Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Có thể bị Mạc Tiểu Thất xưng là lão lừa đảo, duy chỉ có một người.

Là lão già đã từng lừa gạt nguyên tinh của nàng trong Phong Lâm Thành năm đó.

Năm đó lão già hàng năm đều trà trộn vào chợ đen trong Phong Lâm Thành, một thân bản lĩnh lừa gạt đến xuất thần nhập hóa. Có một lần Tinh Thần Cung Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, lão lừa đảo cũng đi vào đó, hướng đến không ít võ giả chào bán cái gọi là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan gia truyền của lão.

Dương Khai thân là luyện đan cấp Đế, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan thứ này.

Sau này Dương Khai cùng lão lừa đảo này cũng có qua lại vài lần, lần gần đây nhất là lúc Phong Lâm Thành bị ma khí bao vây, lão lừa đảo này từ Mộc Sâm Thành ở phụ cận chạy đến cầu viện.

Lão già này tạo cho Dương Khai một cảm giác rất kỳ quái, nơi nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Dương Khai luôn cảm thấy trên người lão ẩn giấu bí mật gì đó, nhưng lão già này tới vô ảnh đi vô tung, dáng vẻ "thần long thấy đầu không thấy đuôi", làm cho Dương Khai muốn tìm hiểu cũng không thể.

Theo thời gian trôi qua, Dương Khai cũng dần dần quên mất lão.

Không nghĩ tới ở trong biển căn nguyên này lại gặp nhau lần nữa.

Chỉ có điều lần này hình tượng của lão già so với trước đây khác nhau rất lớn, trước kia lão quần áo tả tơi, tóc khô vàng, một miệng răng vàng như một tên ăn mày, khiến người ta buồn nôn.

Nhưng hiện giờ quần áo của lão sáng mới, đầu tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng, người mặc một bộ áo bào màu đen, thêm vào mặt mũi hiền lành, ánh mắt nhu hòa, có một loại ý vận tiên phong đạo cốt.

Dương Khai thiếu chút nữa trợn đến rớt hai tròng mắt của mình.

Hắn làm sao cũng không hề nghĩ tới, biến hóa trước sau của một người lại có thể lớn đến như vậy, cũng không biết mấy năm nay lão già này phát tài ở nơi nào, mặt mày lại trở nên hồng hào như thế.

Càng làm cho Dương Khai khiếp sợ là không ngờ lão lừa đảo này lại có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không kém so với mình.

Phát hiện này quả thực làm cho Dương Khai không dám tin tưởng.

Lúc ở Phong Lâm Thành, lão già này mới chỉ là Hư Vương Cảnh mà thôi, làm sao mới ngắn ngủn mấy năm không gặp mà đã có tu vi cường đại bực này? Tư chất của lão không lẽ nghịch thiên như vậy? Nếu thật sự như vậy, tại sao đến già mới đột nhiên bộc phát ra? Nếu như tư chất của lão thật sự lợi hại như vậy, từ lúc còn trẻ nên triển lộ ra mới đúng.

Dương Khai làm sao cũng nghĩ không thông, càng phát giác lão già này cổ quái.

Suy nghĩ một lát, Dương Khai bỗng nhiên cả người phát lạnh, ý thức được mình đã bỏ quên một vấn đề.

Lúc trước hắn dò xét bốn phía, không biết tại sao lại không phát hiện thân ảnh của lão. Cho đến khi Mạc Tiểu Thất nhắc nhở hắn mới giật mình tỉnh dậy, hoặc là nói hắn có nhìn thấy nhưng không có ý thức đó là người mình quen biết

Tình huống như vậy phát sinh ở trên người mình, làm cho Dương Khai thực sự khó tin.

Vào lúc Dương Khai đang nghi thần nghi quỷ không biết lão lừa đảo rốt cuộc là thần thánh phương nào, bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: - Lại là tiểu tử ngươi!

