Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ở thời điểm mấu chốt cuối cùng này, Dương Khai kiên cường giữ vững tinh thần, không nhúc nhích tí nào.

"Ầm..."

Tiếng chuông thứ tám mươi mốt đúng hạn vang lên, lực chấn động mãnh liệt kia gần như sắp hoàn toàn xé nát toàn thân hắn, đau đớn đến tận chỗ sâu trong linh hồn khiến hắn không nhịn được phát ra tiếng gầm gừ như dã thú; trong thất khiếu đồng loạt chảy ra máu tươi, bộ mặt trông khiếp người.

Lực lượng của hoang dã hung mãnh sôi trào tàn phá trong cơ thể hắn, tiếng xương trật khớp răng rắc cũng vang lên liên tục không ngớt.

Dương Khai cảm giác mình giống như là sắp chết tới nơi, loại khí tức tử vong đó khiến cả người hắn lạnh run, tay chân giá rét.

Hắn hét lớn một tiếng, vận dụng hết nguyên lực toàn thân, phát huy một thân tu vi đến cực hạn.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Dương Khai lại có cảm giác dài lâu đến ngàn vạn năm, sau khi dư ba chấn động biến mất, hai mắt Dương Khai đột nhiên toát ra ánh sáng rạng rỡ.

Thành công rồi! Trải qua một năm rưởi nỗ lực, rốt cục hắn thừa nhận Sơn Hà Chung chấn vang lên 81 tiếng chuông mà không việc gì, tuy rằng bộ dáng trạng thái thoạt nhìn thê thảm một chút, nhưng dù sao cũng không có bị đánh bay ra ngoài.

Nếu như lời nói của Tề Hải trước đó là thật, như vậy nỗ lực và kiên cường của hắn có thể chiếm được khí linh của Sơn Hà Chung chấp nhận, trở thành chủ nhân mới của Sơn Hà Chung.

Nghĩ đến đây, Dương Khai ngẩng đầu nhìn Sơn Hà Chung, đầy mặt mong chờ.

Thế nhưng những gì nhìn thấy, khiến hắn sững sờ ngẩn ngơ.

Bởi vì ở mặt ngoài Sơn Hà Chung, lại một lần nữa nổi lên hào quang chói mắt, Dương Khai lập tức sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ.

Tình huống này trong một năm rưởi nay, hắn đã từng chứng kiến vô số lần, mỗi lần mặt ngoài Sơn Hà Chung nổi lên tia sáng như thế, chính là lúc vang lên tiếng chuông.

"Còn muốn tiếp ư?"

Dương Khai nhất thời sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực: với thực lực của hắn hiện nay hao tốn thời gian lâu như vậy mới làm được một lần thừa nhận 81 tiếng chuông đã là cực hạn trong cực hạn, nếu như nhiều thêm một lần nữa, khẳng định hắn không thể thừa nhận, và rất có khả năng có nguy hiểm bị mất mạng.

Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là bứt lui ra sau, trước bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.

Không quản phương pháp của Tề Hải nói là không có hiệu quả hay là điển tịch ghi lại sai lầm, hắn đã nỗ lực nếm thử qua, cho dù thất bại cũng không có gì tiếc nuối.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại dâng lên một tia không cam lòng.

Đã nỗ lực nhiều như vậy, ở vào thời điểm này bỏ qua, chẳng phải là tất cả cố gắng trước đó đều uổng phí hay sao?

Ngay ngực bỗng nhiên bốc lên một dòng máu nóng, Dương Khai hét lớn một tiếng, không lùi mà tiến tới, thúc dục nguyên lực, hung mãnh đánh vào Sơn Hà Chung.

Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nguyên lực của hắn lại vô cùng thuận lợi rót vào bên trong Sơn Hà Chung ở trước mắt, đây là chuyện trước đó chưa bao giờ phát sinh, trong thời gian một năm rưởi thử nghiệm, Dương Khai cũng từng làm như vậy, nhưng mỗi lần kết quả đều là lực lượng bị phản chấn trở về, ngược lại làm cho bản thân mình bị thương tổn.

