Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Lăng đại tỷ, ta phải nói lời xin lỗi với ngươi. Dương Khai gãi gãi đầu, có chút lúng túng lấy bộ trận cơ Tịnh Linh Trận, trận kỳ cao cấp ra: - Thứ này đã bị ta làm hư.

Lăng Âm Cầm nhìn lại, thấy Tịnh Linh Trận của mình đã bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, hoàn toàn không có khả năng sử dụng nữa, ánh mắt xinh đẹp không khỏi hơi lóe lên vẻ ảm đạm, có chút hoài niệm, có chút tiếc nuối.

- Hỏng thì cũng đã hỏng rồi.

Lăng Âm Cầm cười, rồi trấn an nói: - Chỉ là một bộ Tịnh Linh Trận cao cấp mà thôi, không cần để ở trong lòng.

Dương Khai nói: - Thứ này đáng giá bao nhiêu nguyên tinh? Ta hoàn trả cho ngươi.

Lăng Âm Cầm phất tay áo: - Không cần, đáng tiếc nó không thể giúp được ngươi nữa. Nói rồi, nàng liền lấy ra hai tấm lệnh bài bằng gỗ đưa cho Dương Khai.

- Đây là cái gì? Dương Khai nghi ngờ hỏi.

- Đây là lệnh bài thân phận trên Thông Thiên Đảo, đi vào Thông Thiên Thành cũng là cần phải có cái này.

Dương Khai nhận lấy, lập tức kịp phản ứng, nhướng mày nói: - Đây là thứ lấy được trên người đám Huyền Vân Các kia sao? Dùng cái này vào thành có vấn đề gì không?

- Không có vấn đề gì, hai khối này chỉ là lệnh bài thân phận cấp thấp, không có bất kỳ tin tức gì, nếu là lệnh bài thân phận cao cấp thì không giống vậy, người khác không thể nào giả mạo được. Lăng Âm Cầm giải thích.

- Vậy đa tạ. Dương Khai hết sức mừng rỡ, hắn vốn còn có chút lo lắng mình và Lưu Tiêm Vân nên xâm nhập vào Thông Thiên Thành như thế nào, không ngờ đám người Huyền Vân Các này lại chủ động đưa tới lệnh bài thân phận, thật là "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi" mà.

- Ta cảm thấy hơi mệt, đi về nghỉ trước. Dương huynh, các ngươi cứ tự nhiên nha. Lăng Âm Cầm nói xong, liền xoay người bước vào trong khoang thuyền.

Lưu Tiêm Vân nhích lại gần, nhỏ giọng nói với Dương Khai: - Sư huynh, Tịnh Linh Trận cao cấp này chính là di vật của bạn lữ Lăng đại tỷ để lại, đối với nàng rất quan trọng.

Những tin này nàng cũng là từ Tiêu Dật nghe được. Vừa rồi thấy thái độ của Lăng Âm Cầm, biết Tiêu Dật nói không sai, Tịnh Linh Trận cao cấp này đối với Lăng Âm Cầm quả thật vô cùng quan trọng, là nơi nàng gửi gắm hoài niệm vào trong đó.

Dương Khai lúc này mới ý thức được mình đã làm hỏng thứ quý trọng như thế nào, vội vàng cao giọng nói: - Lăng cô nương, Tịnh Linh Trận này của ngươi, ta nhất định sẽ tìm người chữa trị lại.

Tịnh Linh Trận chỉ bị hư hại, cũng không bị hủy hoàn toàn, Dương Khai vốn tưởng rằng chỉ cần bồi thường chút nguyên tinh cho Lăng Âm Cầm, hoặc là chờ đến khi lên Thông Thiên Đảo mua cho nàng một bộ trả lại là được. Nhưng bây giờ biết Tịnh Linh Trận này đối với Lăng Âm Cầm rất có ý nghĩa, bất kể bồi thường hay mua một bộ khác trả lại cho nàng đều có vẻ không thích hợp, biện pháp tốt nhất chính là tìm người tu bổ lại trận cơ trận kỳ.

Lăng Âm Cầm nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng mà phất tay áo, bóng lưng có vẻ hết sức cô đơn, cất bước đi dần về phía xa.

- Dương sư huynh, nhị vị cũng nên nghỉ ngơi một chút đi? Tiêu Dật ân cần đi tới nói, thái độ không còn tùy tiện như trước nữa: - Ta sẽ lập tức lên đường, không quá một tháng là có thể quay trở về Thông Thiên Đảo. Khi nào đến nơi lão Tiêu ta sẽ gọi các ngươi.

- Tốt, vậy làm phiền Tiêu huynh. Dương Khai gật gật đầu nói, rồi cùng Lưu Tiêm Vân quay về sương phòng.

Không lâu sau, lâu thuyền tiếp tục lên đường.

Bên trong sương phòng, Lưu Tiêm Vân mấy lần định mở miệng hỏi thăm tình trạng Dương Khai, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Dương Khai lúc trước đột phá Đế Tôn thất bại, đối với hắn có lẽ là đả kích rất lớn, Lưu Tiêm Vân cảm thấy nếu mình hỏi, sẽ khiến cho hắn càng thêm thương tâm.

