Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nàng bị nhốt ở chỗ này, dựa theo phương pháp sư phụ đã dạy, thông qua bí bảo năm xưa tổ sư để lại nơi này, định liên lạc với vị tổ sư đã mất tích mấy ngàn năm trở về chủ trì công đạo cho mình.

Bởi vì sư phụ nói với nàng, thiên hạ này nếu nói có người nào đó còn có thể cứu nàng trong cơn nguy cấp, thì chỉ có thể là tổ sư mà thôi.

Nhưng sư phụ nàng cũng nói, sư tổ từ 3 ngàn năm trước ly khai Băng Tâm Cốc, liền bặt vô âm tín, không biết ở đâu. 3 ngàn năm qua, Băng Tâm Cốc cũng gặp qua mấy lần kiếp nạn, trong kiếp nạn đó, sư phụ cũng đã từng sử dụng bí bảo kia, dựa theo phương pháp tổ sư để lại truyền tin cho nàng, nhưng thủy chung không được đáp lại.

Rất nhiều cao tầng trong tông môn đều cho rằng, sư tổ có lẽ đã bỏ mình ở nơi nào đó trong Tinh Giới rồi, nếu không vì sao một mực không thấy trở về chứ?

Ngay cả bản nhân sư phụ, cũng không dám xác định tổ sư lão nhân gia nàng còn sống hay chết.

Tử Vũ dùng bí bảo tổ sư truyền tin đi, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, tìm kiếm cơ may cuối cùng mà thôi.

Nàng không hề nghĩ tới thật sự sẽ có người nhận được tin tức của mình mà chạy tới đây, càng khiến cho nàng không ngờ chính là, người tới còn là một nam nhân!

Bí bảo kia không phải của tổ sư để lại sao? Tổ sư không phải là nữ nhân sao? Vậy nam nhân này xuất hiện là như thế nào? Tử Vũ mơ hồ không hiểu.

Ngay khi nàng còn đang hồ nghi, phán đoán thân phận Dương Khai, thì bên kia lần nữa truyền đến âm thanh của hắn: - Tử Vũ cô nương, ta có thể qua đó nói chuyện không, trao đổi như thế này e rằng sẽ kinh động người khác.

Tử Vũ kiềm chế chấn động trong lòng, thản nhiên nói: - Nếu ngươi có thể chịu được băng hàn ở nơi này, thì đến đây đi.

Dương Khai mỉm cười, thân hình tung lên phóng về phía giữa hồ băng.

Ngay sau đó, hắn liền đứng ở trên đảo nhỏ, tập trung ánh mắt nhìn lại, một khuôn mặt quen thuộc lập tức ập vào tầm mắt.

Quả nhiên là nàng!

Dương Khai cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thiếu nữ gọi là Tử Vũ này, mấy ngày trước hắn mới gặp qua, khi đó nàng đang bị người Vấn Tình Tông vây công, sau khi ra tay cứu nàng, nàng chẳng những không cảm tạ, ngược lại sau khi nghe đám người Phạm Hinh giới thiệu lai lịch, liền cảnh giác chạy mất.

Chỉ là không biết tại sao, không ngờ nàng lại bị nhốt tại nơi cấm địa này.

- Là ngươi! Tử Vũ thấy được Dương Khai, không khỏi la lên thất thanh, song dường như nhận ra âm thanh của mình hơi lớn, liền vội vàng đưa tay bưng kín miệng, nói:

- Sao lại là ngươi?

- Tử Vũ cô nương không cần phải sợ, ta cũng không có ác ý đối với ngươi! Dương Khai thấy nàng tỏ ra cảnh giác, vội vàng chủ động lui về sau một bước: - Ta tới đây cũng là do được người nhờ vả!

- Được người nhờ vã? Là ai? Tử Vũ cảnh giác hỏi.

Dương Khai khẽ cười nói:

- Ngươi xem thử cái này đi.

Nói rồi, hắn liền ném qua cho Tử Vũ một tấm lệnh bài, chính là tấm lệnh bài Băng Vân đã giao cho hắn.

Tử Vũ nghi hoặc nhận lấy, nhìn Dương Khai một cái, sau đó mới cẩn thận đánh giá tấm lệnh bài kia.

Chỉ trong chớp mắt, thân thể mềm mại của Tử Vũ liền chấn động, mắt đẹp trợn tròn lóe ra hào quang khác thường, vẻ mặt khó tin, kích động nói: - Đây... Đây là khí tức sư tổ!

Tuy rằng nàng không biết lệnh bài kia rốt cuộc là gì, nhưng khí tức trên lệnh bài lưu lại thì không giả được, khí tức này rõ ràng giống như đúc với khí tức năm xưa sư tổ lưu lại trên bí bảo.

Nàng ngẩng đầu lên, hoắc mắt khiếp sợ nhìn Dương Khai, dường như có chút mừng rỡ, lại tựa hồ có chút khẩn trương, nói: - Người nhờ ngươi tới đây người chẳng lẽ là...

