Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Theo Tiểu Tiểu tiếp tục đi tới phía trước, rất nhanh liền tới một khoảnh đất trống.

Chỗ này đã tụ tập bảy tám Thạch linh, đang phân biệt đứng ở phía sau một cái bàn đá. Mỗi cái bàn đá này đều lớn bằng cỡ cái thớt, hẳn là Thạch Linh nhất tộc tự mình chế ra, đặt ở đây dùng như một cái bàn.

Phía sau bàn đá, cũng đều có ghế đá.

Ở sau bàn đá phía trước nhất, chính là Thạch linh trưởng lão đã ngồi đó, đang cười híp mắt nhìn lại hướng bên này.

Lúc Dương Khai cùng Trương Nhược Tích theo Tiểu Tiểu một đường đi tới, các Thạch linh đứng ở hai bên đều rối rít hành lễ, làm cho Dương Khai rất là ngượng ngùng, cũng phải cùng Trương Nhược Tích không ngừng đáp lễ. Những Thạch linh này mỗi người cũng không biết sống đã bao nhiêu năm, có thể nói hết chín thành chín bọn họ đều là tuổi thọ cao hơn so với người của Tinh Giới, ở trước mặt bọn họ Dương Khai dĩ nhiên không thể vô lễ.

Vị trí phía dưới chỗ Trưởng lão, có hai bàn đá để trống, rõ ràng là chuẩn bị cho Dương Khai và Trương Nhược Tích.

Đợi đi tới gần, trưởng lão mới đưa tay mời, nói:

- Hai vị khách nhân mời ngồi!

Dương Khai cáo lỗi một tiếng, đi tới bàn đá bên phải phía sau trưởng lão ngồi xuống, Nhược Tích thấy vậy cũng đi tới bên kia lẳng lặng ngồi xuống.

Tiểu Tiểu ngược lại như một làn khói chạy tới sau cùng, chen lấn chung một bàn với một Thạch linh khác, bộ dáng còn không thành thật, chọc cho Thạch linh kia giơ tay lên gõ đầu nó một cái, phát ra một tiếng kêu vang động.

Lập tức nó đàng hoàng lại không ít.

- Có khách từ phương xa tới, Thạch Linh nhất tộc ta cảm thấy rất vinh hạnh, thiết yến chiêu đãi khách quý, mong rằng khách nhân không chê tệ xứ nghèo hèn! Trưởng lão cười hì hì, nói tiếng như sấm động, chấn muốn điếc tai.

Dương Khai đứng lên nói: - Trưởng lão khách sáo rồi! Có thể được quý tộc chiêu đãi là vinh hạnh của tiểu tử, không dám chê bai nhiều lắm!

Trưởng lão mỉm cười gật gật đầu, đưa tay ra hiệu mời Dương Khai ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng nói tiếp: - Thạch Linh nhất tộc ta trời sinh tộc nhân thưa thớt, mọi người tại đây đã là toàn bộ tộc nhân còn sống của tộc ta, mọi người tự giới thiệu mình với khách quý một chút, miễn cho khách quý lẫn lộn không phân biệt rõ!

- Dạ! Các Thạch linh phía dưới rối rít đáp lời, lúc này mới từng người đứng dậy, hướng về phía Dương Khai hành lễ, tự giới thiệu mình: - Thạch Nhất!

- Thạch Nhị!

- Thạch Tam!

...

- Thạch Bát!

Dương Khai nhìn một hồi trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng co giật.

Tên của các Thạch linh này thật ra rất bớt việc, mỗi người đều dùng con số làm tên. Tính thêm trưởng lão và Tiểu Tiểu, tổng cộng cũng mới có mười tộc nhân mà thôi, quả nhiên là quá thưa thớt có chút không thể tưởng tượng.

Mấu chốt là bọn họ tự giới thiệu mình như vậy cũng không có ý nghĩa quá lớn, Dương Khai nhìn đi nhìn lại, vẫn cảm thấy bọn người kia đều là một khuôn mẫu khắc ra, hoàn toàn không thể phân biệt rõ người nào là người nào!?

