Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trước đó, vô số võ giả vì tranh đoạt lực lượng căn nguyên trong biển căn nguyên mà đã vung tay giao đấu với nhau, cũng không biết đã chết hết bao nhiêu người, toàn bộ những võ giả đã chết này đều rơi xuống biển căn nguyên, không biết tung tích.

Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng đều bị cuốn đến đây.

Ngọc giản kia cũng không còn tồn tại nữa, lúc vừa bị hút vào trong này, Dương Khai cảm thấy ngọc giản trên tay mình bỗng nhiên vỡ ra, biến thành một cỗ năng lượng kỳ lạ bao quanh mình, dường như đang bảo vệ hắn vậy.

Sau khi hắn tiến vào đây, năng lượng đó cũng đồng thời không còn sót lại chút gì.

Xem ra, tác dụng của ngọc giản kia chính là bảo vệ để tiến vào chỗ này. Nếu không có ngọc giản kia, Dương Khai cũng không biết khi mình bị hút tới đây sẽ có hậu quả gì nữa.

Trước khi Ô Mông Xuyên chết đã liều mạng phá hủy ngọc giản đi, hiển nhiên là không muốn ngọc giản rơi vào người khác, tránh cho đối phương tiến vào được trong này, nơi này rốt cuộc ẩn tàng bí mật gì?

Vì sao lão đầu nhi kia lại đi vào nơi này?

Dương Khai tỏ ra nghi hoặc, quan sát xung quanh lại không phát hiện được gì, hắn phóng thần niệm ra dò xét cũng không phát hiện được khí tức lão đầu kia.

Trầm ngâm một lát, ánh mắt của hắn chuyển dời đến nền đất tràn đầy máu tươi, nhìn theo hướng máu tươi hội tụ về đó.

Bất kể đây là nơi nào, ẩn tàng bí mật gì, thì phương hướng những luồng máu này chảy tới có lẽ chính là ngọn nguồn bí mật ở nơi đây.

Cái thế giới quỷ dị này dường như rất rộng lớn, Dương Khai đi khoảng hơn một canh giờ, nhưng cảnh sắc xung quanh vẫn không thay đổi chút nào, nếu hắn không có nghị lực hơn người, chỉ sợ còn cho rằng mình đang dậm chân tại chỗ.

Một canh giờ sau, bỗng nhiên sắc mặt Dương Khai chợt biến đổi, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Từ nơi đó, hắn nghe được một tiếng nổ vang, phóng mắt nhìn tới, thấp thoáng thấy có ánh sáng tỏa ra, thỉnh thoảng còn có một vài luồng dao động lực lượng cường đại từ bên kia truyền tới.

Có người đang giao thủ bên đó!

Ánh mắt Dương Khai ngưng trọng, tỏ vẻ kinh ngạc, bởi vì lúc trước hắn chỉ thấy một mình lão đầu nhi tiến vào nơi này, nếu như bên đó thật sự có người đang giao đấu, thì một người trong đó nhất định chính là lão già này, mà một người khác là thì là ai chứ?

Từ dao động lực lượng truyền đến cho thấy, thực lực hai người này dường như vô cùng không tầm thường, bản lĩnh của lão đầu nhi như thế nào Dương Khai không rõ lắm, nhưng hắn dám khẳng định, Đế Tôn Cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ của lão.

Người có thể cùng lão đánh tới khí thế ngất trời kia, há lại là kẻ đầu đường xó chợ?

Địa phương quỷ quái này lại vẫn có cường giả sao?

Dương Khai càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ. Vốn bản tính tò mò, hắn không khỏi tăng nhanh tốc độ, phi hành về phía đó, đồng thời thi triển bí thuật Hư Vô, ẩn nặc khí tức của bản thân.

Càng tới gần nơi đó, dư chấn do trận chiến truyền tới lại càng rõ ràng.

Một nén nhang sau, Dương Khai đã đi tới núp sau một ngọn núi nhỏ, hắn thò đầu ra quan sát phía trước. Vừa thấy tràng cảnh đập vào mắt, sắc mặt hắn lập tức cuồng biến, tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Giờ phút này, lão đầu nhi kia quả thật đang ở đó, lão đứng sừng sững trong hư không, quần áo bay phần phật, mái tóc phiêu dật, tấm lưng kia toát lên vẻ hờ hững cùng tang thương, trông rất siêu phàm thoát tục.

