Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong huyết dịch kia chứa tinh hoa khí huyết cực kỳ nồng đậm mà lại mới mẻ, hiển nhiên là vừa mới hút ra không lâu, hơn nữa còn là máu tươi của võ giả chú trọng tu vi thân thể.

Trừ là máu của Man Quái, thì không còn giải thích nào khác.

Man Quái mới chết nửa canh giờ trước, sau nửa canh giờ, máu của hắn lại chạy tới chỗ này, mà còn tụ thành một đại trận bao quanh mọi người. Điều này hiển nhiên là sớm có mưu đồ, chỉ không biết là đại trận này rốt cuộc có tác dụng kỳ lạ gì.

Trong thời gian uống cạn chung trà, máu tươi kia mới ngưng trào ra, dường như đã hết sạch. Đại trận trên mặt đất cũng hoàn toàn bị máu tươi tràn ngập kích hoạt, một loại khí tràng cổ quái tản ra khiến người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo.

Mơ hồ còn truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết.

Mấy người Thẩm Phi nằm trên đất, đều lặng lẽ thúc giục nguyên lực hóa giải chất độc, nhưng chất độc kia cũng không biết là từ vật gì, mà càng hóa giải thì càng yếu đuối vô lực.

Bỗng nhiên, Xà Nương Tử sắc mặt trắng nhợt, cả kinh kêu lên:

- Man Quái!

Nghe tiếng nàng la, Thẩm Phi vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thoáng cái liền trợn to con ngươi, bởi vì chỗ trung tâm trận pháp kia lại xuất hiện một hư ảnh. Hư ảnh thoạt nhìn giống nhau như đúc với Man Quái, chỉ có điều không hề có linh tính, trông có vẻ mơ mơ hồ hồ, dường như không có thần trí bình thường.

Là linh thể thần hồn của Man Quái!

Cánh cửa đá kia chẳng những hấp thu hết sạch một thân tinh hoa khí huyết của Man Quái, mà ngay cả linh thể thần hồn của hắn cũng không có bỏ qua. Hơn nữa nhìn trạng thái thần hồn của Man Quái thời khắc này, dường như là bị tổn hại cực lớn, nếu không sẽ không ngớ ngẩn như vậy! Thần hồn của cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cho dù không có thân thể, cũng đủ để duy trì lý trí của mình.

- Tang Đức rốt cuộc lão muốn làm gì! Thẩm Phi cắn răng quát to, dường như không chịu nổi áp lực kinh khủng này, phòng tuyến tâm lý có dấu hiệu hỏng mất.

Tang Đức hừ lạnh một tiếng, không thèm quản tới lời chất vấn, ngược lại lão hung hăng giậm mặt đất một cái, trầm giọng nói: - Lão quỷ, nên tỉnh rồi!

Còn có người ư?

Thẩm Phi sắc mặt trắng nhợt, vội quay đầu nhìn chung quanh, Xà Nương Tử cũng kinh sợ nghi hoặc quan sát bốn phía, muốn biết lão quỷ trong miệng Tang Đức rốt cuộc là người nào.

Ngay sau đó, ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về một hướng.

Bên đó có một thân ảnh hư vô mờ ảo đang từ từ hiện ra. Nhìn hình dáng thân ảnh ấy, dường như cũng là một linh thể thần hồn, chỉ là bất đồng với Man Quái, linh thể thần hồn này dường như vô cùng hư nhược, tùy thời có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Thân ảnh ấy vừa hiện ra, lập tức tràn ra một thân khí tức giống như lệ quỷ.

Tang Đức cười gằn một tiếng: - Lão quỷ, mang tới cho ngài mấy thức ăn ngon đây, còn không mau cám ơn ta! Đồ nhi ta đối với ngài cũng không tệ lắm phải không?

- Cái gì? Thẩm Phi vừa nghe nói, lập tức há to miệng, trố mắt líu lưỡi nhìn hư ảnh kia.

Xà Nương Tử cũng mặt hoa thất sắc:

- Người này chính là sư phó của lão ư?

Tang Đức hừ một tiếng nói: - Các ngươi không cần quan tâm, cứ ngoan ngoãn nằm ở đó là được rồi!

Khi nói chuyện, lão cau mày liếc mắt nhìn Dương Khai. Không biết tại sao, lão luôn cảm thấy tên Dương Khai này có vẻ bình tĩnh hơi quá mức, tuy rằng cũng nằm ở đó không nhúc nhích như Thẩm Phi, Xà Nương Tử, nhưng lại không nói một câu... chẳng lẽ là chấp nhận số mệnh?

Bất quá việc đã đến nước này, lão cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ muốn sớm một chút xong chuyện.

- Lão mới vừa nói thức ăn là có ý gì? Thẩm Phi lại vô cùng nghi hoặc hỏi.

Vừa dứt lời, hắn liền biết là có ý gì! Thân ảnh của lệ quỷ sư phó Tang Đức kia lại rít một tiếng, phát ra thanh âm cực kỳ chói tai khó nghe, sau đó giống như sói đói phóng tới hướng linh thể thần hồn của Man Quái, há cái miệng to như chậu máu, một ngụm đã cắn nửa người Man Quái không còn.