Tuy rằng không phân biệt rõ, nhưng phần lễ tiết vẫn phải có, Dương Khai nhất nhất đáp lễ, dáng vẻ như ta nhớ kỹ, kì thực hai mắt như bôi đen.

Đợi cho tám Thạch linh đều giới thiệu xong, trưởng lão mới cười ha hả, nói: - Thạch Linh nhất tộc ta trời sinh không quá mười người, quá mười nhất định chết yểu, đây cũng là số trời!

Dương Khai ngạc nhiên: - Quý tộc chưa từng có vượt qua mười tộc nhân?

Trưởng lão gật gật đầu: - Không sai!

Dương Khai chợt hiểu trong lòng, không trách được năm đó tuy rằng mình thu được hai cái phôi thai Thạch linh, nhưng cuối cùng chỉ có một mình Tiểu Tiểu nở ra, cái kia thật sự là bị bất đắc dĩ, bị hắn tế luyện thành pháp thân, lúc này mới sống sót.

Hắn còn tưởng rằng thời vận không đủ, hiện tại xem ra, cũng không phải là vấn đề bồi dưỡng của hắn lúc đó, mà là thiên mệnh cho phép.

Không biết nếu thả cho pháp thân ra ngoài, các Thạch linh này sẽ có phản ứng gì?!

Trưởng lão lại nói tiếp: - Tộc nhân tuy ít, nhưng cũng không tranh chấp với thế gian, mới sống tạm bợ đến nay, để khách nhân chê cười rồi!

Dương Khai vội vàng xua tay.

- Không nói nhiều nữa, hãy bắt đầu dạ tiệc đi!

Trưởng lão cười ha hả, cất cao giọng nói: - Ở nơi đơn sơ này không có gì chiêu đãi, duy chỉ có dâng lên chút linh quả và linh tửu, mong rằng khách nhân chớ chê cười!

- Không dám không dám! Dương Khai trong miệng đáp, ngoài mặt lại rất nghi hoặc.

Bởi vì tuy rằng vị trưởng lão nói muốn dâng lên linh quả linh tửu gì đó, nhưng hắn hoàn toàn không thấy vật gì. Hơn nữa mười tộc nhân của Thạch Linh nhất tộc đều ở đây, ai mang mâm rượu, trái cây lên tới? Nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy chín Thạch linh kia bao gồm Tiểu Tiểu đều ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích, ngược lại những cặp mắt đều nhìn vào chỗ sâu trong rừng rậm tràn đầy mong đợi.

"Làm cái quỷ gì?" Dương Khai trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng chỉ có thể lẳng lặng theo dõi biến chuyển.

"Bốp bốp!" Bỗng nhiên trưởng lão vỗ hai bàn tay, dáng vẻ như đang gọi về vật gì.

Ngay tức thì, chỉ thấy cây cối từ chỗ sâu trong rừng rậm tới chung quanh đều tỏa sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc, dây leo quấn quanh tán cây tàn cây kia cũng lập tức đều như sống lại như những dải lụa màu.

Trong ánh sáng mông lung mờ ảo, hình như có những bóng dáng nhỏ bé yêu kiều bay trên trời mà đến, từng người chân đạp trên những dải lụa màu kia, trên người tản ra vầng sáng kỳ dị, phảng phất như tiên nhân hạ phàm, cảnh tượng này đẹp đẽ không sao tả xiết.

Dương Khai trợn to con ngươi, ập vào mắt chỉ thấy vô số người tí hon nhỏ bé yêu kiều ước chừng chỉ bằng cánh tay mình, xuất hiện một cách kỳ bí, những người tí hon này dường như đều không phải là thân thể máu thịt, trên người mỗi người đều sáng lấp lánh tinh xảo, dường như từ ngọc thạch điêu khắc thành.

Trong rừng lập tức sôi sục, từ bốn phương tám hướng bay ào ra trên một trăm người tí hon như vậy, nữ có nam có, nam khuôn mặt thanh tú, anh tuấn bất phàm, nữ dung mạo xuất chúng, tư sắc bất phàm, mặc váy ngắn, cánh tay và bắp đùi nhỏ nhắn lộ ra ngoài, da thịt trắng như tuyết.