- Suỵt! Dương Khai đặt một ngón tay lên miệng, ra hiệu đừng nói ra.

Tử Vũ vui mừng quá đỗi, siết thật chặt tấm lệnh bài kia, rồi lại có chút nghẹn ngào nói: - Ta biết rồi, ta biết rồi, sư tổ bình yên vô sự, sư phụ, người rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.

Tự nhiên nàng lại nhắc tới sư phụ, cũng không biết sư phụ của nàng rốt cuộc là ai.

Vừa nói xong, nàng lại lấy ra một viên châu truyền tin, bắt đầu khởi động thần niệm định truyền tin tức vào bên trong.

Dương Khai cau mày nói: - Ngươi làm gì đó?

Tử Vũ nói: - Sư phụ một mực lo lắng cho an nguy của tổ sư, nếu biết được tổ sư lão nhân gia bình yên vô sự, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Dương Khai toát mồ hôi hột, nói: - Hiện tại đừng nói cho sư phụ của ngươi biết chuyện này.

- Tại sao?

Dương Khai nói: - Hiện tại Băng Vân tiền bối không tiện hiện thân, đợi mấy ngày nữa nàng sẽ đích thân tới nơi này, đến lúc đó sư phụ của ngươi sẽ biết được thôi.

Vừa nghe Dương Khai nói vậy, động tác trên tay Tử Vũ không khỏi dừng lại, tự định giá một hồi, rồi gật gật đầu nói: - Là ta quá kích động, đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo sư huynh xưng hô như thế nào?

Dương Khai nói: - Gọi ta là Dương Khai được rồi.

- Thì ra là Dương sư huynh! Tử Vũ nhoẻn miệng cười, cả người tựa hồ đều hoàn toàn buông lỏng xuống, nụ cười này, gần như khiến thiên địa trở nên thất sắc, Dương Khai nhìn mà thoáng sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh hắn đã khôi phục lại.

Tử Vũ thu hết biến hóa của hắn vào đáy mắt, trong lòng thầm khen, bởi vì có rất ít nam nhân sau khi gặp được nàng mà không bị sắc đẹp của nàng ảnh hưởng, đếm không hết số nam nhân nhìn nàng trắng trợn.

Dương Khai lại chỉ kinh diễm một cái chớp mắt mà thôi, có thể không bị sắc đẹp ảnh hưởng, đây hiển nhiên là một nam nhân vô cùng kiên định.

- Lần trước Tử Vũ đường đột, vẫn chưa tạ ơn Dương sư huynh cứu mạng, mong Dương sư huynh không lấy làm phiền lòng. Tử Vũ có chút ngượng ngùng nói. Khi biết Dương Khai không ngờ lại là người tổ sư phái tới, nàng cảm thấy tên nam nhân trước mặt này vô cùng thân thiết, cho nên xưng hô là sư huynh cũng không có chút miễn cưỡng, tựa như hai người thật đúng là sư huynh muội vậy. Mặc dù Băng Tâm Cốc không có nam đệ tử, nàng cũng chưa bao giờ có sư huynh sư đệ nào, nhưng Dương Khai đem đến cho nàng cảm giác vô cùng tin cậy.

- Không sao, Tử Vũ cô nương hẳn là bị phiền toái quấn thân rồi phải không. Dương Khai cười nhạt nói.

Tử Vũ ủ rũ gật gật đầu, cười khổ nói: - Dương sư huynh đã nhìn ra, gần đây quả thật ta gặp chút phiền toái.

- Có phải Băng Tâm Cốc gặp biến cố gì hay không? Nếu Tử Vũ không ngại, có thể nói cho ta một chút. Dương Khai lên tiếng hỏi, chuyến này hắn đến đây, thứ nhất là tìm đến đệ tử Băng Tâm Cốc đã truyền tin cho Băng Vân, hai là hỏi thăm một chút tình hình Băng Tâm Cốc.

- Dương sư huynh gọi ta sư muội là được rồi. Tử Vũ nhẹ giọng nói. Lần trước nàng cũng đã thấy qua Dương Khai xuất thủ, tùy tùy tiện tiện một chiêu đã đánh cho tên Tào Dương của Vấn Tình Tông lăn ra đất, nàng tự nhận là không thể làm được như vậy, cho nên mặc dù tu vi giống nhau, nhưng Tử Vũ cảm thấy mình không bằng Dương Khai.

- Nói là biến cố, thật ra chuyện này đều là vì ta mà ra. Tử Vũ nói xong, trên mặt liền hiện ra vẻ áy náy nồng đậm, dừng một hồi, nàng mới ngẩng đầu lên nói: - Dương sư huynh biết Vấn Tình Tông chứ?

Dương Khai gật gật đầu. Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ Vấn Tình Tông lắm, nhưng tối thiểu cũng biết đây là một thế lực không nhỏ ở Bắc Vực, cao thủ trong tông môn không ít. Bàn về địa vị mà nói, cũng tương đương với những tông môn như Thanh Dương Thần Điện của Nam Vực, Thiên Vũ Thánh Địa và Vô Hoa Điện.

