Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Nha đầu này bị bệnh liên quan gì đến ta, thời gian của bản tiểu thư rất quý báu, đừng nói mấy ngày, ngay cả một khắc cũng không thể trễ nải, hỏi lại lần cuối cùng, ngươi có dẫn đường hay không? Hồng y thiếu nữ kia hừ lạnh, không chút nhúc nhích.

Lão Ban đau khổ, khẩn cầu nói: - Hai ngày, lão chỉ cần hai ngày thôi, hai ngày sau, lão nhất định dẫn tiểu thư vào Cổ Địa an toàn!

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão già này muốn chết!

Hồng y thiếu nữ khẽ quát một tiếng, tâm tình dường như vô cùng khó chịu, giương tay lên, roi da liền phóng vút về phía lão Ban.

Tu vi của hồng y thiếu nữ không thấp, đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh giống Trương Nhược Tích, dưới cơn tức giận đánh ra một roi khí thế càng kinh người, thấp thoáng còn có tiếng sầm ì ùng, cũng không biết là nàng vận dụng bí thuật gì.

Với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của lão Ban, nếu như một roi này đánh trúng, lão hoàn toàn vô lực ngăn cản, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị đánh gần chết.

Nhưng roi của nàng bay đến giữa chừng chợt bị một bàn tay bắt được, dường như đối phương không cần dùng nhiều lực đã có thể khiến cho nàng không nhúc nhích được.

Hồng y thiếu nữ giận dữ, quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ tuổi không sai biệt lắm với mình, không biết từ lúc nào đã đứng sau nàng, đang nổi giận đùng đùng nhìn nàng.

Dĩ nhiên người bắt được roi của nàng chính là Trương Nhược Tích, mặc dù khí tức lúc chiến đấu kcủa nha đầu Trương gia kia thô bạo, thủ đoạn hung tàn, nhưng bình thường lại là một thiếu nữ nhu nhược, đơn thuần, tấm lòng lương thiện, lúc này trước mắt xuất hiện cảnh tượng dã man như vậy, dĩ nhiên nàng nhìn không được, không đợi Dương Khai lên tiếng liền chủ động ra tay.

- Có việc gì từ từ rồi nói, làm sao ngươi lại đánh người! Trương Nhược Tích quát một tiếng.

Hồng y thiếu nữ mày nhíu lại, lửa giận ngút trời nói: - Tiểu nha đầu, ngươi là ai mà lại dám xía vào chyện của bản tiểu thư!

Trương Nhược Tích hừ lạnh nói: - Kêu người khác là tiểu nha đầu, chẳng phải chính ngươi cũng là tiểu nha đầu sao? Bất kể thế nào, ngươi đánh người là không đúng, lão trượng này chẳng phải muốn ngươi thư thả hai ngày sao, ngươi không thấy tiểu muội muội này đang bị bệnh à?

- Còn dám tranh cãi với ta! Toàn thân hồng y thiếu nữ như núi lửa bạo phát, tràn ngập lửa giận, khẽ quát lên: - Có tin ta giết ngươi hay không?!

Dứt lời, nàng chợt kéo roi da trên tay, muốn rút vũ khí trở về. Nhưng dù nàng dùng lực như thế nào đi nữa, không ngờ roi da vẫn bị Trương Nhược Tích giữ vững trong tay.

Bàn tay Trương Nhược Tích nhỏ nhắn mềm mại, thoạt nhìn cũng không dùng nhiều lực, nhưng không ngờ lại giữ chặt roi da kia trong tay.

Hồng y thiếu nữ hơi biến sắc mặt, ý thức được dường như Trương Nhược Tích không dễ chọc, mặc dù nàng và Trương Nhược Tích đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng rõ ràng hồng y thiếu nữ này chỉ có một thân tu vi, còn kinh nghiệm chiến đấu thực sự với người khác thì rất ít.

Sau mấy lần nỗ lực đều không thể rút nhuyễn tiên của mình về, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta không khỏi đỏ lên, tức giận dậm chân nói:

- Phù lão, còn không ra tay, bản tiểu thư bị người khi dễ, ngươi còn không ra tay sao? Chờ ta trở về nói với phụ thân đại nhân, bảo người chặt đứt chân ngươi, còn hai tên phế vật kia nữa, làm việc như thế nào mà có người xông vào cũng không ngăn lại, đợi đó, bổn tiểu thư nhất định phải hút hồn luyện phách bọn chúng, luyện thành hồn nô!

Nàng nghiến răng nghiến lợi la hét ầm ĩ một trận, thế nhưng không ngờ Phù lão kia vẫn không ra tay.

Phù lão cũng không phải là không muốn ra tay, mà là căn bản không ra tay được.

Lúc Dương Khai và Trương Nhược Tích xông vào hắn đã thấy được, chỉ có điều hắn cũng không quá để ý, dù sao bất kể là Dương Khai hay Trương Nhược Tích, nhìn qua đều không quá lớn tuổi, cho dù có chút bản lĩnh cũng sẽ không quá mạnh.

