Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vu Oanh khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, nói dáng vẻ đáng thương: - Hai vị sư huynh vì sao vừa thấy mặt đã nói móc người ta như vậy? Sư muội có chỗ nào đắc tội chứ? Người ta cùng với vị Phong sư huynh này nhưng là trong sạch, hai vị sư huynh chớ có làm hỏng thanh danh của người ta!

Khi nói chuyện, nàng có chút lo âu liếc nhìn Dương Khai một cái, dường như sợ hắn biết dĩ vãng của mình.

- Trong sạch? Trường Hiền chớp chớp mắt, sửng sốt ngay tại chỗ, bốn người Phạm Thiên Thánh Địa kia cũng đều lộ vẻ mặt kinh ngạc như thấy quỷ.

Một lúc sau, năm người mới bỗng nhiên đồng loạt cất tiếng cười to, tiếng cười lớn lối càn rỡ, chứa đầy ý châm chọc.

Bất chợt, tiếng cười kia thu lại, Trường Hạo lạnh mặt nói: - Đây là ta nghe chuyện buồn cười nhất!

Trường Hiền cũng nói: - Nam nhân có thể chung sống cô nam quả nữ một phòng với Vu Oanh ngươi lại trong sạch, sợ còn chưa có sinh ra đâu?

Vu Oanh bị nói trên mặt lúc xanh lúc đỏ, cho dù nàng bổn tính dâm loàn, nhưng bị người ta nói trước mặt như vậy, ít nhiều cũng có chút nhục nhã. Nàng liếc nhìn Dương Khai một cái, giải thích: - Phong sư huynh chớ nghe bọn họ nói bậy, sư muội không phải người như vậy!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Ta biết!

Trong lòng hắn cũng cười lạnh không ngừng, nữ nhân này bản tính như thế nào trong thời gian này hắn đã biết rõ, lúc này còn làm ra dáng vẻ như vô tội giải thích với mình... thật không biết nàng ta đang suy nghĩ gì?!

Vu Oanh thấy Dương Khai biểu hiện không mặn không lạt, trong lòng cũng có hơi áo não, thầm mắng mấy người Phạm Thiên Thánh Địa này quá mức xen vào việc của người khác, nhưng hôm nay thực lực không bằng người, cũng không dám tùy ý nổi giận, chỉ đành làm ra vẻ đáng thương nhìn bên kia nói: - Các vị sư huynh cố ý đến đây cản đường sư muội, chẳng lẽ chỉ là để làm nhục sư muội? Nếu như vậy các người đã thành công rồi... Sư muội... cáo từ!

- Còn muốn chạy? Có hỏi qua ta chưa?

Trường Hạo chợt quát một tiếng.

- Rốt cuộc các vị sư huynh muốn làm gì? Vu Oanh không ngừng lo lắng trong lòng, đám người Trường Hạo kia xem ra bất thiện, hiển nhiên không phải tới để tán gẫu.

Trường Hiền mắt lạnh nhìn Vu Oanh, hừ một tiếng nói: - Tiện tỳ, ta hỏi ngươi, Đặng Dũng sư đệ ta giờ này ở đâu?

Lời vừa nói ra, Vu Oanh liền biến sắc, nhưng rất nhanh ẩn giấu đi, gượng cười nói: - Trường Hiền sư huynh hỏi lời này thật kỳ quái, Đặng Dũng ở nơi nào chẳng lẽ các vị không biết sao? Vì sao tới hỏi sư muội? Ta không hề gặp hắn!

- Còn dám nói láo! Trường Hạo trong mắt lộ ra ý sắc lạnh, quát lớn: - Đặng Dũng sư đệ rõ ràng đã chết trên tay ngươi!

Vu Oanh sợ hãi nói: - Trường Hạo sư huynh sao lại nghĩ như vậy? Ta cùng với Đặng Dũng ngày xưa không oán ngày nay không thù, cho dù thật sự gặp mặt cũng sẽ không giết! Huống chi, thực lực của Đặng Dũng còn cao hơn muội, cho dù sư muội có lòng cũng không có sức! Trường Hạo sư huynh cũng không nên vu tội cho muội!

