Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Băng Vân mi mắt co rụt lại, nói: - Trường Mệnh Đăng còn không?

An Nhược Vân đáp: - Còn! Cho nên tam sư muội còn sống, chỉ là không biết đang ở nơi nào!

- Vậy thì tốt! Băng Vân thở phào nhẹ nhõm.

An Nhược Vân lại nói:

- Ngũ sư muội vì... tấn thăng Đế Tôn Cảnh thất bại, bỏ mình!

Băng Vân nghe vậy, thân mình mềm mại khẽ run lên, bất quá rất nhanh khôi phục bình tĩnh, thở dài: - Âu là số mạng! Tiểu Ngũ tính tình quá mức cấp tiến, ta cũng sớm biết tiền đồ của nó sẽ không bình thản lắm!

An Nhược Vân mắt đỏ bừng nói: - Là do con làm sư tỷ không có chiếu cố tốt cho ngũ muội!

Băng Vân lắc đầu nói: - Không liên quan tới ngươi. Tiểu Cửu đâu? Nó... sống hay chết?

An Nhược Vân trả lời: - Cửu sư muội đang bế quan ở trong cốc, đã 10 năm rồi, cửu sư muội nói lần này không tấn thăng Đế Tôn Cảnh tuyệt không xuất quan!

- Rất tốt! Băng Vân mỉm cười. Bà vắng mặt ba ngàn năm, trong chín đệ tử bà thu, có bảy người đã tấn thăng Đế Tôn Cảnh, trong đó An Nhược Vân cùng Tôn Vân Tú lại không phụ kỳ vọng của bà, đạt tới Đế Tôn Cảnh lưỡng tầng cảnh; một người bỏ mạng trong thanh tẩy của thiên địa, chỉ còn lại có tiểu Cửu người cuối cùng nhỏ tuổi nhất đang trong bế quan.

Kết quả này, bà vẫn có thể chấp nhận, làm sư phó làm được như bà, ở trong Tinh Giới cũng coi như duy nhất có một nhà này, ai có thể thu dạy nhiều đồ đệ tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh như vậy? Thật không biết rốt cuộc là bà có cách dạy tốt, hay là Băng Tâm Cốc dưỡng người.

- Băng Vân, chuyện phiếm đợi ngày sau hãy nói đi! Bên kia, Phong Huyền cao giọng thúc giục một câu, có vẻ rất không kiên nhẫn.

Băng Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn lão nói: - Bổn cung đi xa ba ngàn năm, Phong tông chủ đúng là có chiếu cố nhiều với Băng Tâm Cốc ta nha!

Trong giọng nói của bà ẩn chứa ý châm chọc nồng nặc, hiển nhiên là tức giận Vấn Tình Tông lại thừa dịp mình không ở nhà khi dễ tông môn mình, bức bách các nàng gả đệ tử ưu tú nhất ra ngoài.

Phong Huyền thản nhiên nói: - Hai nhà chúng ta đều là tông môn đứng đầu Bắc Vực, tự nhiên cường cường liên thủ! Bổn tọa cũng không cảm thấy có gì không ổn, Băng Vân vì sao lại có tầm nhìn thiển cận thế?

- Là bổn cung có tầm nhìn thiển cận, hay là Phong tông chủ khinh người quá đáng? Băng Vân khẽ quát một tiếng:

- Ngươi coi như là người đời trước, cậy già khi dễ mấy tiểu nha đầu, có cảm giác thành tựu lắm sao?

Phong Huyền nhướn mày, nói: - Băng Vân ngươi vẫn còn miệng lưỡi sắc bén như vậy, bổn tọa không chấp nhặt với ngươi! Hôm nay bổn tọa tới đây, chỉ có hai chuyện: một là để khuyển tử thuận lợi thành thân với Tử Vũ cô nương; hai là muốn lấy trở về Bích Huyết Kỳ Lân kia! Băng Vân, nếu ngươi còn nghĩ tới tình xưa ngày trước giữa ta và ngươi, xin hãy thành toàn cho!