Lúc trương nhược Tích ra tay bắt lấy roi da của tiểu thư nhà hắn, hắn vốn định ngăn lại, nào ngờ vừa tiếp xúc với ánh mắt của Dương Khai, hắn chợt giật nảy mình hoảng hốt, cuối cùng không thể hành động ngay được.

Sau đó, hắn cùng Dương Khai trừng mắt nhìn nhau thật lâu.

Giờ phút này trong lòng Phù lão nổi lên một trận sóng to gió lớn, bởi vì hắn phát hiện người thanh niên trước mặt này, không ngờ chính là một Đế Tôn Cảnh thứ thiệt.

Mới chừng ấy tuổi không ngờ lại là Đế Tôn Cảnh, hắn là con cháu ưu tú của thế lực lớn nào đó sao? Hay là hắn chiếm được cơ duyên khó lường gì đó trong Toái Tinh Hải?

Thời gian gần đây, trong Tinh Giới có rất nhiều người ưu tú nổi lên như nấm mọc sau mưa, đồng loạt tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, theo Phù lão thấy, Dương Khai chính là một trong những ngôi sao mới nổi kia.

Tuy nhiên mặc dù có chút khiếp sợ, song hắn vẫn không coi Dương Khai ra gì, bởi vì trong thiên hạ này, người dám trêu chọc tiểu thư nhà mình không có mấy, mà trong đám người ấy tuyệt đối không có nhân vật như Dương Khai.

Cho nên sau nhiều lần hồng y thiếu nữ thúc giục, cuối cùng hắn cũng hành động.

Trong đôi tròng mắt kia đột nhiên lóe sáng, biến thành lực lượng vô hình, tựa như một thanh kiếm sắc bén, ầm ầm xâm nhập vào đầu Dương Khai.

- Thần hồn công kích! Dương Khai nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

Hắn và Phù lão đều là Đế Tôn nhất tâng cảnh, tu vi tương đương, nếu đối phương không có tự tin cực lớn vào thần hồn của mình, thì không có khả năng vừa ra tay đã dùng thần hồn công kích, bởi vì loại công kích này rất nguy hiểm, ngộ nhỡ thần hồn của mình mạnh hơn hắn, hắn sẽ bị cắn trả lại.

Mà từ lực độ công kích của đối phương cho thấy, thần hồn Phù lão này quả thật không tồi, mạnh hơn Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường, thậm chí có thể miễn cưỡng sánh ngang Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn tự tin như vậy.

Thần hồn công kích vừa ra, Phù lão cũng không quản Dương Khai nữa, dường như hắn cảm thấy một kích này cho dù không thể làm Dương Khai bị thương, cũng tuyệt đối sẽ khiến cho hắn luống cuống tay chân đối phó một phen, cho nên hắn liền quay về phía Trương Nhược Tích đưa tay chụp tới.

Hồng y thiếu nữ thấy cuối cùng Phù lão cũng ra tay, không khỏi hưng phấn hét lớn: - Tốt tốt tốt, Phù lão, bắt tiện tỳ này lại cho ta, bản tiểu thư muốn rạch mặt ả ra, cho ả biết, đắc tội với bản tiểu thư sẽ có kết quả gì.

Phù lão vừa động, thân thể mềm mại của Trương Nhược Tích không khỏi run lên, lập tức có cảm giác bị áp chế, ngay cả hít thở cũng hơi dồn dập, sau khi nghe thấy lời nói ác độc của hồng y thiếu nữ, sắc mặt lại càng trắng nhợt.

Hiện tại nàng mới chỉ hai mươi tuổi, chỉ là một thiếu nữ chưa từng trải đời mà thôi, nếu thật bị người rạch mặt, chỉ sợ sau này không dám ra ngoài gặp người khác nữa.

Mặc dù nàng cũng không quá để ý dung mạo của bản thân, nhưng ai lại nguyện ý gặp phải hành hạ như vậy chứ?

Hồng y thiếu nữ nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Trương Nhược Tích, không nhịn được cười ha hả, cực kì đắc ý: - Hiện tại biết sợ rồi sao? Muộn rồi, chẳng những bản tiểu thư muốn rạch mặt ngươi, mà ta còn muốn lột sạch quần áo của ngươi, ném ngươi ra ngoài thị chúng, khiến những tên nam nhân vừa dơ vừa thối kia thưởng thức một phen!

Trương Nhược Tích choáng váng, trên mặt vốn tái nhợt lại càng không có chút huyết sắc nào.

Trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh tượng mình bị lột sạch quần áo, bị vô số người vây xem chỉ chỏ, sợ hãi thiếu chút nữa là khóc.

Nếu chuyện này thật sự xảy ra, chỉ sợ nàng không còn mặt mũi mà sống trên đời nữa.

