Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Bốn sáu, tuyệt đối không thể nhiều hơn nữa. Cứ Thiên Thanh lạnh mặt nói. - Tuy rằng sau khi xong chuyện Cứ mỗ có khả năng rất lớn sẽ tấn thăng Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nhưng nếu Tổ huynh có được nhiều linh đan diệu dược như vậy thì việc tấn thăng cũng không còn xa, phân chia như vậy, huynh tuyệt đối không thua thiệt!

Tổ Hoằng trầm ngâm một hồi, trong mắt lóe lên một tia dứt khoát, nói: - Tốt, cứ theo lời Cứ huynh nói!

Bốn sáu, nếu tính ra thì Cứ Thiên Thanh tuyệt đối chiếm chút tiện nghi, nhưng hắn dù sao cũng là trưởng lão của Phạm Thiên Thánh Địa. Nếu lần này có thể tấn thăng đến Đế Tôn lưỡng tầng cảnh mà nói, thực lực nhất định tăng vọt. Hiện giờ mình bán cho hắn cái mặt mũi, ngày sau cũng có quan hệ tốt một chút.

Bên kia, Cao Tuyết Đình nghe hai người ở ngay trước mặt mình bắt đầu phân chia lợi ích, hơn nữa còn tính luôn cả mình vào, không khỏi tức đến có chút phát run. Nhưng nàng hiện giờ ngay cả sức tự vệ còn không có, cho dù có tức giận cũng không thể làm được gì.

- Bốn sáu? Sợ là có chút không ổn a!

Bỗng nhiên vang lên một thanh âm đột ngột, Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh đều chấn động thân hình mãnh liệt, mắt lộ vẻ hoảng sợ nhìn về hướng phát ra âm thanh, Tổ Hoằng đang trị thương cũng đứng bật dậy, Đế Bảo Vạn Thú Ấn ở bên cạnh lóe lên tia sáng, tản ra khí tức nguy hiểm.

Nơi này là một tiểu thế giới, ẩn giấu trong khe hở hư không, nếu không có hai tấm da thú kia mở ra cấm chế thì căn bản không có khả năng có người vào được nơi này. Bọn họ có thể đi vào cũng là do kích phát cấm chế trên hai tấm da thú đó.

Nhưng hiện tại nơi đây lại có thêm một người.

Tổ Hoằng cùng Cứ Thiên Thanh thân là cường giả Đế Tôn Cảnh, thời khắc này cũng không khỏi có chút da đầu tê dại.

Chẳng lẽ đụng phải quỷ rồi? Hai người lẩm bẩm ở trong lòng.

Ở bên kia, gương mặt vốn đang tuyệt vọng của Cao Tuyết Đình, sau khi nghe được thanh âm đó thì thân thể mềm mại đột nhiên chấn động mạnh, ánh mắt mờ mịt toát ra hào quang kỳ dị, vận đủ thị lực nhìn về một bên.

Không biết từ lúc nào, một thanh niên với vẻ mặt cười tủm tỉm xuất hiện một cách quỷ mị ở một nơi cách ba người mười mấy trượng, nếu không phải hắn chủ động lên tiếng nói chuyện, chỉ sợ ba người ở đây không một ai có thể phát hiện ra.

- Người nào! Tổ Hoằng quát lớn một tiếng.

Cứ Thiên Thanh cũng nhíu mày, thần niệm không chút che giấu quét về phía Dương Khai, sau khi phát hiện hắn chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi.

Bất kể người này làm sao vào được, lại có mục đích gì, chỉ cần tu vi không vượt qua mình, Cứ Thiên Thanh liền không quá e ngại.

- Tổ thành chủ, Cứ trưởng lão. Dương Khai cười híp mắt hướng về phía hai người chắp tay, bộ dáng như mọi người rất quen thuộc với nhau. - Đã lâu không gặp.

