Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghe Ban lão hỏi thăm, Trương Nhược Tích run giọng nói: - Ta không biết có phải âm hồn hay không, nhưng nó không có thực thể... hơn nữa hiện tại dường như nó rất tức giận!

- Đợi nó đến gần dùng thần hồn công kích, công kích bình thường đối với chúng không có hiệu quả. Tiểu thư chớ sợ, với tu vi của tiểu thư, âm hồn bình thường không đả thương được, trừ phi những Quỷ tướng Quỷ soái tu vi cao thâm kia, nên tiểu thư cần giữ vững trấn định! Ban lão vội nhắc nhở. Dường như lão đã trải qua không ít trường hợp như vậy, ứng phó như thế nào lão rất có một bộ cách làm của chính mình.

Trương Nhược Tích nghe vậy, hít sâu một hơi, thần niệm một khắc không ngừng dò xét bốn phía quanh mình, chú ý động tĩnh của âm hồn kia.

Sau khi âm hồn kia bị công kích dường như thật sự rất tức giận, ngũ quan không rõ lắm trở nên vặn vẹo dữ tợn, thân mình trong suốt trong sương mù nhẹ lui một bước, rồi mới cuốn lên một luồng âm phong, giương nanh múa vuốt đánh tới hướng Trương Nhược Tích.

Công kích chưa tới, đã truyền tới tiếng gào rít cực kỳ bén nhọn, tiếng gào này chẳng những chói tai, thậm chí còn ẩn chứa một loại lực lượng thần hồn kỳ lạ, như muốn xé rách phòng ngự thức hải của Trương Nhược Tích.

Được Ban lão nhắc nhở, Trương Nhược Tích giữ vững tâm thần, khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù có chút trắng bệch, nhưng cũng không nói tiếng nào, đợi cho âm hồn kia nhào tới trước mặt cách chừng ba tấc, nàng mới bất ngờ bùng phát ra lực lượng thần thức tinh thuần.

m hồn thân mình trong suốt kia giống như một giọt nước cấp tốc đánh vào một mặt vách tường cực kỳ cứng rắn, lập tức chia năm xẻ bảy, trong tiếng hét thảm thê lương tan thành mây khói.

- Phù...

Trương Nhược Tích nhẹ thở ra một hơi, dần dần trấn định lại.

Sau khi tự tay giết chết một con âm hồn, nàng phát hiện vật quỷ dị này chẳng qua cũng thế thôi, cho nên cũng không còn sợ hãi như trước.

Ban lão ở phía trước lên tiếng nói: - Những tiểu quỷ âm hồn chỗ này, dù là tu vi của tiểu lão thấp như thế đều có thể thoải mái đối phó, cho nên tiểu thư chỉ cần không hoảng hốt là vô sự. Bất quá chuyện duy nhất cần phải chú ý một chút, là có số âm hồn ở trong hoàn cảnh kỳ lạ nơi này tu luyện ra một vài thần thông đặc thù, những thần thông này đều là công kích thần hồn. Đích thực khiến người ta khó lòng phòng bị... Nếu tiểu thư có bí bảo phòng ngự thần hồn, hiện tại hãy kích phát uy năng, để đề phòng bất trắc!

Lão cũng không có nhắc nhở Dương Khai những chuyện này, bởi vì lão biết: một vị cường giả Đế Tôn Cảnh cũng không cần mình nhắc nhở nhiều lắm.

Trương Nhược Tích thè lưỡi, nói: - Ta không có bí bảo thần hồn!

Toàn thân nàng trên dưới cũng chỉ có hai kiện bí bảo mà thôi, một là Phượng Thải Hà Y của thánh linh Cùng Kỳ tặng nàng, còn có một kiện là Vạn Thú Ấn từ Dương Khai giao cho nàng.

Nghe vậy, Ban lão cũng không nói thêm gì, chú tâm đi phía trước dẫn đường.