- Hừ! Tiểu nha đầu nhà ai mà tâm địa độc ác như vậy! Bỗng nhiên Dương Khai hừ lạnh một tiếng, mặc dù hắn là nam nhân cũng nghe không lọt tai nổi, hồng y thiếu nữ này cứ mở miệng là đòi rạch mặt, lột quần áo người ta, không khỏi có phần cay độc.

Phù lão đang chộp về phía Trương Nhược Tích bỗng run lên, tựa như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy, khí tức bén nhọn nhanh chóng thu về, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức lảo đảo lui về sau mấy bước, trong lòng chấn động mãnh liệt, ánh mắt khó nén nổi vẻ kinh hãi.

Đây chính là thần hồn công kích của hắn bị Dương Khai phản chấn, cũng may lúc trước hắn có lòng cứu chủ, cũng không phóng ra lực lượng thần hồn quá mạnh mẽ, nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng.

Thanh niên nàylực lượng thần hồn lại mạnh hơn mình.

Điều này sao có khả năng chứ?

Lực lượng thần hồn bản thân mạnh bao nhiêu tự hắn biết rõ, bởi vì vài năm trước hắn gặp được kì ngộ, luyện hóa được Bộc Thần Thảo có thể làm tăng mạnh lực lượng thần hồn, Đế Tôn nhất tầng cảnh thông thường hoàn toàn không thể so được với hắn. Không ngờ người thanh niên này bị một kích của mình chẳng những bình an vô sự, ngược lại còn khiến cho mình bị thương nhẹ, chẳng lẽ hắn là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh?

Đã sớm nghe nói trong Hoang Thành long xà hỗn tạp, ngọa hổ tàng long, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy.

Sắc mặt Phù lão âm trầm, có chút kiêng kị nhìn Dương Khai.

Hắn vốn tưởng rằng với thân phận và thực lực của mình tới Hoang Thành này, không nói có thể đấu đá bừa bãi nhưng ít nhất tự vệ thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại xem ra mình có chút ngây thơ.

Chỉ tùy tùy tiện tiện đã chui ra một tên thanh niên có thực lực như vậy, rốt cuộc cả Hoang Thành ẩn tàng bao nhiêu quái vật đây?

Không có khí tức Phù lão áp chế, Trương Nhược Tích lập tức khôi phục lại. Hồng y thiếu nữ vẫn đang nói luôn mồm, muốn dùng thủ đoạn độc ác nhất trừng phạt Trương Nhược Tích, khiến Trương Nhược Tích nghe được rất phẫn nộ, đẩy nhuyễn tiên ra, đánh một chưởng về phía ngực nàng.

- A! Hồng y thiếu nữ ỉ vào Phù lão cứu giá, nào nghĩ tới xuất sẽ hiện biến cố như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng bị Trương Nhược Tích đánh trúng, liền kêu thảm một tiếng, thân mình nhỏ nhắn như diều đứt dây bay ngước về phía sau.

Phù lão kinh hãi, đưa tay phóng ra một luồng đế nguyên, tiếp lấy hồng y thiếu nữ.

Thậm chí hắn còn không dám dùng tay chạm vào thân thể hồng y thiếu nữ kia.

Khiến Dương Khai trợn mắt há hốc mồm chính là, hồng y thiếu nữ ăn một kích do Trương Nhược Tích phẫn nộ đánh tới, nhưng không ngờ cũng không bị làm sao, chỉ lắc lư vài cái rồi đứng vững lại, mờ mịt liếc nhìn Trương Nhược Tích, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn nàng, nói: -Ngươiđánh ta?

Hình như nàng có chút không dám tin vào chuyện vừa xảy ra.

- Con tiện tỳ này, lại dám đánh ta! Hồng y thiếu nữ lập tức cuồng loạn, giống như Trương Nhược Tích làm ra chuyện gì đó tuyệt đối không thể tha thứ vậy, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn trông rất dọa người.

Nàng quát lên chói tai, nhuyễn tiên trên tay lại vang lên tiếng sấm ì ùng, gào thét lao đi, khí thế vô cùng hung ác quật về phía Trương Nhược Tích.

Trương Nhược Tích cũng ngây cả người, vừa rồi dưới sự tức giận nàng đã đánh đối phương một chưởng, nhưng không ngờ đối phương không chút sứt mẻ, hơn nữa cảm giác truyền về khi đánh một chưởng vào ngực nàng ta rất kỳ quái, như thể vỗ trúng một đám bông chứ không phải thân thể của con ngườivậy, khiến Trương Nhược Tích có cảm giác có lực không thể phát.

Loại chuyện như thế này lần đầu nàng mới gặp phải, không khỏi ngẩn ra.

Đợi đến khi nhuyễn tiên đánh úp lại, nàng mới chợt hồi thần, khẽ nghiến răng, thân hình quỷ mị lắc lư vài cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt hồng y thiếu nữ, bàn tay biến thành vô số tàn ảnh, nguyên lực bắt đầu khởi động, nhanh chóng hướng về phía hồng y thiếu nữ chào hỏi.
Advertisement
';
Advertisement