Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Lúc Dương Khai dẫn theo Trương Nhược Tích đột ngột hiện thân, hung tính của yêu thú kia đại phát, gầm lên một tiếng liền cắn về phía một tên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cũng không biết người này là nỏ mạnh hết đà, hữu tâm vô lực hay là nhất thời không quan sát, không ngờ lại không thể tránh thoát, lập tức bị yêu thú kia cắn trúng bụng, máu tươi liền chảy ra ròng ròng, kêu lên thảm thiết.

Đúng lúc này, Dương Khai bỗng nhiên lạnh lùng vung xuống một đấm. Một quyền hạ xuống, con yêu thú vốn uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, ngay sau đó thân hình to lớn liền xuất hiện một lỗ thủng, nội tạng, máu tươi chảy ra ròng ròng, trong nháy mắt mất mạng.

Võ giả bị yêu thú ngậm trong miệng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, đang liều mạng phản kháng, la hét inh ỏi vô cùng thảm thiết. Ngược lại, hai võ giả Đạo nguyên cảnh khác dường như phát giác ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về hướng Dương Khai, lại liếc nhìn con yêu thú đã mất mạng, trong lòng chợt trở nên khẩn trương, ý thức được đã gặp phải cường giả.

Mặc dù Dương Khai nhìn qua còn rất trẻ, nhưng người có thể chỉ dùng một quyền đánh chết một con yêu thú cấp mười một đỉnh phong, thì tối thiểu cũng phải là cường giả Đế Tôn Cảnh a.

Hai người không dám sơ suất, liền ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc, đang định nói lời cảm ơn lại bị Dương Khai trực tiếp cắt ngang, khẽ quát:

- Khôn Nguyên Thành ở hướng nào?

Hai người sửng sốt, một người nam nhân mặc trường bào màu tím trong đó vội vàng chỉ về một hướng, nói:

- Bẩm đại nhân, người bay theo hướng này về phía trước 5000 dặm sẽ đến Khôn Nguyên Thành. Mặc dù hắn không nhìn ra độ tuổi thực sự của Dương Khai, nhưng nếu đã là cường giả Đế Tôn Cảnh, thì xưng hô một tiếng đại nhân tất nhiên là không sai.

Dương Khai nhìn theo hướng hắn chỉ, ngay sau đó, trong không khí gợn lên một làn sóng, trong nháy mắt hắn cùng Trương Nhược Tích liền biến mất trước mắt nhóm người này.

Hồi lâu sau mới có người thấp giọng hỏi: - Ta có phải ta bị hoa mắt hay không? Vừa mới có hai người ở đây phải không?

- Ta cũng nhìn thấy, sư huynh không có hoa mắt, hắn còn giết con Thanh Mao Hổ Quy kia, cứu tiểu sư thúc.

- A, tiểu sư thúc bị thương. Nhanh lấy linh đan ra.

- Tiểu sư thúc, người kiên trì chịu đựng a, đừng chết. Đám người trẻ tuổi vừa mới ra đời, kinh nghiệm còn non nớt, lập tức vây quanh vị tiểu sư thúc bị Thanh Mao Hổ Quy cắn bị thương kia, tay chân luống cuống xử lý vết thương giúp hắn, chỉ có hai tên Đạo Nguyên Cảnh khác vẫn đứng tại chỗ như cũ, chăm chú nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh.

Hai người bọn họ hoàn toàn không biết Dương Khai đến nơi này như thế nào, lại rời đi ra sao, mặc dù ánh mắt bọn họ một mực chăm chú nhìn Dương Khai, nhưng vị đại nhân Đế Tôn Cảnh kia lại biến mất một cách kỳ lạ.

Nếu không phải thi thể con Thanh Mao Hổ Quy còn ở đây, chỉ sợ bọn họ còn tưởng rằng đang nằm mơ. Đây chính là Đế Tôn Cảnh, cảnh giới đỉnh phong mà võ giả trên toàn Tinh Giới sùng kính.

Bọn họ cũng đã từng hăng hái, nhiệt huyết dâng trào, cảm thấy sinh thời có thể nhìn trộm được ảo diệu của Đế Tôn Cảnh, nhưng tuổi tác càng cao, bị hạn chế về cả tài nguyên hạn hẹp lẫn tư chất thấp kém, cuối cùng họ chỉ có thể quanh quẩn ở Đạo Nguyên nhât tầng, lưỡng tầng cảnh, năm tháng trôi qua đã bào mòn đi nhuệ khí kia để lại chỉ còn là tâm thái an nhàn, chấp nhận.

Quay đầu lại nhìn những tiểu bối trẻ tuổi trong tông môn, bọn họ như nhìn thấy lại bản thân mình năm đó tràn đầy nhiệt huyết, nhưng qua mấy chục năm hay trăm năm nữa, còn lại mấy người còn sống chứ? Cho dù còn sống thì lại sẽ dừng bước tại nơi nào?

Trên mộc thuyền, Dương Khai toàn lực thúc giục đế nguyên của bản thân, tốc độ nhanh hơn trước mấy phần.

