Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khi Dương Khai thúc giục Sơn Hà Chung, hồng hoang lực liền tràn ra, trấn áp thiên địa, lực lượng đó vô cùng tương tự với lực lượng ẩn chứa trong Man Hoang Tửu, chỉ là lực lượng này mỏng manh hơn vô số lần mà thôi.

Sau khi biết huyền ảo ẩn chứa trong Man Hoang Tửu, Dương Khai liền thúc giục đế nguyên, hóa giải cỗ hoang dã lực trong cơ thể kia.

Bên kia, Bì Tam đã bắt đầu ăn uống thả cửa, tựa như quỷ chết đói đầu thai vậy, dường như hắn cũng biết Dương Khai và Trương Nhược Tích không cảm thấy hứng thú đối với bàn rượu thịt này, cho nên cũng không gọi hai người tới, chỉ đem từng món sơn hào hải vị nhét vào miệng, nhai nhóp nhép.

Lúc bình thường hắn không có nhiều nguyên tinh như vậy để tới đây ăn cơm, nếu Dương Khai đã nói bàn rượu thịt này là thù lao tra hỏi, vậy dĩ nhiên hắn sẽ không khách khí.

Đánh chén xong, lúc này Bì Tam liền ưỡn bụng thoải mái rên rỉ một tiếng.

Cả quá trình, Dương Khai và Trương Nhược Tích chỉ chia vò Man Hoang Tửu ra uống mà thôi, Dương Khai chỉ uống một ly, còn dư lại Trương Nhược Tích đều uống hết, hiện tại khuôn mặt nàng đã đỏ ửng, ánh mắt cũng hơi lờ đờ.

Nàng có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng không ngờ nửa vò Man Hoang Tửu lại khiến nàng hơi choáng váng, có thể thấy được rượu này mạnh như thế nào.

- Ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, hiện tại ta có lời muốn hỏi ngươi: Dương Khai nhìn Bì Tam đang nằm nghiêng trên ghế, dáng điệu chết cũng không còn hối tiếc, hờ hững nói.

Bì Tam giật mình, lập tức vọt dậy, nghiêm trang nói: - Đại nhân cứ hỏi, ta biết gì nhất định sẽ nói, nói là nói hết!

- Ừm. Dương Khai tương đối hài lòng với đối thái độ của hắn, trầm ngâm một chút rồi mở miệng: - Ta mới tới nơi này, đối với Cổ Địa không biết gì, ngươi biết gì nói hết cho ta nghe.

Bì Tam trầm ngâm một hồi, dường như đang sửa sang lại suy nghĩ, lát sau mới mở miệng nói: - Đại nhân nếu đã mộ danh mà đến, như vậy đối với Cổ Địa có lẽ cũng không phải không biết gì cả. Cổ Địa chính là Man Hoang Chi Địa, là nơi mà nhân loại chưa bao giờ chiếm lĩnh được. Bên trong đó có vô số yêu thú cường đại sinh sống, vô số nguy hiểm tự nhiên, ngay cả Đế Tôn Cảnh vào bên trong, cũng không dám bảo đảm mình có thể toàn thân trở ra. Có thể nói, võ giả đi vào Cổ Địa, trên cơ bản đều xác định thập tử nhất sinh, tùy thời đều có khả năng mất mạng. Dĩ nhiên, nguy hiểm càng lớn, chỗ tốt càng nhiều, trong Cổ Địa có vô vàn linh thảo diệu dược, thiên tài địa bảo cũng không đếm hết, cho nên mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn thu hút vô số cường giả trong toàn Tinh Giới tới đây, rất nhiều người đã gặp được cơ duyên trong Cổ Địa, khiến thực lực tăng vọt. Ngay cả Nguyên Đỉnh Đại Đế vang danh Tinh Giới năm xưa, nghe nói cũng tìm được Sơn Hà Đỉnh từ trong Cổ Địa, đạt được uy danh Đại Đế!

