Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lực lượng căn nguyên chỗ này mỏng manh như vậy, Dương Khai cũng không quan tâm lắm, dù sao hắn vốn có lực lượng căn nguyên đầy đủ của U Ám Tinh, nhưng hai người này vừa đi ra liền hô to gọi nhỏ ra vẻ ta đây, làm cho Dương Khai căm tức.

Ngẫm lại, hắn cũng không phác tác, mà chắp tay nói: - Hai vị, ta có một số chuyện muốn hỏi, không biết hai vị có thể giải đáp?

Người lên tiếng trước liếc Dương Khai, hừ lạnh: - Chuyện gì?

Dương Khai nói: - Các vị là vì Tinh Ấn có cảm ứng với lực lượng căn nguyên nơi này, bởi vậy mới chạy đến đây?

Người kia nghe vậy ngạc nhiên liếc Dương Khai, cười lạnh: - Chẳng lẽ ngươi không phải?

Dương Khai nhe răng cười: - Tự nhiên cũng vậy.

Thì ra Tinh Ấn thật sự cảm ứng được lực lượng căn nguyên tinh tú, trước đó hắn đã suy đoán, nhưng bởi vì không ai xác nhận, cho nên hắn không dám khẳng định, hiện tại nghe người này đáp, Dương Khai liền hiễu được, Tinh Ấn trên bàn tay mình không chỉ là bằng chứng vào Toái Tinh Hải, bên trong còn có công dụng khác.

Người kia tức giận: - Nếu phải, làm gì còn hỏi, đúng là kỳ quái!

Dương Khai cười hắc hắc: - Thuận miệng hỏi thôi, bằng hữu nổi giận làm gì, giận nhiều hại thân, vậy bằng hữu có biết Toái Tinh Hải từ khi mở ra đến lúc đóng lại, thời hạn là bao lâu?

Vừa nghe thế, hai người đều có vẻ cổ quái nhìn Dương Khai, như hiểu ra được, một người nói: - Xem ra, ngươi không biết gì về tình huống trong này.

Dương Khai nghiêm mặt, chắp tay: - Xin chỉ giáo cho!

Hắn quả thật không biết gì về Toái Tinh Hải, điều này không có gì phải che giấu, dù rằng tự mình mò mẫm cũng có thể tìm ra tin tức, nhưng không nhanh bằng tìm hiểu từ người khác.

Tuy rằng hai người này nhìn không phải hiền lành gì, nhưng không cản trở Dương Khai thăm dò tin tức từ bọn họ.

Người còn lại cười to, nói: - Sư huynh, lại có người không biết gì Toái Tinh Hải mà đi vào, chẳng lẽ người này không có sư môn trưởng bối dạy bảo hay sao?

Hắn cười rất sảng khoái, giống như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười.

Dương Khai lạnh mặt: - Không có sư môn trưởng bối thì sao? Rất buồn cười?

Người kia ngừng cười, nói: - Cũng không buồn cười lắm, chỉ là không có sư môn trưởng bối mà ngươi cũng vào tới đây, đúng là làm người ta bất ngờ.

- Bằng hữu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà? Dương Khai thúc giục.

- Trả lời ngươi thì được lợi gì? Đối phương hừ lạnh.

Dương Khai nói: - Đưa chỗ căn nguyên này cho hai vị thì sao?

Ngừng một chút, lại tiếp tục: - Chỗ này ta là đến trước, chỉ cần hai vị có thể trả lời câu hỏi của ta, các vị có thể tùy ý thu căn nguyên này, ta tuyệt không can thiệp!

Sư đệ kia tức giận: - Hai sư huynh đệ ta nhìn trúng lực lượng căn nguyên này, ai dám cướp, cần gì ngươi đưa cho?

Sư huynh khoát tay ngăn lại: - Nếu bằng hữu dễ nói chuyện như vậy, chúng ta từ chối thì bất kính!

Sư đệ nghe vậy bĩu môi, vẻ mặt không vui.

Sư huynh tiếp tục nói: - Toái Tinh Hải mở ra, không ai biết được thời gian đóng lại, nó không cố định. Theo điển tịch ghi lại, mỗi lần Toái Tinh Hải mở ra sẽ duy trì ngắn nhất là 2 năm, lâu nhất là 10 năm! Hơn nữa lúc kết thúc cũng không có dấu hiệu, một khi bí cảnh đóng cửa, tất cả võ giả bên trong sẽ bị đẩy ra ngoài, mặc kệ ngươi ở chỗ nào! Bằng hữu có hài lòng với câu trả lời này?