Một đường đi qua, thỉnh thoảng có âm hồn lệ quỷ tới quấy rầy. Bất quá bởi vì Ban lão rất quen thuộc với thông đạo này, lựa chọn con đường cũng vô cùng an toàn, cho nên cũng không có đụng phải quỷ vật lợi hại, những thứ âm hồn kia quấy rầy ba người tự nhiên là không có kết quả tốt.

Dương Khai cũng không có ra tay, tất cả âm hồn đều giao cho Trương Nhược Tích giải quyết.

Nửa canh giờ sau, Trương Nhược Tích đã trở nên thấy nhưng không thể trách, không còn lo lắng đề phòng như lúc ban đầu, mỗi khi âm hồn đột kích, lập tức nàng mặt không đổi sắc đánh chết.

Tuy rằng bởi vì sương mù kỳ lạ quấy nhiễu, làm Dương Khai không thể đoán được vị trí của nhóm người mình cùng phương hướng đi tiếp. Nhưng căn cứ hành động và lộ tuyến Ban lão, xem ra đường đi của nhóm người mình cũng không phải là một đường thẳng, mà là quanh quanh quẹo quẹo vô cùng quanh co.

Thỉnh thoảng, Ban lão còn dừng lại quan sát một chút địa hình xung quanh, rồi mới đổi hướng.

Có đôi khi thậm chí lão đứng lại một chỗ một đoạn thời gian, cũng không có làm gì, lẳng lặng chờ đợi một hồi lâu mới tiếp tục đi tới.

Dương Khai tự biết trong lòng, suy đoán của mình trước đây không sai: người dẫn đường tốt nhất trong Hoang Thành này hẳn là nắm giữ một thông đạo an toàn ra vào Cổ Địa.

Bất quá đây dù sao cũng là bí mật của người ta, cũng là cái vốn sinh sống của Ban lão, cho nên Dương Khai cũng không có tùy tiện tìm hiểu thêm làm gì.

Nửa ngày sau, Dương Khai cũng không biết nhóm người mình đến địa phương nào rồi. Sau khi Trương Nhược Tích thuận tay giải quyết một con âm hồn, Ban lão dẫn đường ở phía trước bỗng nhiên dừng bước chân, mũi thở nhanh, truyền ra tiếng hít hơi nhè nhẹ.

Dương Khai nhướn mày, ý thức được hẳn là Ban lão phát hiện điều gì, lập tức liền thả ra thần niệm cẩn thận chú ý tới động tĩnh của lão.

Chỉ thấy Ban lão ngửi một hồi, sau đó bỗng nhiên biến sắc, quát lớn: - Hai vị theo sát ta, một bước cũng đừng rời xa!

Vừa dứt lời, thân hình lão đã nhảy vọt, cấp tốc bay đi tới phía trước.

Đoạn đường qua Ban lão đi tới đều là cực kỳ cẩn thận thận trọng, chưa bao giờ dám có chút tiến nhanh, thời khắc này lại cấp bách bay đi như vậy, rõ ràng là có phát hiện gì đó.

Dương Khai tuy rằng kinh nghiệm không bằng Ban lão, nhưng từ trong lòng cũng theo bản năng sinh ra cảm giác nguy cơ, dường như có nguy hiểm gì đó đang đến gần.

Hiện nay hắn đã là Đế Tôn Cảnh, loại cảm giác đến từ bản năng này rất nhạy cảm, Ban lão vừa có động tĩnh như thế, hắn liền biết tình huống có chút không ổn.

Lập tức thúc giục đế nguyên bao lại Trương Nhược Tích, bước chân đạp một cái, vọt theo sát phía sau Ban lão.

Trương Nhược Tích không nói một lời, nhưng từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại để lộ ra tâm tình khẩn trương bất an.