Nhưng giờ này, nguyên lực bản thân lại được Sơn Hà Chung đón nhận.

Dương Khai ngẩn ra, ngay sau đó vui mừng như điên.

Nhưng mà ngay sau đó, một chấn động đến từ chỗ sâu trong tâm linh cùng linh hồn, làm trước mắt hắn tối sầm, trong đầu trống rỗng, ngất đi.

Sơn Hà Chung lại là hào quang chói mắt, từ mặt ngoài cái chuông tản ra những tia sáng rực rỡ, phủ chụp qua hướng Dương Khai, bao phủ toàn thân hắn, một màn khí tức hồng hoang tràn ngập trong hư không... theo thời gian trôi qua, dị tượng này từ từ biến mất không thấy, mà Sơn Hà Chung cũng chầm chậm rút nhỏ, cuối cùng chỉ còn lớn bằng bàn tay, rơi xuống bên cạnh Dương Khai.

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Khai từ từ mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, ngay cả động một ý niệm trong đầu, đều truyền ra đau đớn như xé nát tim gan, khiến hắn không nhịn được kêu lên một tiếng.

Một màn trước khi hôn mê hắn còn nhớ rất rõ, nên vừa tỉnh lại trước tiên là muốn dò xét một chút tình huống của Sơn Hà Chung.

Hắn rất muốn biết rốt cuộc mình có thành công hàng phục dị bảo đến từ hồng hoang này hay không.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, vốn là vị trí chỗ Sơn Hà Chung lúc này lại là trống không, kiện hồng hoang dị bảo kia lại không biết đi nơi nào rồi.

Dương Khai sắc mặt tối sầm, nghĩ là nó lại phá toái hư không biến mất không thấy, lập tức một cảm giác mất mát xông lên đầu. Hắn vì Sơn Hà Chung ở trong khe hở hư không này nỗ lực thời gian dài như vậy, kết quả cuối cùng lại không thu hoạch được gì...

Chuyện này xảy ra ở trên người nào cũng không thể dễ dàng chấp nhận như vậy.

Bất quá rất nhanh, Dương Khai liền nhận ra có điều không đúng.

Bởi vì trong mơ hồ có một cảm ứng kỳ diệu liên lạc với hắn, làm hắn không tự chủ đưa mắt nhìn qua một bên.

Trong tầm mắt, một cái chuông nhỏ chừng bàn tay đang lẳng lặng lơ lửng bên người mình, thoạt nhìn phong cách cổ xưa không ánh sáng, không bắt mắt chút nào.

"Sơn Hà Chung!" Dương Khai trong mắt sáng ngời.

Tuy rằng hồng hoang dị bảo này đã rút nhỏ vô số lần, nhưng Dương Khai vẫn liếc mắt một cái nhận ra nó.

Trong vui mừng, hắn đưa tay chộp một cái, Sơn Hà Chung liền bay đến trong lòng bàn tay hắn. Trong nháy mắt chạm vào nó, cảm ứng mơ hồ kia lập tức rõ ràng hơn không ít.

Dương Khai yên lặng một lát, rốt cục toét miệng mỉm cười.

Tề Hải nói cho hắn phương pháp là đúng, chỉ cần có thể thừa nhận 81 tiếng chuông của hồng hoang dị bảo này, là có thể được nó chấp nhận, trở thành chủ nhân của nó... Năm đó Nguyên Đỉnh Đại Đế là thành công thu phục nó như vậy, mình cũng thế!

Chỉ có điều thời điểm Nguyên Đỉnh Đại Đế thu phục nó ông là Đế Tôn tam tầng cảnh, sau khi có Sơn Hà Chung, ông ta mới có thể theo dõi thiên đạo cao hơn, tấn thăng Đại Đế.

Mà mình chỉ mới là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tự nhiên không có cách nào sánh được với tu vi của Nguyên Đỉnh Đại Đế năm xưa, cho nên mới hao phí công phu một năm rưởi.

Hao tốn thời gian mặc dù dài hơn, nhưng Dương Khai lại có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa hề có.

