tự tin lưu lại, nhưng một vị Đế Tôn Cảnh hiển nhiên không thể tùy tiện trêu chọc như vậy.

Bên kia, Bàng Quảng bỗng nhiên thân hình vừa động, lập tức biến mất tại chỗ.

Chờ đến thời điểm xuất hiện lại, người đã tới chỗ lầu ba trên trà lâu, đứng ở trước mặt Dương Khai và Lưu Tiêm Vân.

Lưu Tiêm Vân hoảng hốt thét lên, chỉ thoáng cái mặt không có chút máu...
Advertisement
';
Advertisement