- Vấn Tình Tông có một môn công pháp, tên là Vấn Tình Vô Thượng Công. Tử Vũ sâu kín nói: - Công pháp này vô cùng kỳ lạ, Vấn Tình Tông có thể hùng bá Bắc Vực nhiều năm như vậy, nguyên nhân rất lớn đều là dựa vào bộ công pháp kia. Nghe nói công pháp này ban đầu do một vị cường giả cấp bậc Đại Đế sáng lập ra, danh hào vị Đại Đế kia là Vấn Tình. Tu luyện bộ công pháp này, cần phải lấy tình nhập đạo, nhập tình càng sâu, tu luyện càng nhanh.

Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên không thôi, mở miệng nói: - Đây chẳng phải là nói, toàn bộ Vấn Tình Tông đều là người si tình sao?

Tử Vũ cười lạnh nói: - Người si tình, Dương sư huynh nói vậy quá đề cao bọn họ rồi.

Dương Khai cau mày nói: - Không phải nói lấy tình nhập đạo sao? Không động tình thì sao có thể tu luyện Vấn Tình Vô Thượng Công?

Tử Vũ gật gật đầu nói:

- Đúng là cần lấy tình nhập đạo, lúc tu luyện, cũng cần phải động tình, trải qua tình yêu khắc cốt minh tâm. Nhưng đệ tử tinh anh Vấn Tình Tông, từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc Vấn Tình Vô Thượng Công, tìm kiếm thiếu nữ để cho họ âu yếm, bởi vì đặc thù của loại công pháp này, nên rất hiếm thiếu nữ có thể ngăn được đệ tử Vấn Tình Tông mê hoặc, thường thường vừa hơi tiếp xúc liền bị hãm sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.

- Công pháp này quỷ dị như vậy sao? Dương Khai kinh hãi, nếu chỉ đơn thuần là bản thân người tu luyện lấy tình nhập đạo thì cũng thôi, nhưng mà ngay cả đối tượng nhập tình cũng bị ảnh hưởng, điều này thật là quỷ dị, quả thật chính là vũ khí cua gái vô thượng ah! Thân mang Vấn Tình Vô Thượng Công, nữ nhân khắp thiên hạ này ai có thể ngăn cản mỵ lực trong đó chứ?

- Bởi vì tu luyện Vấn Tình Vô Thượng Công chẳng những cần tự bản thân người tu luyện nhập tình, mà còn cần đối tượng nhập tình cũng phải động tâm, nếu như người thiếu nữ không động tâm, đệ tử Vấn Tình Tông sẽ bị cắn trả, nhập tình càng sâu, cắn trả càng mạnh. Tử Vũ vừa nói xong, mắt đẹp liền hiện lên vẻ khinh bỉ nồng đậm: - Nếu đệ tử Vấn Tình Tông có thể chung thủy một người thì cũng thôi, ít ra hai người cũng có thể làm đôi uyên ương, sau này chưa chắc đã không thể mỹ mãn sinh sống. Nhưng mấu chốt là, đệ tử Vấn Tình Tông sau khi tu luyện công pháp này sẽ tiến bộ cực nhanh, có rất ít thiếu nữ có thể theo kịp tốc độ bọn họ tu luyện. Thường thường không tới mấy năm, thực lực hai bên chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, một khi tu luyện chênh lệch quá xa, thiếu nữ nhập tình kia đối với đệ tử Vấn Tình Tông sẽ không còn chút tác dụng nữa, bọn họ sẽ lại tìm tới thiếu nữ khác có tu vi tương đương với mình để nhập tình. Cứ vòng đi vòng lại như vậy, tu vi liên tiếp kéo lên.

Dương Khai nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt hâm mộ nói: - Nói vậy chẳng phải là, mỗi một đệ tử Vấn Tình Tông, đều có ba vợ bốn nàng hầu, hơn nữa bọn họ đều sẽ rất chung tình, vĩnh viễn ở bên mình sao?

Tử Vũ liếc nhìn Dương Khai một cái, quở mắng: - Dương sư huynh, ngươi làm gì mà vẻ mặt hâm mộ vậy?

Dương Khai lau nước miếng bên mép, vội vàng khoát tay nói: - Không có, không có, nào có chuyện đó, công pháp này quả thực là táng tận thiên lương, khiến người ta giận sôi, ta thấy loại công pháp này chính là mất nhân tính!

Cũng không biết Tử Vũ tin hay không, dù sao nàng cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, nói tiếp: - Đệ tử tinh anh Vấn Tình Tông, phàm là tu luyện Vấn Tình Vô Thượng Công, ba vợ bốn nàng hầu còn ít, có người còn chiếm được mấy chục đến trên trăm thiếu nữ, mà những cô gái kia lại cứ một mực chung thủy đối với bọn họ, thật không biết các nàng ngu ngốc đến cỡ nào!

Nói tới đây, Tử Vũ nghiến chặt hàm răng, dáng vẻ như thể sợ rèn sắt không thành thép vậy
Advertisement
';
Advertisement