Băng Vân lạnh lùng cười, dựng lên ngón tay ngọc, trầm giọng nói: - Vậy bổn cung cũng nói rõ với ngươi: một, Tử Vũ là đệ tử Băng Tâm Cốc ta, tuyệt đối sẽ không gả cho con trai phế vật của ngươi, các ngươi sớm dập tắt ý niệm này đi! Hai, chuyện Bích Huyết Kỳ Lân kia ta không xen vào, ngươi có bản lãnh thì đoạt lại, không có bản lãnh thì sớm cút ra khỏi Băng Luân Thành, miễn cho đánh mất mặt mũi ở trước mặt quần hùng Bắc Vực này, ngày sau không tiện ra cửa!

Băng Vân thái độ cường thế như vậy, cũng làm cho Phong Huyền giật mình cả kinh.

Bên kia đám người Hộ Viễn lại mỗi người đều kinh hãi không dứt, mơ hồ cảm giác một khí tức cực kỳ áp lực bao phủ trên thân mình, làm cho bọn họ áp lực như núi.

Hai vị cường giả này thoạt nhìn rất có giá thế một lời không hợp lập tức vung tay, một khi bọn họ thật đánh nhau, Băng Luân Thành này nhất định là tiêu rồi, nhóm người mình có thể toàn thân trở lui hay không cũng không biết! Bọn họ đều suy nghĩ có nên hay không thừa dịp hiện tại mau mau thối lui, miễn cho làm cá trong chậu bị họa lây.

Phong Huyền trầm mặc một hồi lâu, mới toét miệng cười, nói châm chọc: - Tiểu tử này hẳn không phải là con tư sinh của ngươi chứ?! Lại được ngươi che chở cho hắn như thế!

Một lời nói ra, đám người An Nhược Vân đồng loạt biến sắc. Phong Huyền là một cường giả có thân phận có địa vị như vậy, mà lại ở trước mặt nhiều người bôi nhọ danh tiếng của Băng Vân, quả thực là bụng dạ khó lường...

Ngay tức thì, chúng nữ Băng Tâm Cốc đều tâm tình kích động, nghiến chặt hàm răng, phẫn nộ nhìn Phong Huyền, làm như hận không thể đi lên cắn chết lão.

Ngoài dự liệu của mọi người, Băng Vân nghe lời này lại không có mảy may ý phẫn nộ, ngược lại liếc nhìn Dương Khai một cái thâm ý sâu sắc, thản nhiên nói: - Bổn cung nếu có một đứa con nối dòng như vậy, thì cuộc đời này cũng không tiếc!

Phong Huyền nhất thời ngẩn người ra.

Đám người An Nhược Vân cũng há to miệng, kinh ngạc nhìn sư phó của mình.

Trong lòng mỗi người đều kinh hô không dứt, đây là ý gì? Đây là ngầm chấp nhận hay là thế nào? Chẳng lẽ người thanh niên này thật là con tư sinh của Băng Vân? Bằng không vì sao chẳng những bà không có mảy may ý phẫn nộ, ngược lại còn nói ra những lời này.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Dương Khai cũng thay đổi khác trước, làm như nhìn một người bị đóng lên dấu ấn của Băng Tâm Cốc.

Dương Khai không khỏi vuốt mồ hôi trên trán, vẻ mặt đau khổ nói với Băng Vân: - Tiền bối, ngài nói như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta hiểu lầm a!

Băng Vân hé miệng cười, nói: - Tùy tiện nói mà thôi, chớ để ở trong lòng!

Bà cũng không có cố ý muốn chiếm tiện nghi Dương Khai, chỉ là bà biết Phong Huyền cố ý bêu xấu mình như vậy, là muốn làm rối loạn tâm cảnh của mình, cho nên mới phải biểu hiện không mặn không lạt.

- Xem ra, quả nhiên tiểu tử này có quan hệ sâu xa với ngươi! Phong Huyền lập tức ý thức được quan hệ giữa Dương Khai cùng Băng Vân có chút không giống bình thường, nếu không Băng Vân tuyệt đối sẽ không thể không để ý tới danh tiếng của mình mà nói ra như vậy.