Tồn tại như lệ quỷ này lại có thể gặm ăn linh thể thần hồn! Chuyện như vậy quả thực là nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa từng thấy. Thẩm Phi, Xà Nương Tử kinh sợ nhìn một màn khiếp người này, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ đầu chạy tới chân.

Mà ở dưới chú ý của bọn họ, hư ảnh kia chỉ tốn thời gian không tới mười hô hấp đã ăn sạch sẽ linh thể thần hồn của Man Quái.

Chẳng những nó không có thỏa mãn, ngược lại dường như càng thêm kích phát hung tính, vốn thân mình hư vô mờ ảo lại trở nên ngưng thật rất nhiều, nó quay đầu, hung tợn nhìn Thẩm Phi, trong miệng gào một tiếng, biến thành một luồng âm phong vọt tới phía Thẩm Phi.

- Không cần, cút ngay! Thẩm Phi cả kinh thất sắc, hét to phản kháng.

Thế nhưng giờ này hắn một chút khí lực đều không đề tụ được, sao có thể phản kháng. Hư ảnh kia nhoáng một cái rồi tắt, vọt vào thân thể của hắn biến mất không thấy, ngay sau đó, cả người Thẩm Phi run bần bật như bệnh sốt rét, con ngươi đảo lên xuống không ngừng, sắc mặt dữ tợn, dường như đang trải qua hành hạ cực kỳ thảm thiết.

Xà Nương Tử sớm đã sợ tới mức mặt không có chút máu, mắt thấy người kế tiếp tao ngộ chuyện này chính là mình, nàng vội hướng về phía Tang Đức năn nỉ:

- Đại sư, ngài tha cho người ta đi, ngày sau người ta làm nô tỳ, tận tình hầu hạ ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!

Trong lúc nói chuyện, nàng còn nặn ra một nụ cười rất miễn cưỡng, dường như muốn dùng hết cố gắng cuối cùng, dùng gương mặt xinh đẹp của mình để nắm cơ hội sống sót.

Tang Đức ngoảnh mặt làm ngơ, hừ lạnh nói: - Một đống thịt vụn ngay cả dã cẩu đều khinh thường, cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu!

Xà Nương Tử đôi mắt đẹp ảm đạm, biết lần này thật là chạy trời không khỏi nắng rồi.

Đúng lúc này, Thẩm Phi tắt hơi bỏ mình, hư ảnh kia từ trong cơ thể hắn vọt ra. Ăn liên tiếp linh thể thần hồn của hai người, hư ảnh đã trở nên ngưng thật hơn trước, hơn nữa nhìn thần sắc trong mắt âm hồn, dường như cũng khôi phục một chút linh trí.

Âm hồn không có dừng lại, lần nữa vọt vào trong thân thể Xà Nương Tử, rồi làm theo một sách.

Xà Nương Tử gào thét thảm thiết, biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không ngừng nguyền rủa Tang Đức không chết tử tế được, tiếng mắng không ngừng.

Tang Đức hừ lạnh một tiếng, không có quản tới nàng, ngược lại nhìn vào Dương Khai, nói: - Ngươi dường như không mảy may lo lắng a!

Dương Khai toét miệng cười: - Người là cái thớt gỗ, ta là thịt cá, lo lắng có ích gì?

Tang Đức cười như không cười, nói: - Tâm tình của ngươi thật ra rất phóng khoáng, lão phu rất tán thưởng!

- Nếu đại sư tán thưởng, thì thả ta ra, thế nào? Chúng ta sau này ra ngoài làm bạn tốt đi! Dương Khai cười híp mắt hỏi.

Tang Đức mặt trầm xuống, nói: - Tuyệt đối không có khả năng! Ngươi là mấu chốt giao dịch giữa lão phu và lão quỷ này, thả người nào cũng được nhưng không thể thả ngươi!

- Giao dịch? Dương Khai bén nhạy nắm bắt được tin tức này, kinh ngạc hỏi: - Giao dịch gì?

- Chuyện này không liên quan tới ngươi!

Dương Khai bỉu môi nói: - Đại sư nói đùa rồi! Nếu ta là mấu chốt giao dịch, như thế nào không liên quan với ta, dù sao ta cũng phải chết, nói nghe một chút thôi, cũng không mất khối thịt mà!

Tang Đức cười lạnh nói: - Ngươi ngoan ngoãn chớ phản kháng, có thể ít bị đau khổ một chút!

Sau khi nói xong, lão liền không để ý tới hắn nữa.

Dương Khai khẽ hừ một tiếng, cũng không dây dưa nhiều về đề tài này, ngược lại nhìn Ích Hải Toa kia nói: - Đại sư nói đó là công cụ để rời khỏi bí cảnh này, hẳn không phải chỉ là để mượn danh nghĩa chứ?

Tang Đức lần này ngược lại không có chuyển đổi đề tài, trầm giọng nói: - Ích Hải Toa này lão quỷ hao phí tinh lực cả đời luyện chế ra, chính là chuẩn bị để rời khỏi nơi này, sao có thể là mượn danh nghĩa lừa gạt! Có nó, đủ để rời khỏi bí cảnh!

