Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Trọng sư huynh... ngươi làm gì thế? Đến lúc này Vu Oanh mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Trọng Chấn Vĩnh, không biết sao hắn bỗng nhiên ra tay đánh lén Dương Khai.

Dù sao trên đường đi, thái độ của Trọng Chấn Vĩnh đối với Dương Khai cũng còn được, có cười có nói, sao vừa đến đây là Trọng Chấn Vĩnh liền trở mặt? Điều này làm Vu Oanh nghĩ mãi không hiểu.

- Đúng vậy, Trọng sư huynh, ngươi làm gì thế? Dương Khai lạnh băng nhìn Trọng Chấn Vĩnh, sắc mặt âm trầm: - Phong mỗ có chỗ nào đắc tội ngươi, lại khiến ngươi lén hạ sát thủ!

- Phong mỗ? Trọng Chấn Vĩnh nhướng mày, cười ha ha, quát lên: - Phong huynh, Trọng mỗ chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời được, Trọng mỗ liền xin lỗi chuyện vừa rồi. Nếu đáp không được... hắc hắc....

Dương Khai nheo mắt, nói: - Trọng sư huynh muốn hỏi gì.

Trọng Chấn Vĩnh nghiêm mặt, quát: - Phong huynh ngươi ở Đại Hoang Tinh Vực, là xuất thân tông môn nào? Làm sao quen biết Doãn sư đệ?

Dương Khai nghe vậy, liền chìm vào trầm tư.

Trọng Chấn Vĩnh chú ý kỹ biến hóa của Dương Khai, không bỏ qua một chút nào, Vu Oanh đứng nhìn người này, nhìn người kia, dù có ngốc đi nữa, nàng cũng ý thức được có chuyện không đúng, không khỏi nhíu mày, lặng lẽ vận chuyển nguyên lực, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Khai.

Một lát sau, Dương Khai nhìn về phía Trọng Chấn Vĩnh, nói: - Trọng sư huynh, đây là... hai câu hỏi rồi? Ngươi nói không giữ lời.

Trọng Chấn Vĩnh ngẩn ra, sau đó giận dữ:

- Mặc kệ là một hay hai, ngươi cứ việc đáp là được.

Dương Khai nhe răng cười, nghiền ngẫm nhìn Trọng Chấn Vĩnh: - Xem ra có thể Trọng sư huynh biết gì đó.

Người này bỗng nhiên đánh lén mình, rõ ràng là nhận được tình báo quan trọng, biết hắn là Phong Đức giả mạo.

- Trọng sư huynh, chuyện gì thế này? Sắc mặt Vu Oanh khó coi, hỏi.

Trọng Chấn Vĩnh hừ lạnh, chỉ vào Dương Khai:

- Vu sư muội, kẻ gọi là Phong Đức đi theo muội, là giả.

- Là giả? Vu Oanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Phong Đức chân chính, đã sớm chết rồi!

- Chết rồi? Vu Oanh không khỏi thất thần, thì thào nói: - Sao lại như vậy?

Nếu như Phong Đức đã chết, vậy người trước mắt làm sao biết nhiều tin tức về Doãn sư huynh như thế? Rốt cuộc người này có quan hệ gì với Doãn sư huynh? Vì sao hắn lại giả mạo Phong Đức đi tới gần Doãn sư huynh? Nghĩ lại mình không hề đề phòng ở chung với Dương Khai lâu như thế, lại không phát hiện được bộ mặt thật của hắn, Vu Oanh không khỏi rùng mình.

- Phong Đức thật sự đã chết trong thông đạo tinh quang, chuyện này là Doãn sư đệ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không giả. Còn kẻ trước mắt, lại có ân oán với Doãn sư đệ. Trọng Chấn Vĩnh cười lạnh, nhìn chằm chằm Dương Khai: - Ta nói không sai chứ, Dương huynh!

Hắn nhấn hai chữ Dương huynh rất nặng.

Dương Khai nhướng mày, kinh ngạc nói: - Ồ? Ngay cả ta họ gì cũng biết, xem ra ngươi hẳn là đã truyền tin cho Doãn Nhạc Sinh rồi?

Vừa nói, ánh mắt của hắn sáng ngời, nhìn về phía hành tinh đỏ sậm.

Dù cho Trọng Chấn Vĩnh không nói hiện tại Doãn Nhạc Sinh đang ở đâu, nhưng Dương Khai có nắm chắc 9 phần, Doãn Nhạc Sinh ở ngay trên hành tinh này. Bằng không Trọng Chấn Vĩnh làm sao liên lạc được hắn, sau đó mới chất vấn mình.

