Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Đây chính là chỗ cho thuê động phủ thì phải? Dương Khai đứng trước một đại điện chỗ giao giới giữa ngoại thành và nội thành, ngẩng đầu nhìn lên một hồi, lúc này mới gọi Lưu Tiêm Vân một tiếng, cất bước đi vào.

Hắn có thể nhanh chóng tìm tới nơi này, tự nhiên là nhờ có đám người Lăng Âm Cầm chỉ điểm. Vốn Tiêu Dật muốn tự mình dẫn hắn đến đây một chuyến, nhưng Dương Khai uyển chuyển từ chối. Đám người Tiêu Dật rời bến lâu như vậy mới trở về, nhất định là có chuyện của mình phải làm, hơn nữa chỉ là thuê động phủ, cũng không phải chuyện phiền toái gì, Dương Khai tự nghĩ mình có thể xử lý.

Trước khi tạm biệt, Tiêu Dật đưa cho Dương Khai một viên châu truyền tin, nói nếu gì cần hỗ trợ tùy thời gọi hắn.

Võ giả lui tới trong đại điện này số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít.

Lúc Dương Khai tới, trước mặt đã có mấy người đang đợi, tựa hồ đều là tới nơi này thuê động phủ, hắn đứng ở một bên yên lặng ngắm nhìn một hồi, rất nhanh thì hiểu rõ về trình tự thuê mướn.

Sau nửa canh giờ, đến phiên hắn, hắn liền đi tới, thảy một bao nguyên tinh lên bàn, nói với võ giả phụ trách:

- Thuê một động phủ bậc trung, kỳ hạn một năm!

- Ngoại thành hay nội thành? Võ giả kia ngẩng đầu nhìn Dương Khai, lạnh nhạt hỏi một câu.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng: - Nếu là động phủ ngoại thành ta giao cho ngươi nhiều nguyên tinh như vậy sao? Ngươi nghĩ ta là ngớ ngẩn sao?

Người phụ trách cũng không giận, chỉ toét miệng cười, cầm lên túi nguyên tinh áng chừng một chút, lúc này mới thu cất, chỉ vào sa bàn ở một bên nói:

- Tự chọn đi!

Sa bàn này thoạt nhìn dường như là mô hình của toàn bộ Thông Thiên Thành, chỉ có điều rút nhỏ vô số lần mà thôi, nhưng mỗi một dãy nhà đều giống nhau như đúc. Có hai khu vực lớn là khu động phủ, trong đó một khu ở ngoại thành, giá tương đối rẻ hơn rất nhiều. Một khu khác ở nội thành, giá thuê tương đối đắt hơn một chút. Đa số động phủ bên ngoài đều cắm một lá cờ nhỏ, điều này đại biểu động phủ đã được cho thuê, chỉ có một số ít động phủ còn trống.

Dương Khai chỉ muốn tìm một chỗ đặt chân, đối với cấp bậc Tịnh Linh Trận bên trong động phủ thậm chí linh khí nhiều ít cũng không có yêu cầu quá lớn, cho nên chỉ đảo mắt nhìn lướt qua sa bàn, liền chỉ vào một động phủ tương đối vắng vẻ, nói: - Cái này đi!

Người phụ trách đưa mắt nhìn, sau đó thảy một tấm lệnh bài cho Dương Khai, cũng không ngẩng đầu lên nói: - Đây là lệnh bài cấm chế, tự mình thu cất, không được cho thuê lại, không được tùy ý thay thế Tịnh Linh Trận, người bị phát hiện giết không tha!

Dương Khai nhận lệnh bài, chỉ hơi kiểm tra một chút liền thu cất, rồi cùng Lưu Tiêm Vân xoay người rời đi...

Sau nửa canh giờ, Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân một đường đi tới động phủ kia. Vị trí khu động phủ nội thành này chính là trong một dãy núi, động phủ lớn có nhỏ có mở ra trên bụng núi, môi trường tổng thể mà nói coi như không tệ.

Linh khí thiên địa bên trong Tịch Hư Bí Cảnh, vẫn luôn rất nồng đậm, chỉ là trong linh khí này xen lẫn rất nhiều hóa lực, nên võ giả không thể tùy ý hấp thu, chỉ sau khi được bố trí Tịnh Linh Trận mới có thể vận công thu nạp. Căn cứ cấp bậc Tịnh Linh Trận cao thấp bất đồng, hiệu suất tu luyện của võ giả cũng khác nhau rất lớn.

Bất quá tổng thể mà nói, mặc dù có Tịnh Linh Trận đẳng cấp cao nhất, các võ giả ở địa phương quỷ quái này tu luyện, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững tu vi không giảm yếu mà thôi, căn bản không thể tăng lên.

Dương Khai thuê động phủ bậc trung này, bên trong bố trí tự nhiên là Tịnh Linh Trận trung cấp.

Cùng Lưu Tiêm Vân đi vào động phủ dò xét một phen, phát hiện động phủ này diện tích coi như tạm được, có ba gian phòng, một gian luyện đan thất, một gian luyện khí thất, thậm chí còn có một chỗ làm như phòng khách.