- Còn muốn cãi chày cãi cối! Trường Hạo cắn răng, ánh mắt như phun lửa nhìn Vu Oanh, hừ lạnh nói: - Nếu ngươi ngoan cố không nhận, thì cho ngươi chết là hiểu rõ! Tán Hồn Ấn của Đặng Dũng sư đệ rõ ràng đánh dấu ở trên người ngươi, chúng ta cũng vì cảm ứng Tán Hồn Ấn này mới truy lùng đến đây, giờ này ngươi còn có lời gì muốn nói!

Vu Oanh sắc mặt trắng nhợt.

Trường Hiền nói: - Vốn chúng ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là người nào giết Đặng Dũng, thật không nghĩ tới lại là tiện tỳ ngươi. Thực lực của Đặng Dũng mạnh hơn ngươi lại chết trên tay ngươi cũng không làm người ta kỳ quái, dù sao hắn là háo sắc như mạng!

Trường Hạo nói tiếp: - Tuy rằng Đặng Dũng hắn mê sắc như quỷ ám, chết chưa hết tội, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Thánh địa! Vu Oanh, giết người thì thường mạng, ngươi tự sát đi!

Hai người ngươi một lời ta một câu, tuyên án cái chết cho Vu Oanh, làm gương mặt xinh đẹp của Vu Oanh không còn chút màu máu, thân hình mềm mại run lẩy bẩy.

Lúc này, Dương Khai cũng nhận ra một lạc ấn thần hồn vô cùng ẩn núp trên người nàng, nghĩ đến có lẽ là Đặng Dũng kia trước khi chết lưu lại. Buồn cười là Vu Oanh vẫn vô tình không có phát hiện, dẫn tới bị người của Phạm Thiên Thánh Địa chuẩn xác tìm tới, giờ này muốn giải thích cũng không biện giải được.

Hắn vốn đang hoài nghi năm người Phạm Thiên Thánh Địa này tại sao lại thẳng tắp đến đây chận đường mình và Vu Oanh, hiện tại xem ra là do công lao của Tán Hồn Ấn kia.

Cũng không biết Vu Oanh rốt cuộc là giết Đặng Dũng khi nào, nhưng tóm lại là đã làm chuyện này trong vòng một năm nay.

Dương Khai thầm căm tức trong lòng, hắn đi chung với Vu Oanh, chỉ là muốn nàng dẫn mình đi tìm Doãn Nhạc Sinh, thật không nghĩ tới trên đường phát sinh chuyện như vậy. Cố tình hắn không thể bỏ mặc, nếu hắn không quản tới, Vu Oanh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy thì uổng công hắn nhẫn nhịn và nỗ lực trong khoảng thời gian qua.

Cho nên không quản hắn có nguyện ý hay không, hắn cũng phải cứu Vu Oanh.

- Còn chưa động thủ! Trường Hạo thấy Vu Oanh chậm chạp không tự sát, không nhịn được quát lớn: - Chính ngươi cũng rõ, nếu đợi ta ra tay, ngươi muốn chết đều không chết được!

Vu Oanh sắc mặt càng trắng bệch, cắn răng một cái, lui ra sau một bước, khẽ kêu lên: - Đây là Phong Đức sư huynh của bổn tông, các vị có lời gì, nói với huynh ấy đi!

Người nữ nhân này, vừa thấy tình thế không ổn, liền đẩy Dương Khai ra làm bia đỡ đạn, hơn nữa không có mảy may ý che giấu.

- Phong Đức? Trường Hạo nheo mắt, lạnh nhạt nhìn Dương Khai, hờ hững nói: - Ở đâu toát ra tên rác rưởi, chưa từng nghe qua!

