Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tiêu Dật cố thuyết phục nói: - Vị trí chỗ Thương Vũ San Hô kia là chúng ta năm năm trước trong lúc vô ý phát hiện, bất quá lúc ấy có một con thú biển bảo vệ, chúng ta không thể thành công thu hoạch. Nhưng căn cứ đại tỷ đầu lĩnh quan sát, con thú biển kia tuổi thọ còn lại không có mấy, năm năm qua, khẳng định nó đã chết. Nói cách khác, một mảnh Thương Vũ San Hô kia là có thể tùy ý khai thác... Sau chuyến này, chúng ta tối thiểu một năm không cần ra biển!

Dương Khai chậm rãi lắc đầu nói: - Chuyện này ta và sư muội sẽ không tham gia!

Hắn vốn không thiếu nguyên tinh, tự nhiên không muốn đi khai thác cái gì Thương Vũ San Hô kia, mặc cho Tiêu Dật nói đi nói lại một hồi, hắn cũng không động tâm.

Tiêu Dật thấy vậy cũng không tiện cưỡng cầu, chỉ cảm thấy Dương Khai và Lưu Tiêm Vân hẳn phải sống một vài năm ở chỗ này, mới biết chỗ quý trọng của Thương Vũ San Hô. Đến lúc đó có lẽ không cần hắn tới thuyết phục, hai người cũng chủ động gia nhập.

- Đúng rồi, chuyến này các người đại khái phải bao lâu mới trở về địa điểm xuất phát? Dương Khai chợt hỏi.

Tiêu Dật đáp: - Khoảng cách mục tiêu ước chừng còn có lộ trình ba ngày, đến chỗ cần khai thác hai ba ngày, rồi mới trở về địa điểm xuất phát... tối thiểu phải một tháng sau mới trở về tới Thông Thiên Đảo!

- Lâu như vậy! Dương Khai không khỏi nhíu mày.

Tiêu Dật cười khổ nói: - Vật tư ở chung quanh Thông Thiên Đảo đã bị thu hái không còn nhiều, muốn thứ tốt chỉ phải đi xa một chút, nguy hiểm cùng lợi ích thu được có quan hệ trực tiếp!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Vậy thì chúc các người mã đáo thành công!

Tiêu Dật nghe hắn nói như vậy, cũng rất thức thời đứng lên, nói: - Vậy không quấy rầy hai vị thanh tu, nếu hai vị còn có gì cần, chỉ để ý tới tìm lão Tiêu ta!

- Tốt!

Tiêu Dật đi tới cửa, bỗng nhiên lại nói: - Đúng rồi, ngày sau hai vị đi Thông Thiên Thành, nhất định phải trước nghĩ cách làm danh bài thân phận, bằng không là không vào thành được. Bất quá làm danh bài thân phận, thì sẽ để lộ thân phận người mới của các vị... muốn hay không ta nói một tiếng với đại tỷ đầu lĩnh, để nàng nghĩ biện pháp giúp các vị? Chúng ta tuy rằng không phụ thuộc bất kỳ thế lực nào, nhưng đại tỷ đầu lĩnh nhân duyên không tệ, giao thiệp rất rộng... nói không chừng có thể làm thỏa đáng!

Dương Khai trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói: - Vậy thì làm phiền Tiêu huynh!

Tiêu Dật cười nói: - Có tin tức ta sẽ thông báo các vị!

Đợi Tiêu Dật đi rồi, Dương Khai, Lưu Tiêm Vân mới liếc nhìn nhau, đều nhìn thấu ý lo lắng trong mắt đối phương: Ở địa phương quỷ quái ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh đều có thể bị vây này, bọn họ muốn đi ra ngoài đúng là cơ hội mong manh. Hơn nữa đám người Tiêu Dật kia hiển nhiên cũng không biết nên làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này, qua bọn họ căn bản không tìm hiểu được tin tức gì.

Muốn thoát ra ngoài, cũng chỉ phải đi tới Thông Thiên Đảo kia rồi tính tiếp.

Lâu thuyền chạy đi vài ba ngày, bỗng nhiên ngừng lại.