Cách lão không xa phía trước, chính là bộ hài cốt ngồi xếp bằng lúc trước hắn nhìn thấy trong hắc động, chỉ có điều lúc này nó không còn giống như trước, từ trên xương cốt của nó không ngờ lại mọc ra một ít máu thịt. Những luồng máu tươi mang theo thi thể, chân tay đứt gãy ở xung quanh đang không bị hấp thu chảy tới đây.

Cả thế giới máu tươi tựa hồ đều đang hội tụ về phía bộ hài cốt kia.

Giờ phút này, máu thịt trên bộ hài cốt kia cũng không nhiều, dường như chỉ vừa mới bắt đầu sinh sôi ra mà thôi, ngay cả xương cốt đều chưa hoàn toàn bao trùm hết, tuy nhiên như vậy lại càng làm cho bộ hài cốt kia trông có vẻ vô cùng kinh khủng.

Hài cốt kia đang kết một cái ấn quyết huyền diệu, từ bên trong xương cốt trắng hếu kia truyền ra lực cắn nuốt kinh người, không ngừng cắn nuốt máu tươi từ xung quanh đổ tới.

Mà mỗi lúc như vậy, lão đầu nhi đều sẽ đánh ra công kích vô cùng hung mãnh, cắt đứt những nguồn máu tiếp tế kia, khiến hài cốt không thể hấp thu được.

Công kích cường đại đánh vào hài cốt, nhưng nó không hề nhúc nhích chút nào.

Cục diện như vậy không biết đã kéo dài bao lâu, lão đầu nhi không ngừng nghỉ phóng ra lực lượng của bản thân, từng mảng lớn máu tươi hội tụ đến đều bị đánh tan.

Chỉ có điều máu tươi trong thế giới này quả thực rất nhiều, mặc dù lão đầu nhi không ngừng ngăn trở, nhưng vẫn có máu tươi từ bốn phương tám hướng không ngừng ngưng tụ đến, muốn tràn tới hài cốt kia.

Dương Khai cố nén kinh hãi trong lòng, sắc mặt hơi trắng bệch lại.

Bởi vì hắn không ngờ lại cảm nhận được một cỗ khí tức sinh mạng từ trên bộ hài cốt kia, mặc dù rất yếu, tựa như ngọn nến trong mưa gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt, nhưng nó đúng là sinh cơ không thể nghi ngờ.

Nói cách khác, bộ hài cốt kia vẫn còn sống!

Bộ hài cốt này rốt cuộc có phải là của vị Đại Đế kia lưu lại hay không, không ai biết rõ, nhưng căn cứ vào đủ loại đầu mối Dương Khai biết được, hắn đoán có đến tám chín phần mười chính là hài cốt của Phệ Thiên Đại Đế.

Nghe đồn mấy vạn năm trước, Phệ Thiên Đại Đế giao tranh với chư đế bị đánh đến thần hồn câu diệt, sớm đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa, nhưng hôm nay xem ra, lời đồn này là sai lầm ah.

Nếu hài cốt này thật sự là Phệ Thiên Đại Đế, vậy chứng tỏ Phệ Thiên Đại Đế vẫn chưa chết, mà chỉ là lâm vào ngủ sâu mà thôi, nguồn máu tươi ở đây, chính là cơ hội để cho hắn lần nữa thức tỉnh lại!

Bỗng nhiên Dương Khai nhớ lại, lúc trước khi cùng Ô Mông Xuyên chiến đấu sinh tử, Ô Mông Xuyên đã nói một câu khiến hắn rất để tâm.

Hắn nói người như tổ tiên của hắn, sao có thể dễ dàng chết đi!

Như vậy xem ra, dường như Ô Mông Xuyên đã biết một chút nội tình trong đó, dù sao hắn cũng là đời sau của Phệ Thiên Đại Đế, có thể biết được tổ tiên của mình vẫn còn sống trên thế gian, ngược lại cũng không tính là quá kỳ lạ.

