Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dẫn theo Lam Hòa xuyên qua đường hành lang hư không, bỗng nhiên Dương Khai chợt dừng bước.

Lam Hòa không biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng một bên.

Một lát sau, Dương Khai nói: - Nơi này khá an toàn, không gian tương đối ổn định, Lam Hòa cô nương nghỉ ngơi ở đây đi, ta muốn trị thương một chút, chờ thương thế của ta khỏi hẳn sẽ đưa ngươi ra ngoài.

- Đưa ta ra ngoài... Lam Hòa ngẩn người, song nhớ lại trước đó Dương Khai dễ dàng giải quyết chuyện của mình, liền tràn đầy lòng tin đối với hắn, gật đầu nói: - Được, ngươi không cần lo cho ta, mau trị thương quan trọng hơn, lực lượng hủ thực của Tu La Địa Sát cực mạnh, để càng lâu càng phiền toái.

Dương Khai vận chuyển lực lượng không gian, vươn tay phát ra quanh người nàng, nói: - Ta đã để lại dấu vết không gian ở chỗ này, nếu có biến cố gì ta sẽ cảm ứng được, lập tức tới ngay.

Nói rồi, hắn liền quay người đi tới một nơi cách đó không xa.

Đợi Dương Khai đi rồi, Lam Hòa mới chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, phóng thần niệm dò xét tình huống xung quanh, phát hiện quả đúng như Dương Khai đã nói, không gian nơi này khá ổn định, không gặp phải lực lượng cổ quái như lúc trước. Nàng cũng không dám đi lung tung, chỉ có thể đợi ở chỗ này.

Dương Khai cũng đang ngồi đả tọa cách đó không xa, hắn lấy ra một nắm lớn đan dược từ trong nhẫn không gian, rồi nhét vào miệng nhai như đậu rang.

Thương thế hiện tại của hắn cũng không quá nghiêm trọng, những chỗ bị Sơn Hà Chung tác động cũng đang nhanh chóng khôi phục. Chỉ duy nhất có chút phiền phức chính là Tu La Địa Sát, thứ này cứ như giòi đục xương vậy, quấn chặt trên cánh tay của hắn.

Hắn phải vận chuyển nguyên lực, bức lực lượng Địa Sát này ra ngoài cơ thể.

Cũng may nguyên lực của hắn vừa hùng hồn vừa tinh thuần, mặc dù bí thuật này cực kỳ lợi hại, nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn khu trừ.

Thời gian từng chút một trôi qua, Dương Khai dần dần ép lực lượng Tu La Địa Sát ra khỏi cơ thể, vẻ mặt, động tác rất chuyên chú.

Khoảng 5,6 ngày sau, hắn mới nặng nề thở ra một hơi.

Tu La Địa Sát đã hoàn toàn biến mất, chỉ là có điều cánh tay bị hủ thực vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Nhưng chỉ cần thể chất và năng lực của hắn khôi phục tốt, thương thế như vậy cũng không coi vào đâu.

Say 5,6 ngày trị thương, thương thế do bị Sơn Hà Chung gây ra cũng đã khôi phục lại.

Dương Khai lắc lắc cánh tay, chậm rãi đứng lên, bước về phía Lam Hòa.

Không bao lâu, hắn đã đi tới bên cạnh Lam Hòa, thấy nàng vẫn ngồi đả tọa ở đó, dấu vết không gian hắn bố trí lúc trước cũng không có dấu hiệu bị tác động vào, có thể thấy mấy ngày qua ở nơi này an toàn, không bị lực lượng không gian bên ngoài ảnh hưởng đến.

Cảm nhận được Dương Khai đi tới, Lam Hòa liền đứng dậy, hỏi: - Dương huynh đã ổn chưa?

- Đã không còn vấn đề gì rồi. Dương Khai mỉm cười đáp.

- Vậy thì tốt quá! Lam Hòa thở phào nhẹ nhõm, dừng một chút nàng liền nói: - Vậy bây giờ chúng ta có thể ra ngoài chưa?