Dương Khai thả ra thần niệm, dò xét mỗi một võ giả trên thuyền đều đứng trên boong, hoa tay múa chân, nhiệt tình mười phần, dường như đã đến mục tiêu, đang chuẩn bị xuống biển đi đào lấy Thương Vũ San Hô.

Dương Khai cũng không có để ý tới, nhưng thật ra Tiêu Dật lại chạy tới, lần nữa hỏi thăm Dương Khai có muốn xuống biển cùng bọn họ hay không.

Sau khi nghe Dương Khai uyển chuyển từ chối, Tiêu Dật cũng không dây dưa nhiều.

Chốc lát, đa số người trên lâu thuyền đều nhảy xuống biển, rồi biến mất trong biển rộng.

Dường như đúng như Tiêu Dật nói trước đó, ở chỗ sâu dưới biển này, thú biển cường đại bảo vệ Thương Vũ San Hô kia đã chết đi, đám người Lăng Âm Cầm tiến hành vô cùng thuận lợi.

Không ngừng có võ giả từ dưới mặt biển chui lên chui xuống, mỗi người đều vẻ mặt phấn chấn.

Bốn ngày sau, khi tất cả võ giả từ dưới mặt biển quay trở về, rồi cũng... không có người nào xuống biển nữa.

Dương Khai không có chú ý lắm động tĩnh của bọn họ, bất quá ngẫu nhiên dò xét cũng nghe được một vài đối thoại của bọn họ. Từ trong những câu chuyện phiếm kia, Dương Khai biết được quả nhiên chuyến này bọn họ thu hoạch to lớn, thậm chí thu hoạch còn nhiều hơn dự liệu của Lăng Âm Cầm.

Thuyền viên không thương vong, chỉ là rời bến một chuyến liền không tốn sức chút nào thu được chỗ tốt như thế, trên mặt mỗi một thuyền viên đều đầy vẻ tươi cười, ngay cả Lăng Âm Cầm luôn mặt lạnh như băng, cũng lộ ra nụ cười khó có được.

Đợi gần nửa ngày sau, lâu thuyền đổi phương hướng, từ từ khởi hành bay đi, xem bộ dáng là đang trở về.

Dương Khai rốt cục cũng yên lòng, hắn thật đúng là sợ nhóm người Lăng Âm Cầm gặp nguy hiểm gì trên biển rộng, nếu thật như vậy, sẽ không có người dẫn hắn đi tới Thông Thiên Đảo.

Hiện tại hết thảy bình an vô sự, tự nhiên cũng là Dương Khai hy vọng nhìn thấy.

Những ngày kế tiếp yên tĩnh, Dương Khai, Lưu Tiêm Vân luôn ở trong phòng, Lăng Âm Cầm đối với bọn họ hợp tác và đàng hoàng dường như rất hài lòng, cũng không tới quấy rầy bọn họ, nhưng Tiêu Dật thì thỉnh thoảng đưa tới chút thức ăn nước uống.

Bảy ngày sau, Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng nhiên đổi sắc, mở mắt.

Ngay sau đó, hắn phóng ra thần niệm, chui vào Huyền Giới Châu, liên hệ với pháp thân.

- Chuyện gì? Dương Khai hỏi, vừa rồi pháp thân lại truyền tin cho hắn, dáng vẻ rất cấp bách, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

- Nhược Tích nha đầu kia... muốn tấn thăng! Pháp thân lập tức bẩm báo.

- Nhược Tích muốn tấn thăng ư? Dương Khai nhướn mày, nói: - Chuyện tốt đây!

- Tốt cái rắm! Pháp thân kêu ầm lên.

Dương Khai cũng đột nhiên ý thức được điều gì, biến sắc, nói: - Đạo Nguyên Cảnh ư?

Hắn nhớ lại Trương Nhược Tích hẳn là tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, nếu đột phá tiếp chính là Đạo Nguyên Cảnh!

- Cũng không phải sao, nha đầu kia cũng không biết chuyện gì xảy ra, thực lực tăng lên mau đến dọa người, lúc này mới có bao lâu lại sắp đột phá Đạo Nguyên Cảnh!