Bì Tam nói thao thao bất tuyệt, tuy rằng hắn nói cũng không có nhiều tác dụng, những điều này trên cơ bản Dương Khai đều đã nghe qua, nhưng cũng không có ý ngắt lời, chỉ chuyên chú lắng nghe.

- Cổ Địa cũng không phải là nơi ai muốn cũng có thể vào được, muốn vào Cổ Địa, tiêu chuẩn cơ bản nhất phải là Đạo Nguyên Cảnh, dưới Đạo Nguyên Cảnh, ngay cả tư cách đặt chân vào Cổ Địa cũng không có.

- Con đường đi vào Cổ Địa chỉ có một cái, đó là một hẻm núi to lớn. Hẻm núi này mây mù bao phủ quanh năm vô cùng dày đặc, người đặt chân vào trong đó, đưa tay lên không thấy được năm ngón, nhưng nó lại có khả năng nhiễu loạn thần niệm, nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi, mấu chốt chính là trong thung lũng kia, thỉnh thoảng lại tuôn ra một loại cuồng phong giết người vô hình, nếu Đạo Nguyên Cảnh gặp phải loại gió này, hắc hắc... chính là cửu tử nhất sinh a. Loại cuồng phong này cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy hiểm hơn nữa còn có sấm chớp đột nhiên xuất hiện, loại lôi đình này, ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng không dễ dàng ngăn cản. Trước đây từng có một vị Đế Tôn Cảnh, ỷ vào thực lực của mình không tầm thường, chưa tìm hiểu rõ ràng đã xông vào Cổ Địa, kết quả có đi không có về, mãi đến ba năm sau, mới có người phát hiện ra thi thể của hắn ở cách cửa vào 50 dặm.

- Các cường giả đỉnh cao của các đại tông môn Đông Vực đều tới Cổ Địa dò xét qua, theo bọn họ nói, lối vào Cổ Địa này là một khu vực cấm chế thiên nhiên, mây mù, cuồng phong, lôi điện bất chợt đều là do cấm chế biến hóa thành, thỉnh thoảng sẽ bộc phát ra, không có quy luật nào. Xông Cổ Địa, ba phần là dựa vào thực lực, bảy phần chính là dựa vào vận may, vận khí tốt sẽ bình yên thông qua không thành vấn đề, nhưng nếu vận khí không tốt, đi vào chỉ có một con đường chết.

- Dĩ nhiên, nếu đại nhân muốn vào Cổ Địa, thì còn phải đề phòng một loại nguy hiểm khác, loại nguy hiểm này so với mây mù, cuồng phong, lôi điện bất chợt còn nguy hiểm hơn. Đó là gì? Dĩ nhiên là con người rồi! Có một số người hàng năm vẫn luôn núp trong thung lũng, tìm những võ giả đơn độc cướp giết. Những người này bởi vì một mực phục kích bên trong cốc, cho nên vô cùng quen thuộc đối với môi trường chung quanh, nếu không cẩn thận gặp phải, so với gặp mây mù, cuồng phong, lôi điện bất chợt còn muốn phiền toái hơn nhiều. Nếu đại nhân đi vào, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

- Không chỉ lối vào Cổ Địa vô cùng hung hiểm, mà bên trong Cổ Địa cũng nguy cơ trùng trùng. Không dối gạt đại nhân, bởi vì Cổ Địa vô cùng đặc thù, cho nên khắp nơi trong đó tràn đầy hoang dã lực, đây rốt cuộc là lực lượng gì, không ai có thể giải thích rõ, nhưng căn cứ vào lời nói của những người tiến vào bên trong, nếu bị hoang dã lực kia bao phủ, thì thực lực bản thân sẽ tụt xuống với mức độ khác nhau, không ít người tụt xuống một vài thành, tụt xuống một nửa cũng có, rất nhiều cường giả đều bị hoang dã lực ảnh hưởng, dẫn tới không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, ngã xuống bên trong.