- Không sai. Trọng Chấn Vĩnh cũng không phủ nhận: - Những chuyện này đúng là Doãn sư đệ nói cho ta biết, mặc kệ giữa ngươi và Doãn sư đệ có ân oán gì, ngươi cũng không có cơ hội tìm hắn báo thù.

Nói rồi, trên mặt Trọng Chấn Vĩnh hiện lên thần sắc dữ tợn tham lam, nhìn Dương Khai như miếng thịt béo.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao gạt ta! Vu Oanh giận dữ tột cùng, ánh mắt phun lửa, cắn răng giận dữ trừng Dương Khai, mặt đầy sát khí.

Dương Khai liếc nàng, lạnh lùng nói: - Thật là nữ nhân vô tình vô nghĩa, lúc trước bổn thiếu đã cứu ngươi một mạng, bây giờ dám toát ra sát khí với bổn thiếu, thật làm người ta đau lòng mà!

Vu Oanh quát lên: - Vậy thì sao, ngươi dám gạt ta, vậy chết đi! Nàng quay lại, nói với Trọng Chấn Vĩnh: - Trọng sư huynh, trên người kẻ này có căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, nếu có thể lấy được, sẽ có ích lớn với sư huynh.

Trọng Chấn Vĩnh liếm môi, kích động:

- Ta tự nhiên biết chuyện này.

Ở Hoàng Tuyền Tông, tuy rằng hắn tự nhận là thực lực hiện tại không kém Doãn Nhạc Sinh bao nhiêu, nhưng với tốc độ tiến bộ khủng bố của Doãn Nhạc Sinh, vượt qua mình sẽ chỉ là chuyện sớm muộn. Mà nguyên nhân làm hắn có tốc độ tiến bộ thần tốc như thế, chính bởi hắn thân là Tinh Chủ, trên người có căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh.

Đây là cơ duyên mà võ giả không thể mong cầu.

Nhưng hiện tại, một võ giả khác mang theo căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh đứng trước mặt mình, không giống căn nguyên rách nát trong Toái Tinh Hải, nếu như lấy được nó, mình sẽ được lợi không thể tưởng tượng. Ngày sau hắn cũng không cần lo bị Doãn Nhạc Sinh vượt qua, mọi người đều có căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, vậy chỉ so sánh tu luyện khắc khổ kiên trì, từ điểm này, Trọng Chấn Vĩnh tự tin không thua bất cứ ai.

Dương Khai bỗng nói: - Hiện tại Doãn Nhạc Sinh thật sự đang ở trên hành tinh đó?

Trọng Chấn Vĩnh hừ lạnh: - Kẻ sắp chết, hỏi điều này có ý nghĩa gì?

Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Nếu tìm được Doãn Nhạc Sinh, vậy không cần để lại mạng của các ngươi nữa!

Trọng Chấn Vĩnh nghe vậy ngẩn ra, giận dữ: - Tiểu tử ngươi thật ngông cuồng, dám nói những lời này trước mặt Trọng mỗ, ngươi mới là người đầu tiên! Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, mau mau chịu chết!

Dứt lời, hắn tế ra một cây cờ đen, bên trên truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết, kéo theo những trận âm phong, âm hàn vô tận, có thể đông cứng thần hồn người ta.

Khi Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên mở rộng, âm khí cuồn cuồn ngưng tụ thành thực chất, giống như nguồn Hoàng Tuyền bao phủ Dương Khai.

Vu Oanh thấy Trọng Chấn Vĩnh vừa lên liền dùng đòn sát thủ, sắc mặt biến đổi, vội lùi lại, tránh cho liên lụy.

- Thứ tốt! Đưa cho Quỷ Tổ cũng được. Dương Khai nhìn Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, ánh mắt không khỏi sáng ngời. Bí bảo quỷ dị này có kỳ diệu giống Vạn Hồn Phiên của Quỷ Tổ, hẳn là cùng một nguồn gốc, có điều cấp bậc Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên cao hơn rất nhiều.

Thậm chí Dương Khai cảm nhận được đế uy mỏng manh trong đó.

Tức là, bí bảo này hẳn là được đích thân cường giả Đế Tôn Cảnh tế luyện, có một chút kiểu mẫu Đế Bảo, chỉ là chưa thành hình hoàn chỉnh. Nhưng chỉ cần chờ đến khi Trọng Chấn Vĩnh thăng cấp Đế Tôn, sẽ có thể dùng đế vận ôn dưỡng Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, sớm muộn gì nó cũng sẽ thăng cấp Đế Bảo.

Không hổ là đệ tử xếp vào ba hạng đầu đại tông môn, vừa ra tay liền cực kỳ bất phàm.