Nàng cũng không biết phải an ủi Dương Khai như thế nào. Trong lòng hết sức bất đắc dĩ, cảm thấy ông trời quả thực là bất công, lại để cơ hội cảm ngộ đột phá của Dương Khai xuất hiện tại địa phương quỷ quái này.

Tốc độ lâu thuyền di chuyển không chậm, dọc đường ngẫu nhiên gặp một vài hải yêu tập kích, võ giả trên thuyền đều có thể ứng phó. Nhìn lại, nhóm người dưới trướng Lăng Âm Cầm không quản tu vi cao thấp, nhưng đều là những võ giả vô cùng lão luyện, rất có kinh nghiệm đối phó với hải yêu.

Một đường đều hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Ước chừng hơn hai chục ngày sau, Dương Khai chợt nghe thấy những tiếng ồn ào trên boong thuyền truyền đến, hắn nghiêng tai lắng nghe, thông qua những lời đối thoại vui mừng của thủy thủy đoàn liền biết, Thông Thiên Đảo đã sắp đến rồi.

Võ giả trên Thông Thiên Đảo, bởi vì phải tìm kiếm tài nguyên tu luyện trên biển, cho nên mỗi một chuyến rời bến đều có nguy cơ trùng trùng, thông thường cứ mười mấy 20 người ra ngoài, thì khi trở về chỉ còn không đến một nửa.

Nhưng lần này lâu thuyền của Lăng Âm Cầm lại không giống vậy, ra ngoài bao nhiêu người, trở về bấy nhiêu, không mất một ai. Không chỉ như thế họ còn có thu hoạch to lớn, thủy thủy đoàn dĩ nhiên là hết sức mừng rỡ.

Quả nhiên không lâu sau, tốc độ lâu thuyền chậm dần, rất nhanh sau đó, lâu thuyền hoàn toàn dừng lại.

Hàng loạt âm thanh huyên náo bỗng nhiên truyền tới, Dương Khai phóng thần niệm ra thăm dò, phát hiện lâu thuyền đã đến một hòn đảo to lớn, đang neo đậu lại một nơi tựa như bến cảng.

Trước đám người Lăng Âm Cầm, cũng đã có vài chiếc lâu thuyền cập bờ, thỉnh thoảng lại có võ giả từ những lâu thuyền kia bay ra, hạ xuống mặt đất.

Những võ giả này vừa hạ xuống đất, xung quanh lập tức vây lại không ít người, cứ như thể những võ giả vừa cập bến này là những chiếc bánh thơm vậy.

Dương Khai thấy được một võ giả vừa cập bến đang cùng một người khác truyền âm trao đổi gì đó, sau đó liền nhanh chóng đi theo người kia ly khai.

- Dương huynh, đã đến Thông Thiên Đảo rồi. Âm thanh Lăng Âm Cầm từ ngoài cửa phòng truyền đến.

Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân liếc nhau, rồi liền đứng lên.

Khi ra tới boong thuyền, đám người Tiêu Dật đã đứng đợi sẵn, thấy Dương Khai đi ra, những này đều nhìn về phía hắn gật gật đầu ra hiệu, dáng vẻ tràn đầy kính sợ.

- Những người này đang bán ra thu hoạch sau chuyến đi biển của mình sao? Dương Khai đi tới bên cạnh Tiêu Dật, chỉ vào những võ giả đang nói chuyện với nhau kia, lên tiếng hỏi.

Tiêu Dật gật gật đầu nói: - Không sai, trên cơ những chiếc thuyền rời bến sau khi trở về ít nhiều đều sẽ có thu hoạch. Khi cập bến đã có người chờ sẵn mua lại, thuận mua vừa bán, cũng đỡ tốn công vào trong thành tìm người mua. Có rất nhiều người của các cửa hàng bên trong thành ngồi đây đợi sẵn, mỗi khi thấy có người trở về sẽ điên cuồng xông tới, cạnh tranh rất là kịch liệt.

- Đi thôi. Tiêu Dật lên tiếng gọi, các thuyền viên liền vội vã thi triển thân pháp bay vào bờ. Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân cũng theo sát phía sau, nhưng Lăng Âm Cầm thì lại ở lại, hai tay bấm tay niệm pháp quyết, chuẩn bị thu hồi lâu thuyền lại.

Những thuyền viên vừa lên bờ, lập tức đã có rất nhiều thương gia tiến lên, vây kín lấy bọn họ, chào mời với giá tiền hấp dẫn để mua lại thu hoạch của bọn họ.

Đám người Tiêu Dật đã vô cùng rất quen thuộc cảnh này, mỗi người đều ra vẻ cao thâm mạt trắc, châu đầu thì thầm trao đổi với những thương gia kia. Không lâu sau đã cón người thỏa thuận xong, chuẩn bị giao dịch.

Chuyến này rời bến, đám người Tiêu Dật thu hoạch không nhỏ, không nói tới hơn mười vạn Thương Vũ San Hô cùng thi thể một con yêu thú bậc mười hai, chỉ riêng chiến lợi phẩm đoạt được sau khi Dương Khai giết đám Huyền Vân Các kia đã khiến cho bọn họ thu hoạch hơn lúc bình thường gấp nhiều lần.