So với động phủ Dương Khai thuê lúc trước ở Phong Lâm Thành, nơi này không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều. Chỉ có điều giá cả lại xê xích không bao nhiêu.

Bên trong Tịch Hư Bí Cảnh, nguyên tinh vô cùng trân quý, cho nên giá cả tương đương, lại đại biểu giá trị không giống nhau, ngang bằng số nguyên tinh nhưng ở trong Tịch Hư Bí Cảnh này đương nhiên giá trị lớn hơn nhiều.

- Cô nương tự tìm phòng ở đi! Dương Khai quay sang nói với Lưu Tiêm Vân.

- Vậy còn huynh? Lưu Tiêm Vân hỏi.

- Ta đi làm quen với môi trường, thuận tiện tìm vị đại sư luyện khí kia chữa trị Tịnh Linh Trận cho Lăng Âm Cầm!

Lưu Tiêm Vân nói: - Vậy sư huynh phải cẩn thận!

- Biết rồi! Nếu cô nương không có gì làm, có thể tăng cường một chút các loại cấm chế trong động phủ, chúng ta có khả năng phải ở chỗ này không ít ngày!

- Ừm! Huynh đi sớm về sớm! Lưu Tiêm Vân nhẹ giọng nói, sau khi nói xong tự mình đỏ mặt lên, bởi vì đột nhiên nàng có cảm giác bộ dáng hai người mình cùng Dương Khai này, có phần giống như vợ chồng sống với nhau, trước khi chồng ra cửa, vợ lo lắng dặn dò... mà mình không phải là nhân vật người vợ này sao?

Ý niệm này vừa nổi lên, lập tức hai má nàng nóng lên, lúc ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Dương Khai.

Quanh qua quẹo lại bảy tám lần trên đường phố Thông Thiên Thành, còn phải nhiều lần hỏi đường, Dương Khai mới đi tới một hẻm nhỏ.

Hắn quay đầu nhìn một vòng, trên mặt lộ ra vẻ mặt cổ quái, lẩm bẩm: - Không đi lạc đường chứ? Đại sư luyện khí kia lại ở địa phương này sao?

Lúc trước khi tạm biệt đám người Tiêu Dật, Tiêu Dật đưa hắn một viên châu truyền tin, sau đó len lén truyền tin cho hắn, nói nếu Dương Khai thật sự muốn chữa trị Tịnh Linh Trận cao cấp cho Lăng Âm Cầm, thì phải đi nội thành tìm Tang Đức đại sư.

Trên Thông Thiên Đảo, Tang Đức đại sư là luyện khí sư tốt nhất, nghe nói đã mơ hồ chạm tới huyền bí của đế khí sư, mà Tịnh Linh Trận cao cấp xuất hiện trên Thông Thiên Đảo, có ít nhất tám thành trở lên là do Tang Đức đại sư luyện chế.

Người này nếu có thể luyện chế Tịnh Linh Trận cao cấp, tu bổ một chút nhất định là không thành vấn đề.

Tiêu Dật cũng biết Tịnh Linh Trận cao cấp kia có ý nghĩa trọng yếu đối với Lăng Âm Cầm, cho nên mới len lén chỉ điểm cho Dương Khai một phen, hắn cũng hy vọng có thể chữa trị được Tịnh Linh Trận kia.

Dương Khai không quen thuộc Thông Thiên Thành lắm, nhưng Tang Đức đại sư có danh tiếng rất lớn, cho nên trên đường hắn chỉ tùy tiện hỏi thăm mấy người, liền đi đến nơi này.

Chỉ là hắn không thể nào tin được, một người sắp đạt tới đế khí sư, mà lại ở trong hẻm hóc thế này. Chỉ có điều nghĩ lại có một số cao nhân tính tình cổ quái, luôn hành sự ngoài dự đoán của mọi người, ngược lại cũng thấy không có gì là lạ.

Hắn đi thẳng vào cuối ngõ hẻm, đi tới một cánh cửa lớn, cửa kia mở rộng, Dương Khai liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong là cái sân rộng, trong sân trống rỗng, không nhiễm một hạt bụi.

Có một đứa nhỏ đang cầm chổi quét sân.

Dương Khai đi lên trước, ôm quyền nói: - Vị tiểu ca này...

Đứa nhỏ kia dường như là một người điếc, hoàn toàn không để ý đến Dương Khai, chỉ lo quét sân, làm như trên đất có mỹ nhân tuyệt sắc nằm ở đó.

Dương Khai ho một tiếng, hỏi: - Xin hỏi, nơi này có phải nơi thanh tu của Tang Đức đại sư hay không?

Lúc này đứa nhỏ kia mới ngẩng đầu, đầy mặt khó chịu nói:

- Nếu đã tìm tới nơi này, còn hỏi cái gì?

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức biết mình không có tìm lộn chỗ, vội vàng nói: - Đại sư hiện tại có nhàn rỗi không, ta có một kiện vật muốn đại sư giúp chữa trị một chút, không biết...

- Ngươi ở đâu ra vậy! Không biết quy củ sao?