Trong Hoàng Tuyền Tông, cường giả Đạo Nguyên Cảnh có thể sánh ngang với mấy vị Thánh tử bọn chúng đều có danh tiếng, cái tên Phong Đức này thật đúng là hắn chưa từng nghe qua. Nếu chưa từng nghe qua, thì nói rõ chỉ là đệ tử bình thường, mà đệ tử bình thường thì ở trước mặt hai Thánh tử bọn họ hoàn toàn không coi vào đâu.

- Tiểu tử, ngươi muốn ra mặt thay cho tiện tỳ kia ư? Ngươi nghĩ kỹ chứ! Trường Hiền nhìn Dương Khai, cũng là cười lạnh không ngừng.

Dương Khai trầm mặt xuống, một bụng không vui, thừa cơ liền bạo phát: - Vu sư muội nếu hô ta một tiếng sư huynh, thì chuyện này đương nhiên Phong mỗ không thể ngồi xem không quản... muốn giết nàng, trước phải qua cửa ải Phong mỗ này!

Vu Oanh núp phía sau hắn nghe nói vậy, đôi mắt đẹp chợt sáng lên, dường như nàng không nghĩ tới, Dương Khai lại có cốt khí và đảm lượng như vậy!? Dù sao hắn vốn chưa tính là đệ tử của Hoàng Tuyền Tông, cùng với mình cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi, cho dù lúc này hắn bỏ trốn cũng không có gì đáng trách, thế mà hắn lại không làm như vậy...

"Người này cũng đúng là khờ khạo ngốc nghếch!" Vu Oanh thầm nghĩ trong lòng.

Bất quá nếu như có Phong Đức quấy loạn, chưa chắc nàng không thể nhân cơ hội chạy trốn. Về phần Phong Đức sống hay chết, nàng cũng không quản tới, tánh mạng của mình mới là trọng yếu nhất.

Chỉ đáng tiếc là, vốn hy vọng có thể dẫn hắn vào Hoàng Tuyền Tông, nhưng không nghĩ tới hắn không có phúc phận này.

Vu Oanh một mặt âm thầm tính toán trong lòng, một mặt bày ra giá thế tùy thời chuẩn bị chạy trốn. Mặc dù nàng chuẩn bị tư thế rất bí mật, nhưng sao trốn thoát ánh mắt quan sát của Dương Khai.

Hắn cười lạnh trong lòng, Vu Oanh nữ nhân này quả nhiên đủ âm hiểm ác độc, nếu mình đúng là Phong Đức thật, làm không tốt sẽ bị nàng bán đứng. Đáng tiếc dù trong lòng nàng có tính toán, sao mình lại không có.

- Được, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Trường Hạo tướng mạo thô cuồng, tánh khí cũng rất nóng nảy, không thể nghi ngờ là bị Dương Khai chọc giận thành công. Khi nói chuyện, hắn lật tay một cái, bỗng nhiên xuất hiện một cây chùy lớn trong lòng bàn tay. Trên cây chùy kia, năng lượng xao động, tản ra khí tức cực kỳ hung hãn, hắn giơ lên cây chuỳ thật cao, hung hăng đập tới hướng vị trí Dương Khai và Vu Oanh.

Ngay tức thì, không gian bốn phía như ngưng đọng lại, dường như hư không đều sắp sụp đổ, bóng chùy to lớn vừa hiện ra, lập tức liền bao trùm một phạm vi to lớn, bao phủ Dương Khai và Vu Oanh ở bên trong.

Một chiêu này uy lực tuy lớn, nhưng Dương Khai đúng là không coi vào đâu, thậm chí nếu hắn muốn, cũng có thể chém chết sạch năm người Phạm Thiên Thánh Địa này.

Nhưng hắn cũng không muốn để lộ ra thực lực quá mức nghịch thiên của mình, nhất là ở trước mặt Vu Oanh.

Cho nên hắn giả bộ biến sắc, cũng không có thi triển bí thuật, cũng không có tế ra bí bảo, chỉ vung lên hai đấm, ngay khoảnh khắc bóng quyền đầy trời, điên cuồng nghênh đón hướng bóng chùy kia.