Tiếng gào thét thảm thiết như ma âm xuyên tai, tràn đầy ma lực làm ảnh hưởng tâm thần võ giả đối địch, Trọng Chấn Vĩnh khí thế dữ dằn như thế, rõ ràng tính toán vừa ra tay liền giải quyết Dương Khai, không cho hắn có cơ hội đánh trả.

Căn nguyên tinh tú nguyên vẹn, có lực hấp dẫn quá lớn tới hắn!

Dương Khai nghiêm mặt chờ đợi, hai tay giơ lên, nhanh chóng kết ấn.

Làm xong mấy động tác phức tạp, một cỗ lực lượng vô danh đột nhiên lan tỏa, lực lượng pháp tắc thần kỳ phát tán trong hư không, lan ra bốn phía.

Trọng Chấn Vĩnh mắt lồi ra, đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì lúc này hắn chợt cảm giác suy nghĩ cùng động tác của mình đều chậm lại, ngay cả mọi thứ xung quanh hình như cũng dừng lại.

Duy nhất không dừng lại, chính là kẻ giả mạo Phong Đức.

Đây là thần thông gì! Sắc mặt Trọng Chấn Vĩnh đại biến, trong lòng phát lạnh.

Dù cho Dương Khai còn chưa kết xong ấn quyết, nhưng Trọng Chấn Vĩnh đã cảm thấy không ổn, tên họ Dương này có vẻ không dễ chọc.

Trong mơ hồ, có một tiếng thì thầm truyền vào tai, rung động tâm tình của hắn.

- Năm tháng thăng trầm, như thoa như mộng!

Cảm giác nguy cơ chưa từng có sinh ra, ngay lúc mấu chốt, Trọng Chấn Vĩnh cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.

Theo tinh huyết phun ra, bất động quỷ dị xung quanh bị phá vỡ, liền hoạt động trở lại. Nhưng hắn nhìn lên, một cái ấn quyết to lớn đã đánh tới trước mặt, làm hắn muốn tránh cũng không được.

Oành....

Tiếng vang nặng nề phát ra, Trọng Chấn Vĩnh liền đứng yên tại chỗ.

Hắn không cảm giác được xung kích như tưởng tượng, cũng không nhận ra mình bị thương gì, nhưng hoảng sợ phát hiện một cỗ lực lượng kỳ lạ xâm nhập vào người, sức sống cùng tuổi thọ đang trôi đi với tốc độ không thể tưởng tượng. Trong nháy mắt, tựa như có mấy trăm ngàn năm tháng đang chảy qua người mình.

- Trọng sư huynh! Vu Oanh thất thanh hét lên, mắt mở to, không thể tưởng tượng nhìn Trọng Chấn Vĩnh, tràn đầy sợ hãi như thấy cảnh tượng khủng khiếp nhất.

Trọng Chấn Vĩnh cũng phát giác, nhấc cánh tay khô gầy như que củi giơ ngang mặt, sau đó run run hỏi: - Ngươi... rốt cuộc ngươi... đã làm gì ta?

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, khoát tay, chém ra một đạo Nguyệt Nhận.

Nếu là Trọng Chấn Vĩnh ở thời kỳ đỉnh phong, có lẽ còn né tránh được, nhưng giờ hắn tuổi già sức yếu, rõ ràng là cụ già gần đất xa trời, sức sống cùng khí huyết trôi mất 90%, không thể phản ứng kịp.

Nguyệt Nhận màu đen như ánh đao xẹt qua người Trọng Chấn Vĩnh, trực tiếp chém hắn làm hai nửa.

Sắc mặt Vu Oanh liền tái nhợt.

Chết rồi, Trọng sư huynh Trọng Chấn Vĩnh chết như thế, chết hồ đồ như vậy.

Trọng sư huynh, thực lực xếp ba hạng đầu trong tông môn, trên Đông Vực cùng Tinh Giới cũng phải là thanh niên tuấn kiệt, lại bị võ giả ngang cấp nháy mắt đánh chết.

Chuyện này nếu không phải xảy ra ngay trước mắt, Vu Oanh làm sao cũng không tin được.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, nàng không thể hoài nghi được.

Thẳng đến lúc này, nàng mới biết trên đường đi Dương Khai đã che giấu thực lực, lúc hắn đánh một chiêu với Trường Hạo Phạm Thiên Thánh Địa còn phun máu, rõ ràng là đang giả vờ! Buồn cười nàng còn ngây thơ nghĩ Dương Khai thật không phải đối thủ của Trường Hạo.
Advertisement
';
Advertisement