- Quyền trượng này là quyền trượng của đệ tử Thanh Dương Thần Điện, ngoại trừ đại biểu cho thân phận đệ tử Thanh Dương Thần Điện ra, quyền trượng này còn có thể sử dụng như la bàn truyền tin, giúp các đệ tử truyền tin với nhau, vừa rồi ta nhận được tin cầu viện từ một đệ tử Thanh Dương Thần Điện. Dương Khai đứng trên mộc thuyền giải thích cho Trương Nhược Tích.

Từ khi gặp được Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu trên biển căn nguyên, Dương Khai luôn để Thanh Dương Kim Lệnh trong ngực mình. Hắn muốn lúc nào cũng có thể cảm ứng được tin tức từ Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu truyền tới, không ngờ rằng sau đó lại không hề sử dụng đến.

Nhưng Dương Khai vẫn không ném nó vào nhẫn không gian, dù sao để ở trong ngực cũng không có vấn đề gì, cũng không ảnh hưởng đến hành động của mình.

Nào biết ở Đông Vực xa xôi này, Dương Khai lại có thể nhận được tin cầu viện của đệ tử Thanh Dương Thần Điện. Tin tức kia quá ngắn, chỉ có một hàng chữ mà thôi.

"Cứu mạng, Thanh Dương Các, Khôn Nguyên Thành".

Có thể truyền tin tức này tới kim lệnh của hắn, rõ ràng đối phương cũng là đệ tử Thanh Dương Thần Điện. Song Dương Khai lại không thể nghĩ ra làm sao đối phương lại đi đến Đông Vực này, đồng thời lại gặp phải nguy hiểm gì đó.

Dù sao Thanh Dương Thần Điện là tông môn ở Nam Vực, cách nơi này hàng tỷ dặm. Nhưng nếu đã là tin cầu viện, dĩ nhiên Dương Khai không thể ngồi yên không quản, cho nên hắn mới vội vàng tìm người hỏi thăm vị trí Khôn Nguyên Thành kia.

Hắn cũng là lần đầu tiên đến Đông Vực, Khôn Nguyên Thành là nơi nào hắn hoàn toàn không biết, may là gần đây có một đám người, Dương Khai lập tức thuấn di qua.

- Tuy rằng không biết bên kia xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có phát sinh chiến đấu, ngươi hãy tự chiếu cố bản thân cho tốt. Dương Khai dặn dò một tiếng. Khôn Nguyên Thành nhất định là một thành trì, mà đã là thành trì thì có thể có cường giả trấn giữ, mặc dù Dương Khai đã tấn cấp Đế Tôn Cảnh, nhưng cũng không tự đại đến mức không coi ai ra gì, nếu thật sự cùng người khác giao đấu, thì hắn không thể chiếu cố cho Trương Nhược Tích được.

Hiện tại dặn dò nàng rõ ràng, để nàng tùy theo hoàn cảnh mà hành sự.

- Ta hiểu rồi. Trương Nhược Tích gật đầu liên tục: - Tiên sinh cứ thoải mái hành động, Nhược Tích sẽ không trở thành gánh nặng của người. Dương Khai khẽ gật đầu, tâm trạng nóng lòng, tốc độ càng gia tăng. Khôn Nguyên Thành là nội địa của Đông Vực, được xem như một trong những thành trì vô cùng trọng yếu của Đông Vực, so sánh với Tử Nhạc Thành không thể không nghi ngờ là phồn hoa hơn nhiều, xung quanh Khôn Nguyên Thành đất đai rộng lớn, tài nguyên phong phú, thu hút vô số võ giả dừng chân nơi đây.

Càng nhiều võ giả lui tới, càng khiến cho nơi này thêm phồn vinh. Mà thành chủ Khôn Nguyên Thành, Tố Hoằng lại là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhân tài dưới tay lớp lớp, trông coi Khôn Nguyên Thành từ 50 năm trước đến bây giờ, thành trì được giữ gìn rất trật tự.

Quy củ trong thành rất nghiêm ngặt, hiếm có người dám vi phạm. Hơn nữa, Tố Hoằng còn đề ra chín chín tám mươi mốt quy tắc trong Khôn Nguyên Thành, bất kì kẻ nào dám cả gan vi phạm đều sẽ bị trừng phạt như nhau, nhẹ thì phạt roi diễu phố, nặng thì lăng trì xử tử, thủ đoạn máu lạnh cùng với thái độ công chính, khiến cho mọi người ở Khôn Nguyên Thành đều kính trọng hắn.

Giờ phút này, trong thành, ở trước một gian cửa hàng tên là Thanh Dương Các, có một đám võ giả mặc trang phục của Hộ Vệ quân thành trì đang chặn kín cửa tiệm, bên trong trà lâu cách đó không xa còn có một vị võ giả Đạo Nguyên Cảnh đang ngồi thản nhiên thưởng thức trà, cặp mắt như chim ưng không ngừng quan sát người đi qua cửa tiệm này, dường như đang cảnh giác gì đó.

Đám người xung quanh đều đang xì xào bàn tán, không biết rốt cuộc Thanh Dương Các này đã phạm tội gì mà dẫn tới người của phủ thành chủ chạy tới bao vây như vậy.