Thậm chí hắn còn biết tổ tiên của mình đang ẩn nấp ở chỗ này, đợi thời cơ chuẩn bị hồi sinh. Hắn muốn lợi dụng ngọc giản để tiến vào nơi này, đáng tiếc cuối cùng bị Dương Khai đánh chết, trước khi chết còn muốn hủy diệt ngọc giản...

Trong đầu Dương Khai lóe lên một loạt ý niệm, gần như có thể chắc chắn, hài cốt kia chính là Phệ Thiên Đại Đế không thể nghi ngờ. Nếu những nguồn máu tươi ở nơi này hội tụ tới, thật sự có thể khiến cho Phệ Thiên Đại Đế mọc lại da thịt, vậy thì hắn lần nữa sẽ có thể sống lại!

Năm xưa vì để tiêu diệt hắn, bốn vị Đại Đế đã phải bỏ mạng, nếu Phệ Thiên Đại Đế sống lại, Tinh Giới sẽ lập tức lâm vào nguy cơ trong sớm tối.

Nghĩ tới đây, mồ hôi của Dương Khai vã ra như tắm.

Đúng lúc này, bên kia bỗng nhiên truyền ra một luồng khí tức quỷ dị, mới đầu nó còn cực kỳ yếu ớt, nhưng theo thời gian trôi qua, luồng khí tức này dần dần mạnh lên, tựa như một con cự long ngủ say đang chậm rãi thức tỉnh vậy.

Lão đầu nhi đang đứng sừng sững trong hư không rõ ràng cũng đã nhận ra khí tức này, vẻ mặt của lão nghiêm lại, động tác trên tay lập tức tăng nhanh không ít, các loại bí thuật vô cùng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi từ trên tay lão không ngừng phát ra, ầm ầm đánh tới bộ hài cốt kia.

Chỉ trong chốc lát, mặt đất nơi bộ hài cốt kia đã vỡ vụn, hư không cũng muốn sụp đổ.

Lão đầu nhi híp mắt nhìn về nơi đó, một hồi lâu sau liền hừ lạnh một tiếng.

Mọi chuyện đã định, chỉ thấy nơi đó chẳng biết lúc nào đã hiện ra một bức tường máu dày đặc, trên bức tường kia chằng chịt những cái khe không gian, che chắn trước mặt bộ hài cốt. Công kích vừa rồi dường như đã bị tường máu này ngăn cản toàn bộ, cũng không đả thương được bộ hài cốt kia mảy may.

Bỗng nhiên, một luồng ánh mắt lợi hại từ phía sau bức tường máu chợt bắn nhanh tới, tựa như từ thời xa xưa vọng về, khiến thiên địa cũng trở nên băng hàn.

- Ngươi đã tỉnh! Gương mặt lão đầu nhi tỏ ra khó chịu, bĩu môi nói.

Bộ hài cốt kia trợn trừng đôi mắt vẫn chưa thành hình nhìn tới, trong hốc mắt thấp thoáng hiện ra chùm sáng đang nhảy nhót như ma trơi, nhìn lão đầu nhi hồi lâu, khớp hàm bộ hài cốt kia khẽ mở, đột nhiên một âm thanh khiến người ta rợn cả tóc gáy chợt vang lên: - Đoàn Hồng Trần?

Lão đầu nhi cười ha hả, phóng khoáng không kềm chế được nói: - Không sai, chính là lão phu, Ô Quảng, không ngờ ngươi ngủ nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhớ rõ lão phu!

Hài cốt âm trầm nói: - Bổn tọa sao có thể quên được bộ mặt đê tiện của ngươi chứ, thật là xui xẻo, vừa tỉnh lại người đầu tiên thấy lại là cái bộ mặt này!

Đoàn Hồng Trần khẽ cười nói: - Rất thất vọng sao? Vậy ngươi muốn nhìn thấy ai? Nói nghe thử, lão phu có thể dịch dung thành bộ dáng của hắn, ngươi cũng biết đó, thuật dịch dung của lão phu thiên hạ vô song mà.