Biểu tình trên mặt Tổ Hoằng kinh ngạc nghi hoặc không chừng, nghiêm túc đánh giá Dương Khai, lại phát hiện gương mặt người đó vô cùng xa lạ, mình căn bản là chưa gặp qua, nhịn không được trầm giọng quát hỏi: - Các hạ là người nào!

Dương Khai mỉm cười, nói: - Tiện danh nhỏ nhoi, không đáng nhắc đến.

Tổ Hoằng không khỏi bị tức đến đầu óc choáng váng, nhưng cũng biết đối phương không muốn tiết lộ tên của mình, tiếp tục hỏi cũng vô ích, thần sắc hắn vừa động, quát nhỏ: - Người làm sao mà vào được đây?

Lúc trước Cứ Thiên Thanh cùng Cao Tuyết Đình hai người liên thủ đi vào nơi này, Cứ Thiên Thanh lén lút để lại một cái cửa ngầm, chính là nhờ cái cửa ngầm đó mới giúp Tổ Hoằng đi vào đây được, nhưng Dương Khai làm sao mà vào, không lẽ cũng lợi dụng cái cửa ngầm đó?

Không đúng a, phương pháp phá giải cửa ngầm chỉ có Cứ Thiên Thanh và mình biết, người khác căn bản không thể nào biết được, càng không nói ở ngoài còn có đệ tử thân truyền của Cứ Thiên Thanh bảo vệ nữa.

Người này lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở nơi này, người bên ngoài kia chỉ sợ có chút dữ nhiều lành ít a.

Nghĩ đến đây, Tổ Hoằng trong lòng giật mình, lén nhìn hướng Cứ Thiên Thanh một cái, lại phát hiện gương mặt hắn bình thản, không có mảy may lo lắng cho an nguy của đệ tử.

- Bằng hữu thần thông lợi hại, không ngờ có thể tìm được nơi này, bổn tọa bội phục bội phục! Cứ Thiên Thanh nhàn nhạt nhìn Dương Khai, miêng thì nói bội phục, trên mặt thì nửa điểm ý tứ bội phục cũng không có, hắn nói ngay vào vấn đề: - Bằng hữu vừa mới nói chia bốn sáu có chút không ổn, không biết bằng hữu có cao kiến gì?

Dương Khai lười biếng nói: - Cao kiến thì không dám, chỉ là có một cái đề nghị nho nhỏ.

- Rửa tai lắng nghe!

Cứ Thiên Thanh trầm mặt nói.

- Mọi thứ ở đây ta đều muốn, hai vị từ nơi nào đến thì về lại nơi đó, như thế nào? Dương Khai mỉm cười nhìn hai người nói.

- Càn rỡ! Tổ Hoằng bị chọc tức, hắn vốn tưởng rằng thanh niên đó muốn đến chia một phần, nếu la như vậy, bóp lỗ mũi vẫn chấp nhận được, sau khi xong việc kiếm hắn tính sổ cũng không muộn, nhưng không nghĩ đến khẩu vị của người này lớn như vậy, lại muốn toàn bộ.

Như vậy hắn gian khổ theo Cứ Thiên Thanh đến đây, thậm chí không tiếc đắc tội một vị trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện là vì cái gì. Đề nghị như vậy bất kể như thế nào hắn cũng không thể chấp nhận, mọi người đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, thật sự đánh nhau thì ai sợ ai chứ, huống chi hắn với Cứ Thiên Thanh còn là một phe, mà Dương Khai chỉ lẻ loi một người.

Cứ Thiên Thanh cũng thần sắc giận dữ, hừ lạnh nói: - Tiểu bằng hữu khẩu khí không nhỏ, không thấy ăn vậy quá khó coi sao?

Sắc mặt Dương Khai cũng trầm xuống, ánh mắt phát lạnh nói:

- Lão già nói năng chú ý một chút, nếu chọc giận bổn thiếu thì đừng nói bổn thiếu không biết kính già yêu trẻ.

- Tốt, tốt, tốt! Cứ Thiên Thanh giận quá hóa cười. - Vậy bổn tọa ngược lại muốn nhìn một chút rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cân lượng, mà dám khoác lác như vậy.