Thu hoạch quá lớn, không có khả năng một lần giao dịch xong, cho nên này mười mấy thuyền viên liền phân công nhau hành động, chuẩn bị đổi một phần thu hoạch lấy những vật tư hữu dụng đối với bản thân, chẳng hạn như nguyên tinh hoặc linh đan gì đó. Số thu hoạch còn dư lại chờ sau này lại tìm cơ hội bán đi, nếu không, một lần lấy ra nhiều thứ tốt như vậy, khẳng định sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Nguyên tinh, thứ này không quản tại thế giới bên ngoài hay ở Tịch Hư Bí Cảnh này đều là đồng tiền mạnh. Mà trong này còn lưu hành một thứ đồ vật khác, đó chính là linh đan, phàm là linh đan hơi có chút tác dụng, đều có thể quy thành nguyên tinh tương ứng, giúp cho giao dịch thuận lợi hơn.

Dương Khai đang hứng thú quan sát, bỗng nhiên trước mặt chợt xuất hiện một mỹ phụ trung niên. Mỹ phụ trung niên này mặc một bộ trang phục xanh biếc, dáng người xinh đẹp đầy đặn, bộ ngực căng phồng, khiến cho y phục như muốn rách ra, trong vô cùng khiêu gợi. Mà tu vi nàng cũng không thấp, khoảng Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Song tuy nàng nhìn xinh đẹp, nhưng sắc thái lại vô cùng đoan trang tú lệ, cũng không biết có phải do vừa rồi nàng hơi chậm chân hay không, mà không tiến lên đầu hàng cùng những người khác tranh đoạt. Khi thấy Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đứng đó, nàng liền chủ động tiến lại gần, hé miệng cười, ôm quyền nói: - Vị tiểu ca này, mời!

- Phu nhân có chuyện gì sao?

Dương Khai quay về phía nàng hỏi.

Mỹ phụ cười nói: - Thiếp là chấp sự Băng Tâm Các, tên Phạm Hinh.

- Băng Tâm Các? Dương Khai nhướng mày, không nhịn được cẩn thận nhìn chăm chú hơn mỹ phụ tên Phạm Hinh này.

Phạm Hinh nghi hoặc nói: - Thế nào? Tiểu ca không biết Băng Tâm Các ta sao?

Nàng cảm thấy rất kỳ quái, tuy rằng quy mô Băng Tâm Các trên Thông Thiên Đảo không lớn, nhưng cũng rất có danh tiếng, chỉ cần là người sống trên Thông Thiên Đảo, không có khả năng không biết Băng Tâm Các. Nhưng nhìn phản ứng của Dương Khai, thấy hắn rất kinh ngạc, dường như lần đầu nghe nói tới Băng Tâm Các vậy.

Dương Khai bình tĩnh nói: - Đại danh Băng Tâm Các dĩ nhiên có nghe thấy, chỉ có điều ta không ngờ rằng Băng Tâm Các cũng ở nơi đây thu mua vật phẩm.

Lời này đương nhiên là nói xạo, đúng là lần đầu tiên Dương Khai mới nghe nói đến Băng Tâm Các, nhưng hắn cũng biết biểu hiện vừa rồi của mình đã khiến cho mỹ phụ hoài nghi, nên mới nói vậy để loại bỏ nghi ngờ của đối phương.

Quả nhiên, mỹ phụ kia nghe vậy liền cười khổ nói: - Làm ăn không thuận lợi, khắp nơi đều là cạnh tranh, thiếp cũng bị ép bất đắc dĩ mà thôi. Nói rồi nàng liền chuyển chủ đề, đi thẳng vào vấn đề nói: - Không biết chuyến này rời bến, tiểu ca có thu hoạch gì không? Nếu có, có thể lấy ra xem thử được không, thiếp nhất định sẽ đưa ra một cái giá khiến ngươi hài lòng.

- Hàng hóa của bọn họ ở chỗ ta, có gì cứ tìm tới ta nói chuyện.

Lăng Âm Cầm cách đó không xa từng bước đi tới, cuối cùng cũng giúp Dương Khai giải vây.

Trên tay hắn nào có hàng hóa gì, sớm biết tình huống nơi bến cảng này, nhất định hắn đã thu lại một ít đồ vật trong nhẫn không gian của đám Huyền Vân Các kia.

Phạm Hinh nghe vậy, nhìn Dương Khai khó hiểu, không biết tại sao hắn lại đưa thu hoạch cho Lăng Âm Cầm giữ, dù sao mười mấy người trên thuyền hạ xuống trước đó, mỗi người đều tự mang theo thu hoạch của mình.

Dương Khai dang tay, mỉm cười nói: - Ta gặp được mỹ nữ liền quên khuấy hết, đại tỷ đầu lĩnh sợ ta bị thua thiệt, cho nên liền toàn quyền quản lý, hiện tại xem ra quả nhiên là cử chỉ sáng suốt mà.

Phạm Hinh che miệng cười: - Tiểu ca thật là thú vị.
Advertisement
';
Advertisement