"Ầm Ầm..."

Hư không rung chuyển, năng lượng va chạm.

Dương Khai miệng phun máu tươi, thụt lùi mười trượng, dáng vẻ như không đủ sức.

Thừa dịp lui về sau, Dương Khai tung mình nhảy vọt một cái, cũng không quay đầu lại bỏ chạy về hướng chỗ sâu trong hư không, trước khi rời đi còn không quên hô to: - Vu sư muội, mau chạy đi!

Lúc này, Vu Oanh sớm đã thi triển một môn bí thuật, cả người hóa thành một luồng khói xanh, như làn gió chạy đi hướng phương xa. Nhìn bộ dáng của nàng, dường như trong nháy mắt Dương Khai cùng Trường Hạo động thủ đã chạy đi, hoàn toàn không có ý viện trợ cho Dương Khai.

Nghe tiếng Dương Khai kêu gọi, nàng vội nói: - Phong sư huynh cũng chạy mau đi, bị đuổi kịp nhất định phải chết!

Môn bí thuật chạy trốn của nàng rất kỳ lạ, dường như là đang thiêu đốt nguyên lực bản thân, tuy rằng tiêu hao kinh khủng, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng.

Dương Khai thấy vậy, cũng làm bộ cấp bách cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết bốc cháy lên, lúc này mới thật vất vả đuổi kịp tốc độ của Vu Oanh.

Để lại một đám người Trường Hạo đứng tại chỗ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Vừa rồi Dương Khai biểu hiện ra xu thế dũng mãnh vô vị, bọn họ còn tưởng rằng đụng phải cao thủ khí phách kiên cường, nhưng không nghĩ tới chỉ giao thủ một chiêu, Dương Khai đã bị Trường Hạo chấn cho hộc máu, hiện tại lại đốt cháy tinh huyết để chạy trốn.

- Người này... cũng là một cái gối thêu hoa a!

Trường Hiền nói với vẻ mặt chế nhạo.

- Hừ, may mắn là hắn chạy nhanh, nếu không sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn thây! Trường Hạo khó chịu tiếp lời, thu lại bí bảo cây chùy của mình, phất tay nói: - Đuổi theo, bất kể như thế nào cũng phải giết chết chúng báo thù cho Đặng Dũng sư đệ!

Những người khác rối rít gật đầu, theo sát phía sau hai vị Thánh tử Trường Hạo, Trường Hiền, đuổi theo không bỏ.

Tuy rằng Vu Oanh cùng tên Phong Đức kia, một người thi triển bí thuật, một người thiêu đốt tinh huyết, bỏ chạy thật nhanh, nhưng bất luận là thi triển bí thuật hay thiêu đốt tinh huyết đều không thể duy trì thời gian quá dài, một khi chờ đến cực hạn, khẳng định bọn họ sẽ suy yếu dần dần.

Đến lúc đó muốn giết bọn họ thì càng không cần phí sức.

Bên kia, Dương Khai cùng Vu Oanh độn trong hư không chạy trốn, cũng không dám mảy may ngưng nghỉ.

Dương Khai thiêu đốt tinh huyết nhìn như chật vật, kì thực hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, về chút tinh huyết này với hắn mà nói cũng không tính vào đâu.

Bay một hồi sau, Dương Khai mới kêu to: - Vu sư muội, trên thân muội có Tán Hồn Ấn, mau mau nghĩ biện pháp trừ bỏ đi, bằng không chúng ta trốn không thoát!

Nữ nhân này đúng là cực kỳ ngu xuẩn, trước đó hai vị Thánh tử người ta đã đề cập tới chuyện này, đến lúc này nàng vẫn không nghĩ tới cách trừ bỏ đi. Nếu không phải mình cũng liên lụy ở trong đó, Dương Khai đúng là lười nhắc nhở nàng...
Advertisement
';
Advertisement