Dương Khai quay đầu, phát hiện Lương Khâu của Bách Man Sơn Tây Vực đang nổi giận nhìn mình chằm chằm, hắc hắc cười lạnh nói: - Đại biểu ca kia của ngươi đâu? Không có đến cùng với ngươi hả?

- Đại biểu ca có chuyện đi trước! Dương Khai thuận miệng nói đại. - Ngươi tìm hắn có chuyện gì?

Lương Khâu hừ một tiếng, nói: - Lão tử không có chuyện tìm hắn, nhưng ngươi thì có chuyện!

Dương Khai ngạc nhiên nói:

- Ta thì có thể có chuyện gì?

Lương Khâu nói: - Tiểu tử đừng có cho là mình có chút bản lãnh là có thể không coi cường giả thiên hạ vào đâu. Lúc trước bổn thiếu nóng lòng hấp thu luyện hóa căn nguyên, không muốn chấp nhặt với ngươi, hôm nay ngươi lại còn dám xuất hiện ở đây, vậy thì đừng trách bổn thiếu không khách sáo với ngươi!

Khi nói chuyện, thân thương của hắn run lên, chỉ thẳng vào Dương Khai, thương ý tràn ngập.

Dương Khai cười lạnh trong lòng, biết tên này kiếm không được người ra tay thích hợp, chỉ có thể tìm loại quả hồng mềm như mình để giết gà dọa khỉ một phen.

Hắn không hề sợ hãi, chỉ là thản nhiên nhìn Lương Khâu nói: - Ngươi chỉ thương vào ta là có ý gì, muốn ra tay với ta sao?

Lương Khâu cả giận nói: - Tiểu tử biết rõ còn hỏi, bổn thiếu niệm tình ngươi tư chất không tầm thường, tu hành không dễ nên cho ngươi một cơ hội. Giờ ngươi hãy mang mấy nữ nhân của ngươi cút ra khỏi đây, nếu không đợi lát nữa bị mất mặt thì sau này cả đời cũng đừng hòng ở trước mặt mấy mỹ nhân này mà ngẩng đầu lên được.

Lúc hắn huyên náo, trong lòng cũng oán thầm không thôi, bởi vì thời khắc này bên cạnh Dương Khai hội tụ vài mỹ nhân, mỗi người một vẻ, hơn nữa ngay cả bé gái bảy tám tuổi cũng có, thật sự làm người ta... ghen tỵ hâm mộ mà!

- Ngươi muốn ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít sao? Hừ, bổn thiếu cũng không sợ ngươi, có gan thì đánh qua đây, xem xem lát nữa ai sẽ là người mất thể diện! Dương Khai cản lại uy thế của Lương Khâu, chính nghĩa lẫm lẫm quát:

- Muốn bổn thiếu đi, ngươi nằm mơ, thân là võ giả, thà rằng chết đứng cũng không quỳ xuống cầu sống!

- Hay lắm, vị tiểu huynh đệ này nói rất hay, chúng ta ủng hộ ngươi!

- Tiểu huynh đệ không cần sợ hắn, nếu hắn dám ra tay với ngươi, chúng ta sẽ liều mạng với hắn!

- Không sai, chúng ta đều hậu thuẫn cho ngươi, nhất thiết không nên sợ hắn!

Ở phía xa, đám võ giả bị đuổi đi mau mồm mau miệng tranh nhau nói, cũng không biết là đang gây rối hay thật sự động viên tinh thần cho Dương Khai, nhưng đoán chừng cái trước nhiều hơn. Không cần biết Dương Khai có xuất thân như thế nào, có bản lãnh gì hay không, hiện giờ hắn dám chống lại sự hung ác của Lương Khâu, tự nhiên sẽ làm cho người ta phấn chấn mà cực lực cổ vũ.

Còn Dương Khai cuối cùng sống hay chết thì không phải thứ bọn họ để ý.