- Lại không có thời gian cố định? Dương Khai kinh ngạc, nhưng hắn không phải lần đầu gặp chuyện như vậy, bởi vậy nhanh chóng bình thường.

Nhưng căn cứ lời của người này, mỗi lần Toái Tinh Hải mở ra ngắn nhất cũng phải 2 năm, như vậy, mình còn ít nhất 1 năm để lịch lãm trong này, vậy cũng còn được.

Im lặng một hồi, Dương Khai chắp tay nói: - Cám ơn! Cáo từ!

Dù rằng hắn còn rất nhiều chuyện không rõ muốn hỏi, nhưng hai người này không phải dễ nói chuyện, tiếp tục hỏi thì chưa hẳn bọn họ sẽ nói thật, nếu sẽ bị gạt, còn không bằng tự tìm hiểu hay tìm người quen mà hỏi.

Nói xong, Dương Khai quay người bay đi.

Ngay khoảng khắc hắn xoay người, tên sư huynh trả lời hắn đột nhiên ánh mắt lóe sáng, tay run lên, một đạo hào quang màu đen bắn ra, chớp nhoáng đánh tới lưng Dương Khai.

Sắp thấy Dương Khai bị hào quang màu đen xuyên thủng ngực, ngay lúc này hắn chợt vặn người, tránh né ánh sáng đen đánh lén trong khoảng khắc.

Sau đó, Dương Khai đứng trên không trung, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống dưới, lạnh nhạt nói: - Vậy là ý gì?

Sư huynh kia cả kinh, không khỏi hô lên: - Vậy cũng né được? Sao lại thế này?

Lúc hắn ra tay không có chút dấu hiệu, cũng không toát ra chút sát khí, theo lý thì Dương Khai không thể nhận ra. Nhưng thực tế, Dương Khai lại như dự kiến trước, khoảng khắc công kích vừa đến người liền né ra.

Kẻ này không phải loại yếu! Sư huynh kia thầm nghĩ.

Sư đệ của hắn vẫn không coi Dương Khai ra gì, cười lạnh: - Ý gì còn không rõ! Tiểu tử ngươi sao thích biết vẫn hỏi như thế.

- Hai vị muốn giết ta? Dương Khai nhướng mày, buồn bực nói: - Ta cùng hai vị bèo nước gặp nhau, xưa không oán nay không thù, hai vị nhìn trúng căn nguyên chỗ này, ta cũng dâng lên hai tay, không có ý tranh giành. Ta dễ nói chuyện như thế, hai vị lại hạ độc thủ muốn giết ta? Các người thật làm ta đau lòng, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với nhau cũng không còn!

Khóe miệng sư huynh co rút, nói: - Không muốn chết cũng được, để lại tay phải của ngươi là có thể cút.

Sư đệ cũng gật đầu phụ họa: - Không sai, muốn sống thì tự chặt tay phải! Hai sư huynh đệ ta có thể tha chết cho ngươi, bằng không ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Dương Khai nhíu mày: - Hai vị muốn lấy tay phải của ta làm gì? Chính các người không có tay hay sao.

Sư đệ cười lạnh, nói: - Tay phải của ngon lành gì? Chúng ta không cần tay phải của ngươi, mà là Tinh Ấn trên đó!

- Đã vào Toái Tinh Hải, ngươi lấy Tinh Ấn của ta có ý nghĩa gì? Dương Khai vẫn không hiểu.

- Ngươi quả nhiên không biết gì cả! Sư đệ cười lớn. - Hôm nay hai sư huynh đệ ta làm người tốt làm đến cùng, lại miễn phí tặng ngươi một tin, ở trong Toái Tinh Hải, cướp Tinh Ấn của người khác là chuyện thường, không có gì lạ, về phần nguyên nhân cùng lợi ích... Hắc hắc, về sau ngươi sẽ hiểu.

Sư huynh sầm mặt nói: - Bằng hữu có thể né được một chiêu của ta, xem ra cũng thân thủ bất phàm, nhưng ngươi cảm thấy mình lợi hại hơn hai huynh đệ ta liên thủ? Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn hợp tác, bằng không sau khi giết ngươi, ta cũng có thể lấy Tinh Ấn của ngươi!