Dương Khai nói: - Dĩ nhiên là có thể, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.

Lam Hòa nghe vậy, giật mình nói: - Vậy còn ngươi? Ngươi còn muốn lưu lại sao?

Dương Khai mỉm cười, tự tin nói: - Nơi này ta rất quen thuộc, sẽ không có nguy hiểm gì, ta muốn đi tìm Sơn Hà Chung, nó cũng bay vào đường hành lang hư không này, không biết đã lưu lạc đến nơi nào.

- Là vậy sao! Lam Hòa biết mình có khuyên bảo gì cũng vô dụng, dù sao nàng cũng không tính là quá thân thiết với Dương Khai, liền nói: - Vậy chúc Dương huynh sớm được như nguyện.

- Đa tạ. Dương Khai toét miệng cười.

- Đúng rồi...

Bỗng nhiên Lam Hòa nhớ lại một chuyện, nói: - Không phải lúc trước ngươi nói có chuyện cần ta giúp sao?

Vừa nghe nàng đề tỉnh như vậy, Dương Khai liền vỗ đầu một cái nói: - À, là như vậy, ta có một vị bằng hữu, hơn một năm trước từ Bắc Vực xuất phát, đã đi tới Thiên Lang Cốc của các ngươi.

- Bằng hữu của Dương huynh? Chẳng lẽ muốn gia nhập Thiên Lang Cốc ta, nhưng sao lại từ Bắc Vực đi tới? Lam Hòa nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.

Nếu như là võ giả Bắc Vực, vậy hẳn sẽ ưu tiên chọn tông môn ở Bắc Vực mới đúng chứ, không lý nào lại muốn trèo đèo lội suối đi tới tận Đông Vực, dù sao khoảng cách giữa hai vực cực xa, nếu không sử dụng trận pháp không gian tiếp dẫn giữa hai vực thì có đi mấy năm cũng chưa chắc đã tới nơi.

- Chuyện này cũng khá dài dòng, chúng ta vừa đi vừa nói. Dương Khai đáp lại một câu, rồi vừa dẫn Lam Hòa đi tìm điểm yếu không gian, vừa giải thích cho nàng.

Vị bằng hữu mà hắn nói, hiển nhiên chính là Lăng m Cầm.

Lúc trước, khi nghe Trường Hạo, Thánh tử Phạm Thiên Thánh Địa nhắc tới Thiên Lang Cốc, Dương Khai đã cảm thấy quen quen, nhưng lúc đó lại không nghĩ ra. Sau đó linh quang trong đầu nhoáng lên một cái, mới đột nhiên nhớ lại.

Lăng m Cầm đã từng đề cập qua Thiên Lang Cốc trước mặt hắn.

Bởi vì phu quân đã chết của Lăng m Cầm chính là đệ tử Thiên Lang Cốc ở Đông Vực! Hai người quen biết rồi yêu nhau trong Tịch Hư Bí Cảnh, sau đó kết làm phu thê, nhưng phu quân của nàng trong một lần cứu nàng đã bất hạnh gặp nạn, Lăng m Cầm vẫn thủ tiết cho đến nay.

Bộ Tịnh Linh Trận cao cấp trước đây nàng cho Dương Khai mượn, chính là đồ mà phu quân của nàng đã tốn cái giá rất cao mua được, cũng là kỷ vật mà nàng gửi gắm tâm tư vào trong đó. Chính vì vậy, sau khi Tịnh Linh Trận hư hại, Dương Khai mới phải tốn công mời Tang Đức chữa trị, rồi lại phát sinh nhiều chuyện sau đó.

Khi Lăng m Cầm ra khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, cũng mang theo tro cốt phu quân nàng ra ngoài. Năm xưa phu quân nàng là đệ tử Thiên Lang Cốc Bắc Vực, nên Lăng m Cầm muốn đưa tro cốt đến Thiên Lang Cốc, để cho phu quân nàng được hạ thổ an nghỉ ở đó.