Những người tí hon này trên tay mỗi người đều cầm một vài thứ, từng người bay múa đến trước từng cái bàn đá, theo thứ tự đặt vật trên tay xuống.

Rất nhanh, trên mỗi bàn đá đều dọn lên chén đá, vò rượu, còn có sọt nhỏ chứa linh quả ập vào mũi mùi thơm ngát. Các sọt nhỏ kia chắc cũng là dùng dây mây bện thành, vô cùng tinh xảo, trên mỗi cái sọt nhỏ đều chứa một số linh quả khác nhau, sớm đã rửa sạch sẽ, có thể tùy ý thưởng thức.

Dương Khai, Nhược Tích chưa từng thấy sinh linh như vậy, đều nhìn không nháy mắt, vô cùng kinh ngạc.

Một người tí hon nữ tính bay đến trước mặt Dương Khai, đặt cái sọt trên cánh tay nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt nhìn thấy Dương Khai đang trợn to cặp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, lập tức hai gò má ửng hồng, che mặt thối lui, dáng vẻ rất thẹn thùng, làm Dương Khai có chút ngượng ngùng, cảm giác như mình hù dọa người ta.

Bên kia Trương Nhược Tích lại đưa ra một ngón tay, định chạm trên mặt người tí hon nữ tính kia, cũng không phòng bị người tí hon nữ tính kia lại đưa tay đẩy ngón tay của nàng ra, dẩu dẩu miệng, tức giận bỏ đi.

Nhược Tích không khỏi thè thè cái lưỡi nhỏ xinh xắn, tuy nhiên đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm vào những người tí hon này không thả.

Người tí hon thon nhỏ xinh đẹp, tự nhiên dẫn tới nàng rất hứng thú, thầm nghĩ: "Nếu như có thể mang theo về mấy người để nuôi thì tốt biết bao!"

- Trưởng lão, đây là... Dương Khai thật vất vả mới tỉnh hồn lại, quay đầu hỏi Thạch linh trưởng lão bên kia.

Trưởng lão cười hà hà, nói: - Đây chính là Mộc Linh nhất tộc, cùng Thạch Linh nhất tộc ta cùng sống dựa vào nhau, là đồng minh kiên định nhất mà Thạch Linh nhất tộc ta có thể tin! Dừng một chút, trưởng lão nói tiếp: - Thạch Linh nhất tộc ta lại có rất nhiều chỗ cần trợ giúp của họ, mà Mộc Linh nhất tộc cũng không am hiểu chiến đấu, ở trong Cổ Địa sinh tồn khó khăn này, phải cần tộc ta che chở, cho nên chúng ta coi như là hỗ trợ giúp đỡ nhau!

Dương Khai chợt hiểu, gật gật đầu nói: - Thì ra là thế!

Những người tí hon này thoạt nhìn quả thật không am hiểu chiến đấu, chỉ sợ tùy tiện tới một con yêu thú đều có thể cắn chết bọn họ một mảng lớn... Cổ Địa vô cùng hung hiểm, muốn kéo dài sống sót, chỉ có cách duy nhất là dựa vào cường giả.

Thạch Linh nhất tộc không thể nghi ngờ chính là đối tượng dựa vào của họ.

Chuyến này hắn tới Cổ Địa, đúng là xem như mở rộng tầm mắt, chẳng những gặp được nhiều tộc nhân của Tiểu Tiểu, mà còn gặp được Mộc Linh nhất tộc thần kỳ ở nơi này. Người bình thường chỉ sợ ngay cả tồn tại của hai chủng tộc này cũng không biết.

Đang nói chuyện, một người tí hon nữ tính thoạt nhìn có chút bất đồng với các Mộc linh khác bay tới, người tí hon này mặc y phục không thể nghi ngờ là hoa lệ hơn một chút, hơn nữa về khí chất cũng tinh thuần cao quý hơn, trên khuôn mặt tinh xảo kia lại phủ một tầng hào quang sánh trắng, trên đầu còn đội một cái vòng nguyệt quế kỳ lạ, thoạt nhìn rất thần thánh hóa, nghiêm trang không thể xâm phạm.