- Đây cũng là lý do tại sao tiểu nhân nhất định phải kêu đại nhân và vị tiểu thư này nếm thử chút Man Hoang Tửu, tuy rằng Man Hoang Tửu này ẩn chứa hoang dã lực không mạnh, nhưng cũng vô cùng chính thống, uống Man Hoang Tửu vào, đối với lực lượng cổ quái này ít nhiều cũng biết được một chút, khi vào bên trong cũng sẽ không quá mức hoảng loạn.

- Nguy hiểm cần chú ý nhất trong Cổ Địa chính là hẻm núi cùng hoang dã lực, còn vào bên trong Cổ Địa gặp phải nguy hiểm gì... Đại nhân cũng không cần ta nói nhiều chứ? Bên trong đó, yêu thú nườm nượp, cấm chế cùng trận pháp tự nhiên cũng nhiều không đếm xuể, thậm chí trong truyền thuyết còn nói có thánh linh tồn tại. Trong toàn Tinh Giới, chỗ nguy hiểm nhất không thể qua khỏi Cổ Địa.

Nghe Bì Tam thuyết giảng một phen, vẻ mặt Dương Khai liền trở nên ngưng trọng.

Theo Bì Tam nói, ngay cả lối vào Cổ Địa kia đi cũng hung hiểm như vậy, nhất định bên trong phải hung hiểm hơn không chỉ gấp mười lần a.

Cũng không phải hắn lo lắng cho mình đi vào trong đó sẽ gặp nguy hiểm gì, mà năm xưa khi Tiểu Tiểu mới đi trong đó chỉ có tu vi tương đương Hư Vương Cảnh, nó có thể bình yên sinh tồn trong Cổ Địa được không?

Còn khí tức hoang dã kia, ngược lại hắn cũng không quá để ý.

Sơn Hà Chung phát ra hồng hoang lực so với cái gọi là hoang dã lực này còn phải nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần, khi hắn uống Man Hoang Tửu đã rất rõ ràng điều đó. Hơn nữa thân là đương kim chủ nhân Sơn Hà Đỉnh, Dương Khai tin rằng khí tức hoang dã trong Cổ Địa cũng không gây ảnh hưởng lớn đến hắn.

Thấy vẻ mặt Dương Khai tỏ ra ngưng trọng, Bì Tam liền nghĩ rằng hắn đã sợ hãi.

Đây là chuyện rất bình thường, rất nhiều người vì mộ danh mà đến, nhưng cũng có rất nhiều người sau khi tìm hiểu về những nguy hiểm khi vào Cổ Địa liền xám xịt chuồn khỏi. Mỗi năm cũng có không biết bao nhiêu võ giả tới Hoang Thành này, Bì Tam sinh sống ở đây 30 năm, đã được chứng kiến nhiều chuyện như vậy.

Hắn trầm ngâm một chút, rồi mở miệng nói: - Đại nhân, tuy rằng cơ duyên trong Cổ Địa rất phong phú, nhưng nếu đại nhân chỉ muốn tầm bảo, hay là không nên đi vào, dẫn vị tiểu thư này đi tới khác không phải tốt hơn sao.

Bàn này tiệc rượu này Dương Khai tốn hết 530 ngàn nguyên tinh hạ phẩm, nhưng ngay cả nhíu mày một cại cũng không có, cho nên Bì Tam rất cảm kích hắn, lúc này không khỏi khuyên nhủ một câu.

Dương Khai nói: - Cổ Địa ta bắt buộc phải đi vào, cũng không phải là vì tầm bảo.

Tiểu Tiểu biến mất trong Cổ Địa, bất kể như thế nào hắn cũng muốn vào trong tìm qua.

- Vậy sao... Thấy thái độ Dương Khai kiên quyết như vậy, dĩ nhiên Bì Tam không nói gì thêm nữa. Hắn nghĩ nghĩ, rồi cắn răng lấy từ trong nhẫn không gian của mình ra một khối ngọc giản, nói: - Nếu đại nhân đã quyết, vậy Bì Tam xin giao cái này cho người.

- Đây là cái gì? Dương Khai hỏi.