Sau khi hắn nói qua chuyện phu phụ Lăng m Cầm với Lam Hòa, Lam Hòa liền than thở không thôi, nói: - Lăng cô nương kia nhất định là một thiếu nữ si tình.

Nếu không si tình, sao có thể cam nguyện lặn lội từ Bắc Vực đến tận Đông Vực chỉ vì muốn đưa tro cốt phu quân trở về tông môn chứ? Phải biết đoạn đường này chẳng những cực kỳ xa xôi, hơn nữa nguy hiểm cũng tầng tầng lớp lớp, chỉ hơi sơ xảy một chút có thể sẽ bị tan xương nát thịt.

- Lăng đại tỷ là một người rất tốt. Dương Khai nghiêm nghị nói.

- Phu quân của nàng tên gì? Nếu như hắn thật là đệ tử Thiên Lang Cốc, có lẽ ta đã nghe qua. Lam Hòa hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu: - Điểm này Lăng đại tỷ cũng không nhắc tới.

- Cũng không có gì, đến lúc đó nếu như gặp được vị Lăng đại tỷ này, hỏi một chút là biết. Lam Hòa cũng không hỏi kỹ vấn đề này.

Dương Khai nói:

- Lăng đại tỷ đối với phu quân nàng rất si tình, ta nhìn thái độ của nàng, cho dù đem tro cốt về có lẽ cũng không muốn rời khỏi phu quân. Chỉ có điều Lăng đại tỷ dù sao cũng không phải đệ tử Thiên Lang Cốc, Thiên Lang Cốc chưa chắc sẽ cho nàng ở lại lâu, Dương mỗ muốn nhờ Lam cô nương, nếu một ngày nào đó có thể gặp được Lăng đại tỷ, xin hãy chiếu cố nàng một chút. Nếu có thể cho nàng gia nhập, trở thành đệ tử Thiên Lang Cốc thì không còn gì tốt hơn, nếu không được, xin hãy để Lăng đại tỷ thường xuyên được đi phúng viếng phu quân nàng, giải quyết mối tương tư trong lòng.

- Dương huynh đã phó thác, dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Lam Hòa cũng là người sảng khoái, lập tức đáp ứng.

Dương Khai vui mừng nói: - Có lời này của Lam cô nương, ta an tâm rồi.

Lam Hòa chính là đại sư tỷ của Thiên Lang Cốc, thân phận địa vị tuyệt đối không phải đệ tử bình thường có thể so sánh được, nếu nàng đã đáp ứng, vậy khẳng định sẽ làm được. Tuy rằng nữ nhân này tướng mạo, vóc dáng bình thường, nhưng lại có một cỗ anh khí, không thua kém gì bực mày râu.

- Lăng đại tỷ kia tu vi hiện tại là gì?

- Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tuy rằng thực lực không tính là đứng đầu, nhưng tuyệt đối không kém. Dương Khai khách quan bình luận.

- Đạo Nguyên tam tầng cảnh sao? Lam Hòa nghe vậy hai mắt sáng ngời, vỗ tay nói: - Vậy thì gia nhập Thiên Lang Cốc chúng ta tuyệt đối không thành vấn đề, nếu là người không rõ lai lịch có lẽ còn phải khảo hạch một chút, nhưng nếu đã là bằng hữu của Dương huynh, thì khảo hạch này có thể miễn, sau khi trở về ta sẽ báo lại với sư phụ một tiếng.

- Vậy thì đa tạ! Dương Khai không khỏi phào nhẹ nhõm, tuy hắn cùng với Lăng m Cầm cũng không tính là quá thân thích, nhưng tốt xấu gì cũng cùng trong Tịch Hư Bí Cảnh đi ra.

Với tu vi của nàng, ngày đó gia nhập Băng Tâm Cốc cũng không thành vấn đề, hơn nữa Băng Vân cũng muốn giữ nàng lại, chỉ điều nàng một mực tương tư, muốn đi Thiên Lang Cốc, nên mọi người cũng chỉ có thể từ biệt nàng.