Dương Khai vuốt cằm, bình thản nói: - Các ngươi nói làm ta thật tò mò, cướp Tinh Ấn của người khác thì có gì tốt? Thật hiếu kỳ làm ta muốn giết hai vị!

- Giết chúng ta? Sư đệ nghe vậy, mắt trừng lớn, sau đó cười ha hả, chỉ vào Dương Khai nói: - Sư huynh, ngươi nghe hắn nói gì chưa? Vừa rồi hắn nói muốn giết chúng ta, tiểu tử này có phải đang mê sảng.

Sư huynh hừ lạnh: - Nếu bằng hữu này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy không cần khách khí với hắn, cùng xông lên!

Dứt lời, tiếng cười của sư đệ cũng ngừng, sắc mặt âm độc, hai người cùng vận chuyển nguyên lực muốn ra tay.

Dương Khai hai tay kết ấn, một cỗ lực lượng pháp tắc quỷ dị không rõ lan tỏa, bao trùm hai sư huynh đệ.

Hai người đang muốn ra tay bỗng nhiên giật mình, bản năng sinh ra cảm giác nguy cơ, bên tai như nghe tiếng gọi tử vong, quần áo liền thấm đẫm mồ hôi.

Bọn họ ngẩng đầu, nhìn lại Dương Khai thi triển bí thuật thần kỳ gì, làm hai người kinh hãi là tư duy của họ chợt cứng lại, cả người không động đậy, xung quanh trở nên tĩnh lặng, ngay cả thời gian cũng ngừng chảy, mọi thứ nháy mắt cố định.

Tiếng thì thào trầm thấp vang lên bên tai hai người, lạnh như băng, làm người ta tay chân lạnh lẽo.

- Năm tháng thăng trầm, như thoa như mộng. Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!

Dứt lời, Dương Khai từ xa một chưởng đánh xuống hai người, ấn quyết huyền diệu ầm ầm bùng nổ, hai sư huynh đệ còn chưa kịp phản ứng đã ấn lên người bọn họ.

Hai tiếng hừ nặng vang lên, lực lượng năm tháng điên cuồng ăn mòn thân thể hai sư huynh đệ, làm sức sống của bọn họ trôi đi trong thời gian cực ngắn.

Bằng mắt thường cũng thấy được, mái tóc đen của hai người nhanh chóng trở nên hoa râm, sau đó tróc ra, da thịt cũng nhăn nheo, thân thể khỏe mạnh cũng chỉ trong 10 nhịp thở hóa thành cụ già 70, lung lay muốn ngã, không thể đứng nổi.

Giống như mấy trăm ngàn năm nghiền ép qua người bọn họ, chỉ để lại dấu ấn thật sâu.

Quỷ dị nhất, là hai người vẫn duy trì tư thế ngây dại, giống như không phát hiện ra bản thân biến hóa quỷ dị, ánh mắt trống rỗng.

Thẳng đến một lúc, hai người đột nhiên hồi thần, cùng té lăn ra đất.

- Sư... Sư huynh... Sư đệ vốn coi như đẹp trai, lúc này không khác gì cụ già sắp chôn xuống đất, mắt lõm sâu, hoảng hốt nhìn lại người bên cạnh loáng thoáng nhìn ra được là sư huynh, dùng miệng rụng hết răng mơ hồ nói: - Sao ngươi lại biến thành thế này?

- Sư đệ ngươi... Sư huynh cũng tràn đầy kinh hãi, dùng ánh mắt giống như thế nhìn sư đệ mình.

Lúc này sư đệ mới phát giác sờ mặt mình, hai tay khô đét sờ mặt mình, ngây dại một hồi, liền lớn tiếng la hét.

- Ngươi... rốt cuộc ngươi làm gì chúng ta? Sư huynh khó khăn ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt đục ngầu tràn ngập kinh hãi tuyệt vọng.

Hắn chưa từng thấy chuyện quỷ dị như thế, thậm chí chưa từng nghe qua, chỉ một chiêu, mình và sư đệ không thể chống đỡ liền bị đánh thành như thế, người thanh niên này thực lực mạnh mẽ, đời hắn ít gặp.
Advertisement
';
Advertisement