Hắn đặt Sơn Hà Chung trên lòng bàn tay thưởng thức một hồi, sau khi xác định mình đã thu phục nó, lúc này mới mừng rỡ định thu cất.

Nhưng ngoài dự liệu của Dương Khai, nó lại không thể thu vào trong cơ thể, Dương Khai vô cùng nghi hoặc, lại thử vận chuyển nguyên lực luyện hóa, cổ quái là ngay cả luyện hóa đều không thể làm được.

Nói cách khác, Sơn Hà Chung này giờ này tuy rằng thuộc sở hữu của hắn, hắn cũng có thể sử dụng uy năng của Sơn Hà Chung, nhưng không thể luyện hóa, càng không thể thu vào cơ thể.

Đây chẳng lẽ là đặc tính của hồng hoang dị bảo? Dù sao cũng là bí bảo được sinh ra ngay thời điểm thiên địa sơ khai, cũng không phải do người luyện chế ra, nên có chút bất đồng với bí bảo bình thường ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Bất quá Dương Khai cũng không có tiếp tục nghiên cứu kỹ, giờ này toàn thân hắn còn bị thương nặng, không phải thời điểm để cẩn thận nghiên cứu Sơn Hà Chung, đợi ít hôm nữa rồi từ từ làm quen.

Sau khi thu hồi Sơn Hà Chung, Dương Khai mới bắt đầu trị thương.

Năm ngày sau, hắn đã khôi phục như lúc ban đầu.

So với một năm rưởi trước, giờ này khí tức của Dương Khai có vẻ càng thêm sâu sắc, ở trong quá trình thu phục Sơn Hà Chung, hắn cũng không phải không có tăng lên, ngược lại sau mỗi lần bị Sơn Hà Chung chấn đánh, thần thức của hắn đều có gia tăng, không chỉ như thế, hắn còn từ trong Sơn Hà Chung cảm nhận được lực lượng của hồng hoang.

Đó là một loại lực lượng vô cùng quỷ dị làm cho vạn linh thần phục.

Rất khó tưởng tượng, năm đó sau khi Nguyên Đỉnh Đại Đế có Sơn Hà Chung rốt cục cường đại như thế nào!?.

Thế mà dù là người cường đại như thế, cũng vẫn không đánh lại Phệ Thiên Đại Đế, thậm chí ở trong chiến đấu của chư đế, trước sau tổng cộng có bốn vị Đại Đế bị Phệ Thiên Đại Đế giết chết.

Người đứng đầu Tinh Giới từ xưa đến nay, quả thực đúng với danh xưng!

Điều này làm cho Dương Khai không khỏi nhớ lại Độc Nhãn Cự Ma kia, Độc Nhãn Cự Ma cũng là cường giả ở thời kỳ thượng cổ, giết chóc thành tánh, vô số đại năng thượng cổ đi tiễu trừ, đều bị giết ngược lại vô số, cuối cùng mặc dù chết đi, con mắt độc nhất kia cũng không thể hủy diệt, chỉ bị các đại năng thượng cổ phong ấn ở ngoài Phong Lâm Thành.

Bất luận là Độc Nhãn Cự Ma hay là Phệ Thiên Đại Đế, đều là người hung tàn, xem sinh linh vạn vật như cỏ rác, sống chết chỉ trong một ý niệm của bọn họ... thế nhưng loại giết chóc này dù sao đều là làm trái với thiên đạo tuần hoàn, tất có kiếp nạn!

Dương Khai bỗng nhiên sinh ra một tia cảm ngộ trong lòng, trong mơ hồ, dường như hiểu rõ hơn không ít con đường tương lai của mình, thậm chí nguyên lực trong cơ thể cũng bắt đầu có một tia biến đổi thần kỳ.

Chuyển hóa đế nguyên!

Dương Khai vui mừng trong lòng, ý thức được mình cách Đế Tôn Cảnh lại bước ra một bước dài.

Đạo Nguyên Cảnh đến Đế Tôn Cảnh, lực lượng trong cơ thể sẽ lần nữa xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lực lượng trong cơ thể võ giả Đạo Nguyên Cảnh là nguyên lực, mà Đế Tôn Cảnh chính là đế nguyên, chất lượng giữa hai loại có chênh lệch rất lớn.