- Quy củ? Quy củ gì? Dương Khai đầy mặt mờ mịt.

Đứa nhỏ kia quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, cười khẩy nói: - Quy củ đều không hỏi thăm rõ ràng đã tìm tới nơi này, ngươi cũng thật là có hứng thú, chỉ bằng vào ngươi như vậy muốn gặp đại sư? Kiếp sau đi!

Dương Khai khiêm tốn thỉnh giáo: - Còn xin tiểu huynh đệ chỉ điểm một chút!

Đứa nhỏ kia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tay ôm cái chổi đứng ở nơi đó, hai ngón tay giữa nhanh chóng vê vê.

Đây là muốn chỗ tốt a! Dương Khai vừa thấy thái độ của đứa nhỏ, đã biết chuyện như vậy hắn làm không ít, không trách được người ta nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây dưa... đứa nhỏ này chính là một tên tiểu quỷ không hơn không kém a.

Dương Khai cố nén không vui trong lòng, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái túi giao cho đối phương, nói: - Cái này có thể nói rồi chứ?

Đứa nhỏ áng chừng một chút phân lượng của cái túi, lúc này mới cười hài lòng, cao ngạo chỉ điểm cho Dương Khai: - Đại sư thời gian quý báu, đâu có nhiều thời gian rỗi dây dưa với đám người các ngươi như vậy? Bất quá đại sư lão nhân gia tấm lòng nhân hậu, niệm tình các ngươi bị vây sinh sống trên Thông Thiên Đảo cũng không dễ dàng, cho nên cố ý dành ra một ít thời gian để giúp các ngươi luyện khí.

Dương Khai nghe vậy bĩu môi, đứa nhỏ này nói dường như hắn không phải bị vây ở trên Thông Thiên Đảo, thật đúng là không biết xấu hổ.

- Ngươi nhớ kỹ... Đứa nhỏ chợt nghiêm mặt, trầm giọng nói: - Mỗi một tháng, đại sư chỉ mở cửa ba lần, sẽ có ba lần cơ hội giúp các ngươi luyện chế bí bảo, nếu các ngươi muốn nhờ đại sư hỗ trợ thì phải nhìn cơ duyên của mình. Dĩ nhiên, trừ ba lần này, lúc ngẫu nhiên tâm tình đại sư tốt thì sẽ phá lệ mở cửa thêm một lần... mà mỗi lần mở cửa, cũng chỉ giúp cho 10 người luyện chế bí bảo, người tới chậm thì không được!

- Ba lần cơ hội, mỗi lần mười danh ngạch? Dương Khai nhướn mày, thầm nghĩ Tang Đức đại sư này quả là làm giá thật lớn, định ra rất nhiều quy củ cổ quái như thế. Bất quá nếu như vậy, Dương Khai cũng hiểu rõ hôm nay chỗ Tang Đức đại sư này tại sao không có một người tới, hiển nhiên là chưa tới thời gian mở cửa, hoặc là đã mở cửa rồi.

- Trẻ nhỏ dễ dạy, chính là chuyện như vậy! Đứa nhỏ mỉm cười gật gật đầu.

- Đứa nhỏ ngươi mấy tuổi, mà dám nói chuyện với người lớn như vậy! Dương Khai sắc mặt sa sầm xuống, đưa tay gõ đầu đứa nhỏ.

Đứa nhỏ rụt đầu lại, ngẩn người không có tránh né, tu vi của hắn không cao, chỉ có Phản Hư Cảnh sao có thể tránh thoát một kích của Dương Khai?

- Ngươi... ngươi dám đánh ta?

Đứa nhỏ thụt lui ra sau mấy bước, ôm đầu kêu to, con ngươi đều đỏ, hô hấp có vẻ rất dồn dập.

- Đánh ngươi là nhẹ, còn dám không biết lớn nhỏ như vậy, cẩn thận ta thật đánh bể đầu ngươi!

Đứa nhỏ dường như bị dọa cho hoảng sợ, hắn làm việc ở chỗ Tang Đức đại sư này, người tới nơi này đều rất khách sáo với hắn, không dám mảy may đắc tội... đây là lần đầu hắn gặp phải người dám ra tay dạy dỗ hắn... Hắn sợ hãi quay đầu liếc nhìn trong nhà một cái, dường như mong đợi Tang Đức đại sư ra mặt cho mình, nhưng bên trong cũng không có mảy may động tĩnh.

- Nhìn cái gì mà nhìn! Tuổi còn nhỏ đã biết mượn da hổ dọa người, lớn lên còn thế nào? Ta hỏi ngươi, ngươi hãy thành thật trả lời! Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Đứa nhỏ gương mặt không vui, nhưng cũng không lên tiếng.

- Tháng này đại sư mở cửa mấy lần rồi? Dương Khai hỏi.

- Hai lần! Đứa nhỏ hừ một tiếng, nói.

- Lần sau là khi nào?

- Ta sao biết được! Đại sư mở cửa là tùy lúc, khi nào tâm tình tốt lúc đó sẽ mở cửa giúp các ngươi luyện khí... Ngươi cứ chờ là được!
Advertisement
';
Advertisement