- Bất quá cho dù hắn thật là con tư sinh của ngươi, thì hôm nay cũng phải giao ra Bích Huyết Kỳ Lân, nếu không đừng trách bổn tọa lòng dạ độc ác!

Phong Huyền quát một tiếng hung dữ, bỗng nhiên bước ra trước một bước.

Khắp thiên địa nơi này dưới bước chân của lão đều ầm ầm chấn động, làm như muốn thần phục.

Bỗng dưng, bầu trời Băng Luân Thành dường như bị một ngọn núi lớn đè xuống, khiến ngực mọi người bị đè ép buồn bực khó thở.

Dương Khai sắc mặt hơi trắng nhợt, giơ cao Bích Huyết Kỳ Lân trong tay, hừ lạnh nói: - Bổn thiếu gan nhỏ như chuột, Phong Huyền đại nhân cũng không nên làm ta sợ, bằng không bổn thiếu quá căng thẳng, không điều khiển được trên tay sẽ hủy đi thứ này thì đúng là không tốt rồi!

Mọi người nghe vậy, đều nhìn nhau không nói nên lời, thầm nghĩ: "Tiểu tử này đúng là nói dối không chớp mắt mà! Nếu ngươi gan nhỏ như chuột, thì trên đời này cũng không có người lớn mật!"

Trong lúc nói chuyện, Dương Khai âm thầm thúc giục nguyên lực, trên Bích Huyết Kỳ Lân lại truyền đến tiếng răng rắc nho nhỏ.

Phong Khê thấy tình hình như thế, con ngươi trợn tròn, cả kinh kêu lên:

- Cha, hắn thật muốn phá hủy Bích Huyết Kỳ Lân!

- Dừng tay! Phong Huyền cũng vội quát một tiếng: - Ngươi dám hủy nó, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Dương Khai gào lên: - Ái chà! Đã nói bổn thiếu gan nhỏ như chuột, đại nhân vì sao còn làm ta sợ như vậy, ta thật sự sợ chết đi được!

Vừa nói, lực đạo trên tay hắn lại tăng thêm một phần, tiếng răng rắc kia bỗng nhiên tăng lên âm lượng rất nhiều.

Phong Huyền như nghẹt thở, sắc mặt tái xanh.

Bích Huyết Kỳ Lân này thật ra không tính là bảo vật quý trọng gì, nhưng nó là tượng trưng thân phận thiếu tông chủ phu nhân của Vấn Tình Tông, bởi vì mỗi một đời thiếu tông chủ Vấn Tình Tông đều có rất nhiều thê thiếp, chỉ có người cầm trong tay Bích Huyết Kỳ Lân mới thật sự là thiếu tông chủ phu nhân, thay thiếu tông chủ quản lý hậu cung, để thiếu tông chủ có thể an tâm tu luyện, không đến mức vì nữ nhân tranh giành tình ái mà bị ảnh hưởng.

Một vật có ý nghĩa tượng trưng như vậy nếu như ở trước mắt bao người bị hủy đi, thì không khác gì hung hăng tát vào mặt Vấn Tình Tông.

Thấy cứng rắn không được, Phong Huyền cũng chỉ đành phải hít sâu một hơi, thu lại khí thế của mình, sắc mặt khó coi nói: - Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Dương Khai hừ lạnh nói: - Điều kiện ta sớm đã nói rồi, Phong Huyền đại nhân làm gì biết rõ còn hỏi?

- 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm ngươi cũng dám đòi hỏi! Phong Huyền cả giận nói, tuy rằng 1 tỉ nguyên tinh đối Vấn Tình Tông mà nói cũng không coi vào đâu, nhưng vô duyên cớ vô cớ đưa cho Dương Khai như vậy, vẫn làm cho Phong Huyền cảm thấy rất không thoải mái.

Dương Khai híp mắt nói: - Vậy đại nhân cảm thấy có thể xuất ra bao nhiêu?

- Tối đa 100 triệu, tiểu tử cũng không nên được voi đòi tiên! Phong Huyền hừ một tiếng, nói.