Trưởng lão giới thiệu:

- Vị này chính là Mộc Na tộc trưởng của Mộc Linh nhất tộc!

Dương Khai vội vàng đứng dậy, luống cuống nói: - Dương Khai ra mắt Mộc tiền bối!

Tuy rằng vị tộc trưởng Mộc linh này cũng chỉ lớn bằng cánh tay hắn, trông hết sức thon nhỏ, nhưng nếu là tộc trưởng một tộc, thì dĩ nhiên là tồn tại đã sống không biết bao nhiêu năm, xung hô một tiếng tiền bối là chuyện đương nhiên.

Mộc Na cười ôn hòa, phất tay nói: - Nếu là khách nhân của Thạch Linh nhất tộc, thì cũng là khách nhân của Mộc Linh nhất tộc ta, tới nơi này coi như thành nhà của mình, không cần đa lễ!

Trưởng lão cười nói: - Lúc bình thường muốn ăn chút ít linh quả và linh tửu của Mộc Linh nhất tộc đúng là việc khó, hôm nay coi như dính chút hào quang của khách quý, có thể ăn uống no say một bữa!

Mộc Na hé miệng cười nói: - Trưởng lão cũng không nên mở to mắt nói dối như vậy, Mộc Linh nhất tộc ta trồng linh quả và ủ chế linh tửu, lúc nào thiếu chuyển qua cho các người!

Cả đám Thạch linh nghe nói vậy cười khà khà, hiển nhiên lúc bình thường ăn uống không ít từ Mộc Linh nhất tộc này.

Dương Khai nhìn ra, giữa hai tộc này đều không phải là chỗ dựa và che chở nhau đơn giản như thế, mà quan hệ hẳn là vô cùng không tệ, nếu không đối thoại giữa trưởng lão và tộc trưởng Mộc linh không có khả năng tùy ý như thế.

Trưởng lão khoát tay nói: - Khách quý tới đâyđúng như mong ước, phải say mới nghỉ!

Cả đám Thạch linh phía dưới lập tức gào thét một tràng như quỷ hú sói tru, còn vỗ bàn đá "ầm ầm", dường như sắp xuất chinh giết người... Dương Khai nhìn thấy kinh hồn bát vía, cũng không biết một đám phần tử bạo lực như thế làm sao có thể chung sống hoà bình với Mộc Linh nhất tộc.

Ngay cả Tiểu Tiểu cũng ở đó, người như điên khùng, hưng phấn khó kiềm chế.

Bên cạnh lập tức bay ra mười mấy Mộc linh nữ tính, đi tới cạnh mỗi bàn, thở hổn hển ôm lấy bình rượu rót đầy chén đá cho mọi người.

Mộc linh nữ tính tới hầu hạ Dương Khai, dường như chính là Mộc linh trước đó bị Dương Khai nhìn chằm chằm đầy mặt thẹn thùng bay đi kia, nhìn bộ dáng nàng ôm bình rượu với vẻ mặt cố hết sức, Dương Khai hơi có chút không đành lòng, vội vàng lên tiếng: - Ta tự mình rót là được rồi, không nhọc đại giá!

Lời vừa nói ra, Mộc linh nữ tính kia không khỏi quay đầu nhìn hắn, con ngươi lập tức đỏ bừng, nước mắt đọng trong hốc mắt, như tỏ rõ là ta gặp chuyện thương tâm.

Dương Khai toát mồ hôi hột, không biết mình nói sai điều gì, vội vàng quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu trưởng lão.

Trưởng lão cười hà hà nói: - Mộc Linh nhất tộc tuy rằng có tính rất bài ngoại, nhưng nếu người nào có thể trở thành khách nhân của họ thì có thể cảm nhận được một mặt hiếu khách của họ: rót rượu cho khách nhân là lễ nghi cơ bản nhất, nếu như khách nhân cự tuyệt, chính là nói rõ bọn họ làm không tốt, trở lại sẽ bị tộc nhân toàn tộc bài xích!
Advertisement
';
Advertisement