- Đừng có ở đó mà giả bộ nữa! Dương Khai cười ha hả, khinh miệt nhìn đối phương nói: - Cứ trưởng lão, đừng nói là ngươi không biết bổn thiếu, mấy đệ tử của ngươi vừa gặp ta là nhận ra thân phận của ta rồi. Ngay cả đệ tử của ngươi cũng biết ta, ngươi thân là trưởng lão của Phạm Thiên Thánh Địa lại làm ra bộ dáng như lần đầu găp ta vậy... Chậc chậc, bụng dạ khó lường a!

- Hả? Cứ huynh nhận ra tiểu tử này sao? Tổ Hoằng kinh ngạc nhìn Cứ Thiên Thanh.

Bị Dương Khai vạch trần, sắc mặt Cứ Thiên Thanh không khỏi có chút khó coi, trầm giọng nói: - Nhận ra được, người này tên Dương Khai, trong Toái Tinh Hải giết hai người Trường Hạo Trường Hiền, cùng với Phạm Thiên Thánh Địa ta không đội trời chung!

- A? Trường Hạo Trường Hiền hai vị Thánh tử chết ở trên tay hắn sao? Tổ Hoằng cả kinh thất sắc

Toái Tinh Hải đột nhiên đóng lại một cách khó hiểu, hắn cũng nghe được tin tức, hơn nữa cũng biết Phạm Thiên Thánh Địa lần này tổn thất thảm trọng, chỉ riêng hai vị Thánh tử chết đi cũng đủ khiến Phạm Thiên Thánh Địa tổn thương nguyên khí rồi. Hai vị Thánh tử này đều là thiên tài trăm năm khó gặp, được rất nhiều trưởng bối của Phạm Thiên Thánh Địa xem trọng, là tương lai của Phạm Thiên Thánh Địa.

Nhưng không biết trong Toái Tinh Hải đã xảy ra chuyện gì lại không thể còn sống trở về.

Cho tới giờ khắc này, Tổ Hoằng mới biết hai vị Thánh tử đó là chết trong tay của thanh niên tên Dương Khai này.

Nhưng rất nhanh, Tổ Hoằng liền ý thức được một chuyện, biểu tình cổ quái nói: - Tiểu tử này nếu trước đó có đi vào Toái Tinh Hải, chẳng phải là nói hắn chỉ mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh sao?

- Không sai, hẳn là như vậy. Cứ Thiên Thanh khẽ gật đầu.

Tổ Hoằng cười ha hả, chế nhạo nhìn Dương Khai nói: - Tiểu tử, dũng khí của ngươi ta rất bội phục, chỉ mới vừa tấn thăng Đế Tôn Cảnh lại dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt bổn thành chủ cùng Cứ trưởng lão. Rất tiếc... ngươi thông minh cũng có hạn a!

Mới vừa tấn thăng thì nên nhanh chóng bế quan củng cố cảnh giới của mình mới đúng, vạn nhất cảnh giới bất ổn, rất có khả năng bị rớt xuống Đế Tôn, cũng không biết trưởng bối nhà hắn dạy hắn như thế nào nữa.

Ngay lập tức, trong mắt Tổ Hoằng, Dương Khai liền trở thành một tiểu bối vô tri, tiểu nhân đắc chí, ngông cuồng vô hạn. Kinh nghi lúc trước bị quét sạch, thần thái hoàn toàn không đặt Dương Khai vào trong mắt.

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của hắn, nhìn Cứ Thiên Thanh nói: - Cứ trưởng lão, có chuyện ta muốn sáng tỏ với ngươi một chút.

- Cái gì? Cứ Thiên Thanh lạnh mặt nói.