Bì Tam cười hắc hắc, nói: - Bản đồ Cổ Địa.

- Ngươi còn có thứ này sao? Dương Khai lập tức phấn chấn, liền vội vàng thu ngọc giản kia lại, rót thần niệm vào trong dò xét, phát hiện ngọc giản này quả nhiên là một mảnh bản đồ, vừa nhìn là hiểu ngay.

- Đây chỉ là bản đồ vòng ngoài mà thôi, toàn bộ Cổ Địa rốt cuộc bao lớn, không ai biết rõ, nhưng trải qua nhiều năm thăm dò như vậy, một chút tin tức xung quanh dĩ nhiên cũng lộ ra, có người kết hợp những tin tức này liền chế tạo ra một bản đồ như vậy. Trên bản đồ chú thích một vài địa phương nguy hiểm, đại nhân vào bên trong nhớ tránh những nơi đó ra.

- Điểm đen trên bản đồ này, đại biểu cho cái gì? Dương Khai nhìn bản đồ một hồi, lên tiếng hỏi.

Bì Tam nói: - Đại biểu cho một số cấm chế và trận pháp thiên nhiên, màu sắc càng đen, uy lực cấm chế và trận pháp càng lớn.

- Vậy điểm đỏ thì sao? Là đại biểu yêu thú? Dương Khai lại hỏi.

- Không sai, điểm đỏ quả thật đại biểu cho nơi có yêu thú, đồng dạng, màu sắc càng đỏ, yêu thú càng cường đại.

Dương Khai hơi gật gật đầu, phát hiện trên bản đồ này có rất nhiều vị trí đều là một mảng lớn điểm đỏ, đếm cũng không hết. Điều này hiển nhiên là đại biểu cho khu vực đó có đàn yêu thú sinh sống, thuộc về khu vực cực độ nguy hiểm, nếu muốn vào Cổ Địa, ngay cả hắn cũng phải tránh những chỗ đó ra.

Bì Tam cười hắc hắc, nói: - Nếu là người khác, tiểu nhân bán ra ngọc giản là bản đơn giản hóa, sẽ không chú thích cặn kẽ như vậy, nhưng ngọc giản cho đại nhân này lại là mới nhất, cao cấp nhất, cho nên đại nhân cứ việc yên tâm dùng.

Hắn ăn uống của Dương Khai hết một bàn rượu thịt, ngược lại cũng hiểu được đạo lý "bánh chưng đi, bánh quy lại", muốn cho Dương Khai cảm thấy 530 ngàn nguyên tinh kia bỏ ra không uổng phí.

- Vậy thì đa tạ! Dương Khai gật gật đầu.

- Đại nhân khách khí rồi. Bì Tam không khỏi có chút được sủng ái mà lo sợ, chưa từng có một vị Đế Tôn Cảnh nào khách khí với hắn như vậy, người bình thường không quản thực lực như thế nào, vừa thấy mặt hắn đều sẽ tỏ ra chán ghét, chỉ muốn tránh xa.

Ngược lại, Dương Khai lại dẫn hắn tới một trong những tửu lâu cao cấp nhất trong Hoang Thành này, cho ăn uống thả cửa một bàn rượu thịt.

- Đại nhân, còn có một chuyện nhỏ muốn nói với ngài.

- Nói đi.

Bì Tam nghiêm mặt nói: - Nếu như Đại nhân đã cố ý muốn vào Cổ Địa, tốt nhất hay là đi tìm lão Ban một chút!

- Đó là người nào?

Dương Khai nhướng mày hỏi.

Bì Tam nói: - Người này họ Ban, tên là gì không ai biết. Hắn ở Hoang Thành này so với ta còn lâu hơn, hơn nữa đối với tình huống đi vào Cổ Địa rất tinh tường, nếu có thể mời hắn dẫn đường, nhất định đại nhân có thể thông qua hẻm núi cửa vào, bình an đi vào trong Cổ Địa.
Advertisement
';
Advertisement