Dương Khai lập tức hiểu rõ vấn đề nghiêm trọng, vội vàng lắc thân hình độn vào Tiểu Huyền Giới.

Một chỗ trong Tiểu Huyền Giới, Trương Nhược Tích ngồi xếp bằng, một thân khí cơ xao động, thánh nguyên trong cơ thể chạy cuồn cuộn, lại truyền ra tiếng "rì rầm" như dòng sông đổ ra biển.

Theo tình cảnh này, hiển nhiên là đến lằn ranh sắp đột phá.

Nếu là ở phía ngoài, đột phá như vậy nhất định là không có vấn đề, nhưng nơi này là Tiểu Huyền Giới, pháp tắc thiên địa cũng không hoàn thiện, ngày thường Trương Nhược Tích ở chỗ này tu luyện ngược lại không có gì, nhưng khi đột phá đại cảnh giới dính đến năng lượng thiên địa thanh tẩy, cảm ngộ pháp tắc, thì Tiểu Huyền Giới căn bản không thể cung cấp.

Nói cách khác, Trương Nhược Tích ở trong Tiểu Huyền Giới hoàn toàn không có khả năng đột phá đến Đạo Nguyên Cảnh, nếu cứ để mặc không quản chỉ có một đường thất bại.

Một khi thất bại, thì con đường võ đạo của Trương Nhược Tích đến đây là chấm dứt, thậm chí có khả năng gặp phải cắn trả, hương tiêu ngọc vẫn.

Sắc mặt Dương Khai lập tức vô cùng khó xem.

Bên ngoài là biển rộng mênh mông, hơn nữa môi trường Tịch Hư Bí Cảnh này lại quỷ dị như vậy, hắn cũng không biết nếu mang Trương Nhược Tích ra bên ngoài, nàng có thể đột phá hay không.

Mặc dù là mang nàng ra bên ngoài, thì đi tới đâu để đột phá chứ?

Bên cạnh Trương Nhược Tích, Hoa Thanh Ti cùng Lưu Viêm cũng đều sắc mặt ngưng trọng đứng ở đó, nhận ra hắn đến, hai nàng vội vàng chạy tới.

- Tình huống này bao lâu rồi? Dương Khai hỏi.

- Mới vừa bắt đầu! Hoa Thanh Ti trả lời: - Bất quá nhìn bộ dáng nha đầu kia, sợ là không cách nào áp chế, nếu cứ cưỡng ép áp chế chỉ sẽ tổn hại cơ sở của nàng!

- Chủ nhân, làm sao bây giờ? Lưu Viêm hoàn toàn không có chủ ý, tình cảnh của Dương Khai hiện giờ, các nàng cũng đều biết, hiện tại thật đúng là nghĩ không ra biện pháp gì tốt để giải quyết trạng huống của Trương Nhược Tích.

- Các người theo dõi một hồi, ta tìm biện pháp! Dương Khai nói một câu, rồi lập tức rời Tiểu Huyền Giới.

Trương Nhược Tích vừa mới cảm ngộ đến cơ hội đột phá, đại khái còn có thể kiên trì một thời gian, bất quá thời gian lâu dài khẳng định không được, nhất thiết phải tìm được biện pháp giải quyết trước thời hạn đó.

Trong phòng, lần nữa Dương Khai hiện thân, rồi vọt ra ngoài.

Lưu Tiêm Vân đầu óc mơ hồ, không biết Dương Khai này cấp ta cấp tốc muốn đi làm cái gì, cũng vội đứng lên đi theo ra ngoài.

Bên trong khoang thuyền, Lăng Âm Cầm đang tĩnh tọa tu luyện, chuyến này rời bến có thu hoạch lớn như vậy thật sự là ngoài dự liệu của nàng, sau khi trở về tối thiểu hai ba năm đều không cần đi ra ngoài nữa, cho nên tâm tình của nàng cũng rất vui mừng.

Đang nghĩ ngợi sau khi trở về nên bán những thứ Thương Vũ San Hô kia cho thế lực nào, bỗng nhiên cửa phòng "ầm" một tiếng bị người đụng bung ra.