Hài cốt hờ hững, trầm mặc một hồi mới nói: - Bổn tọa ngủ say đã bao lâu rồi?

Đoàn Hồng Trần tỏ ra nghiêm túc nói: - Mấy vạn năm rồi, cụ thể là bao lâu, lão phu cũng không nhớ rõ lắm.

Hài cốt thở dài một tiếng nói: - Xem ra quả thật rất lâu rồi ah.

Một người một hài cốt này, cứ như là lão hữu bình nhiều năm không gặp vậy, thoải mái trò chuyện, căn bản không có chút khẩn trương nào.

Ngược lại, Dương Khai ẩn thân ở sau ngọn núi nhỏ thì trong lòng đang nổi lên sóng gió ngập trời!

Lão đầu nhi gọi hài cốt kia là Ô Quảng, điều này chứng tỏ hắn đúng là Phệ Thiên Đại Đế không thể nghi ngờ! Không ngờ Phệ Thiên Đại Đế thật sự không chết, mà chỉ thi triển một loại bí thuật thần kỳ, ngủ say mấy vạn năm trong không gian quỷ dị này, chờ đợi một khắc lần nữa sống lại này.

Tin tức này nếu là truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Tinh Giới đều phải sôi trào.

Mà càng khiến cho Dương Khai khiếp sợ hơn, chính là tên gọi của lão đầu nhi kia.

Đoàn Hồng Trần!

Dương Khai không đã qua cai tên này, nhưng hắn còn nghe được một dang hào khác.

Hồng Trần Đại Đế!

Phệ Thiên Đại Đế Ô Quảng biết lão đầu nhi, điều này chứng tỏ hai người chính là đại nhân vật ở cùng một thời kỳ, mà người có thể xứng với cái tên Đoàn Hồng Trần, thì chỉ có vị Đại Đế kia mà thôi.

Lão đúng thật là Hồng Trần Đại Đế?

Dương Khai khiếp sợ gần như ngẹt thở, lúc trước lão đầu nhi nói lần sau gặp được Ôn Tử Sam sẽ nói Ôn điện chủ đuổi Dương Khai đuổi ra khỏi tông môn, Dương Khai còn chế nhạo lão một câu.

Nào ngờ, lời chế nhạo của hắn lại thành sự thật.

Nếu nói lão đầu nhi chính là Hồng Trần Đại Đế, ngược lại cũng có chút khả năng, bởi vì tương truyền Hồng Trần Đại Đế từ trước đến nay luôn tiêu diêu tự tại, du hí hồng trần. Những gì Dương Khai biết được từ đủ loại phong cách hành sự của lão, cũng đều nằm trong phạm vi này.

Sở dĩ Hào Tự ngoan ngoãn vâng lời rời khỏi, thậm chí còn tỏ ra hèn mọn nịnh bợ, có lẽ vì hắn cũng biết được thân phận của lão.

Nhưng còn tu vi thể hiện ra thì giải thích thể nào đây?

Hồng Trần Đại Đế thực lực thông thiên, sao có khả năng chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh chứ?

Vấn đề này chẳng những Dương Khai nghi ngờ, mà Ô Quảng cũng rất tò mò.

- Tu vi của ngươi làm sao lại hạ xuống thấp như vậy?

- Lão phu tự chém tu vi. Đoàn Hồng Trần mỉm cười, không chút để ý nói.

- Tự chém tu vi! Hai tròng mắt Ô Quảng tỏa ra tinh quang sáng ngời, trầm giọng nói: - Không ngờ ngươi lại bỏ được như thế!

- "Không bỏ được con trên tay xuống, thì không bắt được sáo chứ!"

Ô Quảng dường như hiểu ra, nói: - Chẳng lẽ là vì tìm ta, cho nên ngươi mới tự chém tu vi để tiến vào nơi này sao?

Đoàn Hồng Trần gật đầu nói: - Dĩ nhiên, có khả năng ngươi còn không biết, sau khi ngươi chết đi, lớp chắn giới diện cũng trở nên yếu đuối, Đế Tôn Cảnh không thể tiến vào được nơi này, muốn vào được, chỉ có thể làm như vậy.
Advertisement
';
Advertisement