- Thật là tốt!

Dương Khai cảm khái một tiếng, cũng không biết cảm khái cái gì.

Lúc này, Xà Nương Tử cũng đã bị mất mạng, âm hồn kia sau khi cắn nuốt linh thể thần hồn của Xà Nương Tử, đã hoàn toàn khôi phục, hai tròng mắt chuyển động có vẻ cực kỳ linh hoạt, không còn cứng nhắc và ngớ ngẩn như trước.

- Khôi phục không tệ nha! Tang Đức nhìn âm hồn kia, cười lạnh một tiếng.

Âm hồn nói: - Còn may mà lão phu thu một đồ nhi tốt!

- Làm những chuyện này cho sư phó, tất nhiên là phải làm! Tang Đức hừ một tiếng nói.

Hai thầy trò người này, ngoài cười nhưng trong không cười giao phong mấy câu, căn bản nhìn không ra nửa điểm tình nghĩa thầy trò. Trong ánh mắt hai người đều là vẻ hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết... cũng không biết là như thế nào làm được tới bước hôm nay.

Âm hồn quay đầu nhìn Dương Khai, nói: - Đây chính là thân thể ngươi tìm cho lão phu à?

Tang Đức nói:

- Vì tìm hắn, đúng là hao phí của đồ nhi không ít thời gian!

Âm hồn cau mày nói: - Hồn lực của hắn không thành vấn đề chứ? Đừng đến mức không thừa nhận được lão phu đoạt xá!

- Ta tự mình khảo nghiệm qua, cho dù kém chút so với ta, cũng không kém bao nhiêu, thừa nhận sư phó khẳng định không thành vấn đề!

Âm hồn gật gật đầu: - Như thế tốt lắm!

Dương Khai hứng thú nhìn âm hồn, lộ vẻ chợt hiểu: - Đây là lão muốn đoạt xá ta à?

Âm hồn nói: - Biết rõ còn hỏi! Tên này thật có chút hứng thú, lại không sợ ư?

Dương Khai cười hà hà, nói: - Người nên sợ không phải ta, ta khuyên lão một câu: đừng đoạt xá ta, bằng không lão sẽ chết rất khó coi!

Âm hồn rõ ràng ngẩn ra, lúc này mới quay đầu nhìn Tang Đức nói: - Ngươi tìm tên điên cho ta là có ý gì?

Tang Đức cả giận nói: - Tiểu tử này chỉ là mạnh miệng nói lung tung, lão cũng nhìn không ra hay sao? Ta xem lão cũng thật là già cả hồ đồ rồi, đêm dài lắm mộng, mau động thủ đi!

Âm hồn trầm ngâm một chút, cảm thấy hắn nói có lý, thân mình nhoáng một cái, biến thành một luồng âm phong vọt tới hướng Dương Khai.

Dương Khai vẫn như cũ vẻ mặt tươi cười, lười biếng nói: - Thật sẽ chết rất khó coi mà!

Âm hồn không quản tới, lập tức vọt vào trong thức hải của Dương Khai.

Trong thức hải, âm hồn kia hiện ra, đang chuẩn bị như một sách vừa rồi: tìm linh thể thần hồn của Dương Khai cắn nuốt, trước mắt bỗng hoa một cái, linh thể thần hồn của Dương Khai chủ động hiện thân, đầy mặt chế nhạo nhìn lại lão.

- Này... Âm hồn hoảng sợ, ngược lại không phải là lão bị Dương Khai lớn mật mà kinh sợ, mà vì nhìn thấy một màn mà khiếp sợ.

Lão chưa từng thấy qua thức hải của một người lại rộng lớn bàng bạc như thế, nước biển hội tụ phía dưới kia vô cùng sâu thẳm, tinh thuần nồng đậm, giống như một vùng biển rộng mênh mông chân chính, tạo cho người ta một loại xung đột thị giác cực kỳ mãnh liệt.

Thức hải này, căn bản không phải một võ giả Đạo Nguyên Cảnh có thể có được! Cùng so sánh với thức hải của hai người trước đó lão cắn nuốt, quả thực chính là dòng suối nhỏ so với biển rộng.

Nghịch đồ mà! Trong nháy mắt trong lòng âm hồn mắng cho Tang Đức máu chó giội lên đầu, nói cái gì tự mình khảo nghiệm qua, hồn lực của tên này mặc dù không bằng hắn cũng chênh lệch không xa... Thế này mà giải thích là chênh lệch không xa ư? Hồn lực của người ta rõ ràng cao minh hơn vô số lần so với nghịch đồ kia, cho nên mới làm cho Tang Đức phán đoán sơ suất.

Đây quả thực là thức hải của một vị Đế Tôn Cảnh!

Âm hồn tự nghĩ dù mình cường đại mấy đi nữa, cũng không có khả năng ở chỗ này chiến thắng Dương Khai.

Vừa nghĩ đến đây, lão vội vàng muốn thối lui ra ngoài. Lão biết nếu lui chậm thì có khả năng sẽ không thoát đi được...
Advertisement
';
Advertisement