Lăng Âm Cầm cả kinh thất sắc, từ tại chỗ nhảy lên, trong miệng quát một tiếng: - Người nào!

Nàng là lão đại trên thuyền này, còn thật không có người thuyền viên nào dám không hỏi trước liền vọt vào như vậy, cho nên phản ứng đầu tiên của Lăng Âm Cầm là gặp phải địch nhân gì chăng!?.

Bất quá đợi thấy rõ khuôn mặt người đi vào, Lăng Âm Cầm lập tức cắn răng nói: - Ngươi làm gì vậy!

Nàng quả thực tức chết, trong lòng thầm cảm thấy may mắn là vừa rồi mình không có tìm hiểu công pháp hoặc là bí thuật gì, nếu bị Dương Khai cắt ngang như vậy, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?

Người này từ khi lên lâu thuyền đến nay đều luôn rất an phận, Lăng Âm Cầm vốn cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ vừa thấy, lại là bộ mặt vô cùng đáng ghét.

Dương Khai cũng biết mình đường đột, nhưng chuyện liên quan đến tánh mạng và tiền trình của Trương Nhược Tích, hắn chỉ có nước ôm quyền nói: - Lăng đại tỷ đúng không, ta có chút việc gấp, xin hãy thứ lỗi!

Tên của Lăng Âm Cầm, hắn cũng là nghe qua các thuyền viên kia nói chuyện mới biết.

- Thế nào có chuyện gì?

Trên lối đi truyền đến một tràng tiếng kinh hô, hiển nhiên là vừa rồi động tĩnh Dương Khai đụng phải cửa phòng đã hấp dẫn các thuyền viên kia đến đây.

Mọi người vừa thấy Dương Khai đứng tại cửa, còn Lăng Âm Cầm mặt đầy phẫn nộ, mỗi người đều giật mình không thôi. Tiêu Dật đứng ở trong đám người, chớp mắt một cái, ngạc nhiên nói: - Dương huynh, huynh vì sao đụng bung cửa phòng của đại tỷ đầu lĩnh chúng ta vậy?!

- Tiểu tử chẳng lẽ mơ ước sắc đẹp của đại tỷ đầu lĩnh, muốn dùng sức mạnh sao?

- Cái gì? Lại có chuyện như vậy, đáng ghét, rất đáng ghét!

- Tiểu tử muốn chết mà! Có sư muội còn chưa đủ, lại chú ý tới đại tỷ đầu lĩnh, xem ta hôm nay không phế bỏ ngươi...

Một đám người kêu gào trách mắng, tràng diện lập tức vô cùng náo nhiệt.

Dương Khai trên mặt đầy gân đen, vội vàng ôm quyền nói với Lăng Âm Cầm: - Tại hạ thật sự có chuyện cấp bách, Lăng đại tỷ rộng lòng bỏ qua!

Lăng Âm Cầm cắn răng phẫn nộ nhìn Dương Khai, trong lòng tuy rằng phẫn uất khó tiêu, nhưng thấy thái độ của hắn dường như không phải giở trò, hừ lạnh một tiếng nói: - Có chuyện gì cấp bách mà thậm chí không kịp gõ cửa? Người lớn nhà ngươi không dạy cho ngươi những lễ nghi này sao?

Dương Khai bị rầy mắng, cũng không dám cãi lại, chỉ có thể nói: - Ta chỉ muốn hỏi Lăng đại tỷ một chút, nếu ở ngoài biển này muốn đột phá cảnh giới, phải làm gì cho đúng?

- Đột phá? Lăng Âm Cầm nghe vậy, biến sắc, thất thanh nói: - Đột phá đại cảnh giới ư?

- Đúng vậy! Dương Khai gật gật đầu.

Lời vừa nói ra, trong đầu Lăng Âm Cầm lập tức "ông" một tiếng, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

Nàng nghĩ là Dương Khai muốn đột phá.

Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vậy sắp đột phá, chẳng phải là nói sắp tấn thăng Đế Tôn sao?
Advertisement
';
Advertisement