Vẻ mặt Lương Khâu âm trầm, tức đến lệch lỗ mũi, cảm thấy có chút mất thể diện trước mặt nhiều người, phẫn nộ quát: - Tốt, nếu ngươi đã có cốt khí như vậy, bổn thiếu sẽ thành toàn cho ngươi!

Trường thương của hắn chấn động, bắn ra một đoàn ánh sáng, thân mình chìm trong hào quang, như tia chớp đâm về phía Dương Khai, xuyên qua hư không, như xuyên qua hồng hoang tuyên cổ mà đến.

Bên kia Hạ Sanh sắc mặt hơi đổi, hắn hiện giờ đã tấn thăng Đế Tôn, tự nhiên có thể cảm nhận được sự hung mãnh trong chiêu này của Lương Khâu, dù là bản thân hắn cũng không dám khẳng định trăm phần trăm tiếp được.

Huống chi Dương Khai chỉ có Đạo Nguyên cảnh? Thêm vào đó bên cạnh Dương Khai còn có mấy nữ nhân đi cùng, dưới một kích như vậy Dương Khai không chết cũng bị thương a.

Trong nháy mắt, hắn muốn xuất thủ cứu giúp

Nhưng còn chưa đợi hắn ra tay, Dương Khai đã lắc người một cái, không lùi mà tiến tới nghênh đón Lương Khâu.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn. Lương Khâu với khí thế hung hăng mà đến, ánh mắt của hắn lóe lên một tia ngạc nhiên, không hiểu Dương Khai đang làm trò gì.

- Dương đại ca! Mạc Tiểu Thất hoảng sợ, vội vàng hô lên: - Không nên lỗ mãng a!

Trương Nhược Tích thì sắc mặt trắng nhợt, thân mình mềm nhũn ngã xuống, Lưu Viêm đưa tay ra đỡ nàng, thần tình lạnh nhạt.

Chỉ có nàng là tràn ngập lòng tin đối với Dương Khai, không cảm thấy Dương Khai kém Đế Tôn Cảnh bao nhiêu. Nếu Dương Khai đã dám xông lên như thế, nhất định là có chỗ ỷ vào.

Mắt thấy Dương Khai cùng Lương Khâu sắp đụng vào nhau, Mạc Tiểu Thất lập tức gào lên như xé nát tim gan: - Ngươi dám làm bị thương Dương đại ca của ta, ta sẽ cào lên cả nhà trên dưới Bách Man Sơn của ngươi!

Trước nay Mạc Tiểu Thất luôn ôn thuận, nay bỗng nhiên từ bên trong thân thể mềm mại đó tuôn ra một lệ khí khó có thể tưởng tượng, da thịt đang lộ bên ngoài cũng trong nháy mắt phủ đầy thú văn, có vẻ vô cùng cuồng dã.

Lương Khấu cười ha ha, nói: - Tiểu nha đầu ở đâu ra, chưa đủ lông đủ cánh lại dám khoác lác như vậy! Hôm nay bổn thiếu sẽ giết Dương đại ca của ngươi đấy thì sao nào?

Hắn thân là đệ tử thủ tịch của Bách Man Sơn Tây Vực, vốn rất tự cao, trong cùng thế hệ rất ít người có thể lọt vào pháp nhãn của hắn, uy hiếp của Mạc Tiểu Thất với hắn mà nói chỉ là gió thoảng bên tai, căn bản không coi ra cái gì, không chỉ không làm hắn kiêng kỵ, ngược lại ra tay càng thêm quyết tuyệt.

Trên mũi thương hào quang sáng ngời, sát khí đằng đằng.

Dương Khai phẫn nộ quát:

- Ăn bá vương quyền của ta!

Trong khi nói, hắn hung hắn nện một quyền về phía trường thương của Lương Khâu.

- Hí... Tiểu tử này điên rồi sao?

- Lại dám dùng tấm thân máu thịt kháng lại bí bảo trường thương của Lương Khâu? Đây là muốn chết a.