Nói như vậy, sau khi võ giả tấn thăng Đế Tôn Cảnh, nguyên lực trong cơ thể sẽ từ từ chuyển hóa thành đế nguyên, giống như Hư Vương Cảnh tấn thăng đến Đạo Nguyên Cảnh, loại chuyển hóa này đều là một quá trình khá dài.

Quá trình chuyển hóa này không thể so sánh như Đạo Nguyên Cảnh có thể uống Nguyên Ngưng đan là chạm vào, mà chuyển hóa đế nguyên là không có bất kỳ đường tắt nào để đi, có chăng chỉ là khắc khổ tu luyện và thời gian tích lũy mà thôi!

Lúc trước Dương Khai đánh chết Khưu Trạch của Thiên Chiếu Cung, chỉ là một Đế Tôn Cảnh mới vừa tấn thăng không bao lâu, mặc dù hắn chỉ có tu vi Đế Tôn Cảnh, nhưng ngay cả cảnh giới cũng còn chưa củng cố, đế nguyên lại không có chuyển hóa bao nhiêu, cho nên cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực của Đế Tôn Cảnh vốn có, vì thế mới bị Dương Khai thoải mái chém chết.

Nếu đổi lại là người như Cao Tuyết Đình, thì với thực lực của Dương Khai lúc đó chưa chắc đã đánh thắng được.

Cao Tuyết Đình tấn thăng Đế Tôn Cảnh đã có một số năm đầu, đã sớm chuyển hóa hoàn toàn đế nguyên, thực lực của nàng căn bản không phải Khưu Trạch có thể so sánh.

Mà giờ này, nguyên lực trong cơ thể Dương Khai đang chuyển biến thành đế nguyên, đây là dấu hiệu báo trước rõ ràng nhất hắn sắp đột phá Đế Tôn Cảnh.

Có lẽ chỉ cần một cơ duyên, có lẽ chỉ cần thời gian, cuối cùng hắn sẽ chạm tới huyền bí của Đế Tôn.

Thu phục Sơn Hà Chung, lại chạm vào ngưỡng cửa Đế Tôn Cảnh, vừa thu nhiều lực lượng căn nguyên như vậy, còn chiếm được dị bảo Phượng Hoàng Chân Hỏa bực này... Dương Khai phát hiện chuyến đi Toái Tinh Hải lần này quả thật là không có uổng công! Hắn không biết người khác thu hoạch như thế nào, nhưng với hắn mà nói chuyến đi này không tệ.

Trong lúc nhất thời, tâm trí hắn nhẹ nhàng khoan khoái, quay đầu đánh giá bốn phía, rồi đưa tay xé mở hàng rào không gian, từ trong khe hở hư không đợi một năm rưởi này đi ra.

Đập vào trước mắt, vẫn là cảnh sắc Toái Tinh Hải rách nát tiêu điều kia.

Mà chỗ này, cũng không phải chỗ hư không lúc trước đi vào, Dương Khai cũng không biết mình đã tới nơi nào trong Toái Tinh Hải.

Bốn phía tuyệt không có một bóng người, ngược lại Thất Mang Tinh Ấn trên mu bàn tay mình, mơ hồ có thể cảm ứng được một chút dao động năng lượng từ vị trí rất xa truyền đến.

Hắn ngẫm nghĩ, thân hình nhảy vọt bay tới hướng vị trí những dao động truyền đến kia.

Nếu bên kia có người, thì nói rõ hẳn là có thứ tốt gì đó.

Hắn thật ra cũng không muốn đi đoạt đồ vật của người khác, chỉ là muốn trao đổi một vài tin tức với người khác, nói không chừng có thể từ người khác nghe được một vài chuyện mình không biết.

Ước chừng hai canh giờ sau, hắn nhìn thấy một mảnh vỡ tinh tú ở xa xa, mà những dao động Tinh Ấn cũng chính là truyền đến từ trên tinh tú kia...
Advertisement
';
Advertisement