Ba người nhanh chóng xuyên qua trong màn sương mù kỳ lạ, mới chạy đi thời gian không tới mười hô hấp, Ban lão bỗng nhiên hít vào một hơi lạnh, thân mình đang vọt về phía trước chợt dừng lại, rồi dưới chân điểm một cái, thân mình bật lui trở lại, đồng thời miệng quát lớn: - Lui!

Dương Khai đương nhiên phản ứng không chậm, tuy rằng một mực đi theo cách không xa phía sau Ban lão, nhưng ngay lúc Ban lão bật lui, hắn đã kịp thối lui trước.

Cùng lúc đó, Dương Khai dùng thần niệm khóa chặt một chỗ phía trước, hắn cảm giác ở chỗ đó dường như có chút không bình thường.

"Xoạt xoạt..." Còn không đợi Dương Khai dò xét rõ ràng, bỗng nhiên một tiếng sấm sét nổ vang, bất thình lình từ trên trời giáng xuống một luồng sáng màu tím đánh trên mặt đất, trực tiếp đánh cho mặt đất thành một cái hố to chu vi chừng mười trượng; bốn phía cái hố to, hết thảy đều hóa thành hư không, tan thành mây khói.

Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ, mồ hôi lạnh từ trên trán rịn ra, cắn răng nói: - Diệt Hồn Thần Lôi!

Hắn chỉ vì tò mò muốn nhìn một chút phía trước kia rốt cuộc phát sinh điều gì, nhưng không nghĩ tới đúng lúc đạo sấm sét này giáng xuống, trực tiếp chặt đứt luồng thần niệm của hắn thả ra ngoài.

Ở trước mặt uy lực của sấm sét giáng xuống, thần niệm cường đại có thể so với Đế Tôn lưỡng tầng cảnh của hắn quả thực giống như trò chơi trẻ nít. Nếu đổi là người bình thường, chỉ sợ thời khắc này đã ôm đầu lăn lộn hét thảm rồi!

Dương Khai tuy rằng cũng rất không dễ chịu, nhưng dù sao hắn có Ôn Thần Liên bảo vệ, một luồng hơi mát mẻ từ trong Ôn Thần Liên sinh ra, rót vào trong đầu, giúp hắn đang rất đau đớn giảm bớt lại, cho nên thời khắc này tuy rằng sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Mà vị trí chỗ sấm sét kia đánh xuống, chính là phương hướng Ban lão đi tới trước đó.

Có thể tưởng tượng, nếu Ban lão không ở thời khắc mấu chốt bật lui ra sau, với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của lão, khẳng định đã bị sét đánh hồn phi phách tán.

Cũng không biết rốt cuộc là lão làm thế nào có năng lực kỳ lạ biết trước này, lại đúng thời khắc nguy cấp tránh xa địa phương nguy hiểm.

- Theo ta đi! Lúc này Ban lão lại một khắc không ngừng, lớn tiếng kêu.

Dương Khai không dám sơ suất, vội vàng đi theo.

Sau chừng năm hô hấp, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tràng tiếng nổ "bùm bùm", liên đới mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung chuyển, như có thiên quân vạn mã "ầm ầm" chạy qua trên mặt đất.

Dương Khai tuy rằng không thấy được phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong động tĩnh khiếp người này cũng có thể suy đoán ra ít nhiều, biết chỗ vừa rời đi trước đó khẳng định là đánh xuống rất nhiều sấm sét.

Trong lòng hắn càng thêm bội phục đối với Ban lão.

Lúc trước Bì Tam bảo hắn đi tìm Ban lão dẫn đường đi vào Cổ Địa, mặc dù hắn không có từ chối, cũng thật sự đi tìm, nhưng vẻn vẹn chỉ là ôm một loại tâm tình tác dụng không lớn.

Hắn cảm thấy với thực lực của mình hiện giờ, hẳn là đi vào Cổ Địa sẽ không có vấn đề gì.

Thế nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn mới hiểu rõ ý nghĩ của mình có chút đơn giản rồi.