- Cũng được, 100 triệu thì 100 triệu! Bổn thiếu cũng là người rất dễ nói chuyện!

Dương Khai toét miệng cười.

Phản ứng này của hắn làm mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Dương Khai cứ như vậy đáp ứng dễ dàng! Dù sao vừa rồi hắn đòi hỏi nhiều như vậy, hơn nữa với bộ dáng vô pháp vô thiên, mọi người đều cho là hắn nhất định sẽ hung hăng bắt chẹt Vấn Tình Tông 1 tỉ nguyên tinh cho bằng được. Với Phong Huyền coi trọng Bích Huyết Kỳ Lân kia mà suy đoán, chỉ cần Dương Khai kiên trì, nhất định là 1 tỉ nguyên tinh có thể cầm tới tay, nhưng không nghĩ tới hắn ngay cả ý cò kè mặc cả cũng không có, cứ như vậy dễ dàng thỏa hiệp.

Hay là hắn sợ rồi? Người tuổi trẻ làm việc luôn nhiệt huyết xông lên đầu, chờ đến lúc tĩnh táo lại liền sợ hãi không thôi.

Bất quá một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, dám từ trên tay tông chủ Vấn Tình Tông bắt chẹt lấy 100 triệu nguyên tinh, không biết sau này có người nào dám hay không, nhưng trước nay tuyệt đối là chưa từng có ai.

- Băng Vân tiền bối, làm phiền ngài ra tay một chút! Dương Khai bỗng nhiên quay đầu nhìn Băng Vân nói.

Băng Vân không biết hắn lại muốn bày trò gì, hồ nghi hỏi: - Làm gì?

Dương Khai đưa ra Bích Huyết Kỳ Lân cầm trên tay kia, lắc lắc nó một cái, nói: - Phong Huyền đại nhân chỉ nguyện ý ra giá một phần mười, vậy dĩ nhiên ta cũng chỉ có thể cầm ra một phần mười giao dịch với đại nhân! Tiền bối ngài ra tay chém vật này xuống một phần mười là được... Chúng ta làm ăn, từ trước đến nay công bình công chính, lớn nhỏ như nhau, không chiếm tiện nghi người khác, cũng không để người khác chiếm tiện nghi!

Băng Vân nghe nói cười thầm trong lòng: chủ ý thất đức này cũng chỉ có Dương Khai mới nghĩ ra được. Bà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cổ tay vừa lật, một thanh trường kiếm trắng như tuyết liền xuất hiện trong lòng bàn tay, xu thế như thật muốn chém xuống một phần mười.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Phong Huyền, lạnh lùng cười, nói: - Đại nhân, không biết kết quả này ngài có hài lòng hay không?!.

Phong Huyền tức giận thiếu chút nữa hộc máu, còn không chờ lão nói gì, Dương Khai lại nói tiếp: - Nếu đại nhân có thể xuất ra 500 triệu, thì ta sẽ nhờ Băng Vân tiền bối chém xuống một nửa... bao nhiêu nguyên tinh thì bấy nhiêu hàng, cứ nhìn xem đại nhân xuất ra giá bao nhiêu... ta là rất công bằng, bây giờ... ngài muốn bao nhiêu?

Phong Huyền khí huyết trong ngực quay cuồng, thiếu chút nữa không thở nổi.

Lão cảm thấy cả đời này cũng chưa từng bị tức giận nhiều như vậy, mà hết thảy chuyện này đều do người thanh niên kia gây nên!

Đám người Hộ Viễn cũng là thầm run sợ, thầm nghĩ thanh niên này cũng thật độc ác, nhất định đòi 1 tỉ nguyên tinh không nhả, nếu hắn thật chém xuống một phần mười hoặc là một nửa, thì Bích Huyết Kỳ Lân còn có ý nghĩa chứ?

Chỉ là... đâm đầu vào chỗ chết đắc tội với Vấn Tình Tông như vậy, sau này hắn còn có đường sống sao? Trừ phi hắn thật là con tư sinh của Băng Vân!
Advertisement
';
Advertisement