- Xong rồi xong rồi, chỉ sợ kế tiếp sẽ bị đánh đến cặn bã cũng không còn.

- Thật đáng thương, tự cho rằng có chút bản lãnh liền ngông cuồng xằng bậy, kết cục nhất định sẽ rất thê thảm! Sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ, sau này đi lại trong Tinh Giới, tuyệt đối không nên giống người này, nam nhân đại trượng phu chúng ta có thể co cũng có thể giãn!

- Sư huynh nói rất đúng, sư đệ nhớ kỹ rồi!

Những võ giả lúc trước lớn tiếng ủng hộ Dương Khai không những không có viện thủ mà còn đứng yên một chỗ xù xì bàn tán, cảm thấy Dương Khai hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ, không chỉ có bọn họ nhận định như vậy, ngay cả những võ giả Đế Tôn Cảnh cũng cho rằng Dương Khai dữ nhiều lành ít, dù sao tấm thân máu thịt có lợi hại mấy đi nữa, thì cũng không thể nào ngay mặt chống lại bí bảo được.

Trường thương kia của Lương Khâu lại là bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, vô cùng sắc bén, phối hợp tu vi Đế Tôn Cảnh cường đại hiện giờ của hắn, một thương cũng có thể đánh nát một ngọn núi, huống chi là thân thể của Dương Khai.

Hạ Sanh khẩn trương nhưng hắn căn bản không có cơ hội để đi cứu viện, bởi vì tốc độ của Dương Khai với Lương Khâu quá nhanh, hoàn toàn không có thời gian đợi hắn ra tay.

- Không biết tự lượng sức!

Hào Tự hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dời đi chỗ khác, đối với một người sắp chết hắn cũng lười đi chú ý.

Nhưng ngược lại trạng thái dị thường của Mặc Tiểu Thất bên kia khiến hắn không khỏi hơi híp mắt lại, có một loại cảm giác bất an bỗng nhiên trào ra.

- Tiểu tử ngươi... tìm chết cũng không cần như vậy a! Lương Khâu kinh ngạc nhìn Dương Khai, trong miệng lầu bầu một tiếng. Tuy rằng hắn bị những lời nói của Mạc Tiểu Thất khích cho thật sự muốn hạ sát thủ với Dương Khai, nhưng mắt thấy dáng điệu quyết liệt của Dương Khai vẫn là nhịn không được thu hồi một ít lực đạo.

"Ầm..."

Một tiếng nổ đùng vang lên, hào quang sáng chói nuốt lấy Dương Khai cùng Lương Khâu, làm người xem không thấy được tình huống bên trong.

Lương Khâu vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng đột nhiên trừng to con ngươi, trường thương run mạnh, vén ra từng đóa hoa thương bao trùm một phạm vi lớn ở phía trước.

"Ầm ầm..."

Quyền ảnh cũng bạo phát ra đầy trời, cùng với vô số hoa thương va chạm thành một khối.

- Má nó! Lương Khâu nổi giận mắng một tiếng, sắc mặt lập tức ngưng trọng, liều mạng thúc giục nguyên lực của mình, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được một lực lượng khổng lồ từ phía trước đánh úp lại, chịu không được thụt lùi hơn mười mấy trượng.

Một thân ảnh khác cũng đồng thời nhanh chóng thối lui lại.

Đợi đến lúc bụi bậm lắng xuống, mọi người trong hư không đều trừng to con mắt.

Hình ảnh Dương Khai bị đánh thành cặn bã cũng không có xuất hiện như bọn họ tưởng tượng, bởi vì lúc này Dương Khai còn rất tốt, ngoại trừ chỗ nắm tay máu thịt bầy nhầy ra, không còn thương thế gì nữa.

Mà vết thương trên nắm tay cũng trong thời gian cực ngắn liền hồi phục như ban đầu!
Advertisement
';
Advertisement