Uy lực của sấm sét giáng xuống cực kỳ lớn, nếu không phải Ban lão biết trước dẫn hắn và Trương Nhược Tích tránh ra, thì dù là với tu vi của hắn bị đánh trúng, chỉ sợ cũng sẽ không dễ chịu.

Sấm sét giáng xuống kinh khủng như vậy, hơn nữa không có quy luật chút nào, đừng nói chi còn có sương mù kỳ lạ dày đặc ở chỗ này, có thể làm cho Đế Tôn Cảnh đều bị lạc hơn mười năm...

"Xoạt xoạt..." Bốn phương tám hướng không ngừng truyền đến thanh âm sấm sét đánh xuống, mặc dù có sương mù kỳ lạ che chắn tầm mắt, nhưng Dương Khai vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng những tia sáng màu tím hơi yếu, từ trong sương mù dày đặc kia chiết xạ ra, sấm sét chớp lóe trong sương mù kỳ lạ, giống như cuồng ma múa may hỗn loạn, vô cùng khiếp người.

Nhóm người mình dường như thoáng cái đi vào trong một biển lôi, bốn phía nguy cơ trùng trùng.

Trương Nhược Tích căn bản không dám tùy ý đi loạn, để mặc cho Dương Khai dùng đế nguyên bao quanh nàng, làm như bèo trôi theo nước chảy.

Ban lão dẫn đường ở phía trước, phương hướng đi tới mơ hồ không chừng, nhìn như không có quy luật chút nào, nhưng rất thần kỳ là lão luôn có thể dẫn dường cho Dương Khai, Trương Nhược Tích tránh khỏi phạm vi công kích của sấm sét giáng xuống.

Lão giống như một thủy thủ dồi dào kinh nghiệm nhất, mặc dù chỉ là lái một chiếc thuyền gỗ, cũng có thể chinh phục biển rộng hùng vĩ kia, đi vào chỗ sâu nhất nhìn cảnh sắc say lòng người kia.

Ở gần đâu đó truyền đến một tiếng kêu thảm, dường như có võ giả bị sấm sét đánh trúng, lớn tiếng hô cứu mạng, thanh âm cực kỳ thê lương.

Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ trong một chớp mắt, thanh âm kia liền ngừng bặt giống như bị người bóp cổ.

Kết cục của võ giả kia có thể tưởng tượng được!

Vốn là âm hồn không chỗ nào không có mặt, thời khắc này cũng đều đồng loạt biến mất, dọc đường ba người đi qua, ngay cả nửa quỷ ảnh đều không thấy.

Ban lão luôn có thể đổi phương hướng ở thời điểm mấu chốt nhất, tránh khỏi vị trí sấm sét đánh xuống, giúp ba người đi tới một đường hữu kinh vô hiểm.

Cũng không biết chạy đi thời gian bao lâu, âm thanh sấm sét ở bốn phía từ từ giảm xuống, cuối cùng tiếng vang tắt hẳn.

Lại xông về phía trước một hồi lâu, Ban lão mới ngừng lại thở hồng hộc, mặt tái nhợt, không có chút màu máu nào.

Dương Khai dừng lại đứng sát phía sau lão, thần niệm không có lúc nào là không chú ý bốn phía, đề phòng bất trắc.

- Tiên sinh không sao chứ? Trương Nhược Tích khẩn trương nhìn Dương Khai.

Lúc trước khi tia sấm sét thứ nhất đánh xuống, Dương Khai rõ ràng bị thương nhẹ, chỉ là khi đó nàng căn bản không dám quấy rầy Dương Khai, cho tới giờ hơi yên ổn lại mới dám hỏi thăm.

Dương Khai lắc lắc đầu, ra hiệu cho nàng mình không sao, lúc này mới nhìn Ban lão nói:

- Ban lão, hiện tại an toàn chưa?

Đối với Diệt Hồn Thần Lôi kia, hắn còn là rất kiêng kỵ...
Advertisement
';
Advertisement