Thanh Dương Các chỉ là một cửa hàng nhỏ, đồ đạc bán trong đó cũng không có gì đặc biệt, rất nhiều linh đan bí bảo đều là mua đi bán lại từ tay người khác, cho nên lợi nhuận cũng không nhiều, chỉ miễn cưỡng duy trì không sập tiệm mà thôi.

Người quen biết Thanh Dương Các đều biết, bên trong tiệm ngoại trừ một chưởng quỹ ra, cũng chỉ có hai người giúp việc, ngay cả hai người giúp việc này cũng không làm việc đàng hoàng, hết ăn lại nằm, thường thường khi có khách nhân tới cửa, bọn họ vẫn còn đang ngáy o o trên bàn, cũng không chủ động tiếp đãi gì cả.

Dần dần, võ giả quen thuộc Thanh Dương Các cũng không ghé thăm cửa hàng này nữa. Nếu không phải võ giả phủ thành chủ bao vây nơi này, chỉ sợ có nhiều người còn không biết trong thành có cửa hàng như vậy.

Tuy rằng không biết Thanh Dương Các đã phạm tội gì, nhưng nếu đã dẫn động tới Hộ Vệ quân bao vây, khẳng định là không có kết quả gì tốt, mỗi võ giả đi qua cửa hàng đều tránh như rắn rết, có thể cách xa bao nhiêu thì cách, dường như chỉ cần đến gần sẽ gặp vận rủi vậy.

Đúng lúc này, từ trong đám người có một nam một nữ đi ra, thẳng bước tiến vào Thanh Dương Các. Một nam một nữ này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, nam thì thân hình vạm vỡ, bước chân trầm ổn, tướng mạo mặc dù không tuấn tú lắm nhưng vô cùng cương nghị, ăn mặc như thanh niên bình thường, trái lại nữ tử kia thì sắc nước hương trời, yểu điệu duyên dáng, theo sát phía sau người thanh niên, tuổi tác nàng lại càng nhỏ, dường như mới tầm hai mươi.

Bởi vì Thanh Dương Các bị Hộ Vệ quân bao vây, cho nên trong phạm vi mười mấy trượng không có một bóng người, lúc này một nam một nữ đi thẳng đến liền hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh đang thưởng thức trà ở quán trà cách đó không xa, ánh mắt híp lại, sáng rực, cẩn thận quan sát đôi nam nữ. Thần niệm lặng yên không tiếng động thả ra, nhưng vô cùng quỷ dị chính là, hắn không thể dò xét ra tu vi của hai người này.

Trong nháy mắt, sắc mặt vị Đạo Nguyên Cảnh này liền trở nên ngưng trọng. Hắn là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, người có thể khiến hắn không thể cảm nhận được tu vi, chỉ có thể là Đế Tôn Cảnh hoặc là người có bí bảo ẩn nặc tu vi nào đó.

Một đôi nam nữ này còn trẻ như vậy chắc chắn không phải là Đế Tôn Cảnh, như vậy chính là đối phương có bí bảo kì lạ gì đó. Đối phương có thể có được bí bảo như vậy, dường như cũng không đơn giản, nhưng rốt cuộc hai người này là ai? Đến Thanh Dương Các làm gì?

Đang trầm tư, đôi nam nữ kia đã đi thẳng tới trước mặt võ giả Hộ Vệ quân, gương mặt ngạc nhiên đánh giá bọn họ, rồi hét lên: -Làm gì đó, làm gì đó, có nghe nói qua chó ngoan không cản đường chưa, mau tránh ra một bên. Lời này vừa nói ra, võ giả xung quanh lập tức giật nảy mình.

Người này dám nhục mạ Hộ Vệ quân, quả thật là ăn gan hùm mật gấu a, còn chẳng lẽ chán sống rồi sao? Mọi người dường như có thể đoán trước được một màn, lát nữa tên này sẽ bị ném vào đại lao trong thành chiụ đủ cực hình. Từng người đều sợ hãi, đứng cách xa hơn một chút.

Mấy tên Hộ Vệ quân đang chắn trước cửa kia quả nhiên giận dữ, đồng loạt quăng ánh mắt muốn tóe lửa về phía người thanh niên, một tên dẫn đầu hừ lạnh nói:

- Bằng hữu, nói chuyện chú ý chút, dám nhục mạ ta, tội danh của ngươi cũng không nhỏ.

Thanh niên kia nghe vậy toét miệng cười vui vẻ, nói: - Mắng chửi người thì có tội sao? Ngươi nói như thể ngươi chưa từng mắng ai vậy.

Đầu lĩnh Hộ Vệ quân nói: - Theo luật thành chủ đại nhân ban ra, ta tùy thời đều có thể áp giải ngươi nhốt vào đại lao, đánh 80 roi.

- Nghiêm trọng như thế sao?

Thanh niên tỏ vẻ hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch.

Đầu lĩnh Hộ Vệ quân khinh thường nhìn hắn, lạnh lùng nói: - Hiện tại ngươi đã biết sợ rồi sao?
Advertisement
';
Advertisement