Dương Khai cười híp mắt nói: - Ngươi nói Trường Hạo chết trên tay ta, ta không có ý kiến, người quả thật là ta giết nhưng cái chết của Trường Hiền thì không liên quan đến ta. Hơn nữa... Trường Hiền trước khi chết lại cầu xin ta giết Trường Hạo, giúp hắn báo thù rửa hận. Ai da da, cũng không biết hai vị Thánh tử xảy ra mâu thuẫn gút mắt gì, lại muốn sống chết có nhau. Tâm địa của ta rất mềm, nguyện vọng của một người trước khi chết ta tất nhiên phải đáp ứng rồi, bởi vậy mới thay Trường Hiền giết chết Trường Hạo, để hắn chết được nhắm mắt.

- Ngươi thúi lắm! Cứ Thiên Thanh giận dữ. - Trường Hạo Trường Hiền hai người vô cùng thân mật, tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng lại hơn cả thân huynh đệ. Trường Hiền làm sao có thể nhờ ngươi giết Trường Hạo?

Dương Khai hừ lạnh nói: - Tin hay không tùy ngươi!

Cứ Thiên Thanh hít sâu một hơi, đè nén tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: - Nếu ngươi đã đi vào đây, vậy mấy đứa đệ tử vô dụng của ta ở bên ngoài đã...

- Không biết, chắc là chết hết rồi! Dương Khai toét miệng cười.

Hắn rất có lòng tin đối với Trương Nhược Tích, cho dù thật sự đánh không lại, dựa vào Phượng Thải Hà Y, Trương Nhược Tích cũng sẽ không bị thương. Nhưng nếu lực lượng khủng bố ẩn giấu trong huyết mạch của nàng bị bức bách ra thì mấy tên đệ tử của Cứ Thiên Thanh phải chịu tội rồi.

Tóm lại, mấy tên đệ tử của Cứ Thiên Thanh, dữ nhiều lành ít.

- Tốt! Hai vị Thánh tử chết trong tay ngươi, mấy đệ tử của bổn tọa cũng chết trong tay ngươi, hôm nay nếu ngươi đã chủ động đưa tới cửa, vậy thì đừng mong rời khỏi đây nữa!

Cứ Thiên Thanh giận tím mặt, cả người nổi lên sát khí. Trong lúc nói, hắn thúc dục đế nguyên, đế ý nồng đậm ầm ầm tràn ra, pháp tắc thiên địa của tiểu thế giới tàn phá này cũng không khỏi vang lên tiếng "ong ong", Tinh Tượng Phần Hải Đao trên tay nhẹ nhàng chấn động liền ánh lên đao mang chói mắt.

Tổ Hoằng càng trực tiếp, mắt thấy Dương Khai và Cứ Thiên Thanh lời nói không hợp, biết trận chiến này sợ là không tránh khỏi. Hắn ỷ vào mình liên thủ với Cứ Thiên Thanh cho nên căn bản không đặt Dương Khai vào trong mắt.

Huống chi, Dương Khai thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn là một Đế Tôn Cảnh mới tấn thăng, có gì phải sợ chứ?

Trong khoảng thời gian đó tới nay, không ít hậu bối ưu tú đều đạt được cơ duyên trong Toái Tinh Hải, đột phá Đế Tôn, thành tựu đế vị.

Nhưng những Đế Tôn Cảnh mới tấn thăng này sao có thể so sánh với cường giả lâu đời như mình? Trở về tu luyện thêm ba năm mươi năm nữa còn may ra chênh lệch không nhiều lắm.

Lúc đế nguyên được thúc dục, trong Vạn Thú Ấn của Tổ Hoằng truyền ra từng tiếng gào thét vang vọng khắp nơi trong tiểu thế giới. Ngay sau đó, từng luồng sáng từ trong Vạn Thú Ấn phóng ra, trong không trung hóa thành những con yêu thú hình thù kỳ quái.

Những con yêu thú này mỗi con đều có khí tức nồng đậm, tối thiểu cũng có cấp độ bậc mười một sơ kỳ.

Theo đế nguyên truyền vào, những con yêu thú này lại liên miên bất tuyệt từ trong Vạn Thú Ấn tràn ra, ầm ầm phóng về phía Dương Khai.
Advertisement
';
Advertisement