Nếu sau này nàng có thể gia nhập Thiên Lang Cốc, ngược lại cũng xem là một nơi tốt, kể từ đó chẳng những có chỗ dựa tông môn vững chắc, mà còn có thể đêm ngày bầu bạn cùng phu quân nàng, tin rằng Lăng m Cầm sẽ không cự tuyệt.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Dương Khai chợt dừng bước, Lam Hòa đang theo sát cũng ngừng lại.

Dương Khai thả thần niệm ra dò xét xung quanh, nói: - Chính là chỗ này, chờ ta xé rách không gian, Lam Hòa cô nương cứ yên tâm ra ngoài là được, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì.

- Được. Lam Hòa gật gật đầu, ôm quyền nói: - Dương huynh cũng nên cẩn trọng, nếu có cơ hội, nhất định phải tới thăm Thiên Lang Cốc ta đó.

- Nhất định nhất định! Dương Khai trả lời.

Sau khi nói xong, vẻ mặt của hắn liền nghiêm lại, đưa tay trảo về hư không phía trước.

Lực lượng không gian cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt pháp tắc không gian rung chuyển, đường hành lang hư không này lập tức trở nên vặn vẹo.

Lam Hòa hơi biến sắc mặt, nín thở ngưng thần, không dám có chút quấy rầy.

- Mở! Dương Khai khẽ quát một tiếng, hai tay bỗng nhiên tách ra hai bên. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lam Hòa, hư không phía trước bị xé ra như tấm vải vậy, trong nháy mắt đã bị tách ra một khe hở.

Hơn nữa theo động tác của Dương Khai, khe hở này cũng càng lúc càng lớn.

Ánh mắt Lam Hòa khẽ run, ngạc nhiên quan sát.

Dùng tay xé rách hư không, hành động không thể tưởng tượng nổi này từ trước đến nay nàng chỉ mới nghe nói qua, chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Nhưng hiện tại một màn này lại hiện rõ mồn một trước mắt nàng, khiến nàng rúng động không thôi.

Từ trong khe nứt không gian kia, Lam Hòa tinh tường thấy được cảnh sắc đổ nát của Toái Tinh Hải, liền biết thông qua khe nứt này có thể về tới Toái Tinh Hải.

- Đi! Dương Khai khẽ quát một tiếng.

Lam Hòa không dám do dự, thân hình thoắt một cái liền phóng về phía cái khe kia. Trong nháy mắt nàng đã chui vào trong cái khe, xoay người nhìn về phía Dương Khai đang đứng trong đường hành lang hư không, nàng liền mỉm cười phất tay.

- Dương huynh bảo trọng! Lam Hòa hô lớn, nhưng cái khe kia đã khép lại, cũng không biết Dương Khai có nghe được hay không.

Đứng tại chỗ một hồi để ổn định lại tâm thần, Lam Hòa mới thở ra một hơi dài, rồi nhằm về hướng Toái Tinh Hải bay đi.

Cùng tiếp xúc với Dương Khai, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng tựa như lại có một cánh cửa mới mở ra trước mặt nàng vậy, nàng đã được chứng kiến trình độ cường đại đến mức không thể tưởng tượng của một võ giả Đạo Nguyên Cảnh, những đệ tử tinh anh đứng đầu tông môn kia, ở trước mặt người này cũng chỉ như một con kiến mà thôi, tiện tay là có thể giết chết.

Nàng tự nhủ bất kể thế nào cũng không thể tu luyện được đến loại trình độ này được, muốn trở nên càng cường đại hơn, cũng chỉ có thể tấn cấp lên Đế Tôn!

Sâu trong nội tâm nàng trào dâng một cảm giác bức thiết, muốn mau sớm tấn cấp, có được lực lượng cường đại hơn!
Advertisement
';
Advertisement