Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ở gần Huyết Môn đánh tưng bừng, động tĩnh truyền ra tự nhiên làm các Yêu Vương canh phòng chú ý, đều vội chạy tới tra xét, xem bên này đã xảy ra biến cố gì.

Chỉ một lúc, đã có mười mấy Yêu Vương tụ tập cách xa 5 dặm, đợi nhìn rõ kẻ địch chiến đấu với tám sứ, mỗi người đều cả kinh.

- Tộc Thạch linh! Làm sao họ ở chỗ này?

- Sao lại như vậy được, chúng ta an bài phòng vệ xung quanh, bọn họ không thể nào đột ngột xuất hiện ở đây!

- Chẳng lẽ từ dưới đất chui qua?

- Bọn họ muốn làm gì, chẳng lẽ muốn mạnh mẽ xông vào Huyết Môn!

................

Các Yêu Vương xôn xao một hồi, đột nhiên biến sắc. Dù nói chính bọn họ cũng không chỉ một lần nghĩ tới việc mạnh mẽ xông vào Huyết Môn, nhưng thật không có can đảm làm thật, lúc này thấy tộc Thạch linh đột nhiên xuất hiện, đánh với tám sứ, trong lòng vừa bội phục lại giận dữ.

Bội phục bọn họ to gan như thế, không sợ sau chuyện này bị bốn vị Thánh Tôn trách tội, giận dữ là đám người này làm bậy, sau này mấy người mình cũng sẽ không tránh khỏi trách phạt.

Vừa nghĩ vậy, nhiều Yêu Vương nhìn nhau, muốn xông lên hỗ trợ.

Tộc Thạch linh khó chơi là thường thực của sinh linh Cổ Địa, tám sứ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng đối mặt toàn bộ tộc Thạch linh cũng chưa chắc giành được ưu thế.

Chỉ có bọn họ cùng nhau liên thủ, mới có thể lập tức đàn áp được tộc Thạch linh.

- Các sứ đừng sợ, chúng ta tới giúp các vị một tay. Một vị Yêu Vương hét lớn, bao trùm yêu khí xông tới.

Thánh sứ to con đang đánh túi bụi với Thạch Nhất, ánh mắt co rụt, trầm giọng quát: - Đừng qua đây!

Nhóm Yêu Vương bay tới trước liền dừng lại, sắc mặt kinh nghi không thôi. Dù rằng trong Cổ Địa, thực lực của 32 lộ Yêu Vương cùng tám đại Thánh sứ cũng không chênh bao nhiêu, nhưng chân chính nói tới địa vị thì vẫn là Thánh sứ cao hơn một đoạn, ai bảo người ta là tâm phúc của bốn vị Thánh Tôn, luôn đi bên cạnh, coi như người phát ngôn của Thánh Tôn.

Bình thường, lời của bọn họ cũng là mệnh lệnh của Thánh Tôn.

Cho nên Thánh sứ to con kia vừa lên tiếng, không Yêu Vương nào dám không nghe lệnh, nhưng trong lòng tràn ngập nghi ngờ, không hiểu Thánh sứ này có ý gì.

- Tiếp tục cảnh giới xung quanh, phòng ngừa có người tiếp ứng, nếu có kẻ dám xông vào, giết không tha! Thánh sứ to con vừa phòng bị công kích như hủy thiên diệt địa của Thạch Nhất, vừa quát lên.

- Rõ! Các Yêu Vương vội thưa, chỉ là thần sắc đều rất cổ quái.

Bọn họ đều là cường giả Yêu tộc tu luyện không biết bao nhiêu năm, tâm tư linh hoạt thấu đáo, ít nhiều cũng nhìn ra được mệnh lệnh của Thánh sứ to con này có điều không đúng.

Nếu là bình thường, hắn phải liên thủ với mọi người, sớm giải quyết rắc rối tộc Thạch linh mới đúng, dù sao chuyện Huyết Môn liên quan trọng đại, không cho phép một chút sơ sẩy. Nhưng hôm nay Thánh sứ này cố tình lại bảo bọn họ tiếp tục canh gác xung quanh, như là không muốn cho bọn họ nhúng tay chiến đấu.

Chỉ dựa vào tám vị Thánh sứ, khẳng định không thể làm gì được tộc Thạch linh.

Liếc nhau, trong lòng nghiền ngẫm, không hiểu đây là ý của các Thánh sứ, hay là mệnh lệnh của Thánh Tôn.

Nếu nói là mệnh lệnh của các Thánh Tôn thì cũng có chút khả năng, dù sao các Thánh Tôn vẫn muốn thu phục tộc Thạch linh, đáng tiếc các Thạch linh này đều cứng đầu như đá, các Thánh Tôn thử rất nhiều lần cũng không thành công, có lẽ lần này là một cơ hội. Chỉ là các Thánh sứ có muốn thu phục tộc Thạch linh thế nào, cũng không thể dùng Huyết Môn để chơi được.

- Hả? Bên kia có một tên loài người, hắn đang làm gì? Một vị Yêu Vương bất chợt phát hiện, chỉ về phía Dương Khai, trừng mắt hỏi.

Các Yêu Vương nghe thế, đều vội nhìn sang, vừa thấy, sắc mặt liền đại biến.

- Loài người kia đang phá giải phong ấn Huyết Môn!

- Cái gì? Đúng là buồn cười, tám vị đại nhân có ý gì, vì sao trơ mắt nhìn kẻ này phá giải phong ấn mà không ngăn cản! Nếu chuyện này để cho Thánh Tôn biết được vậy sẽ thế nào.

- Hỏng rồi hỏng rồi, tám vị đại nhân bị tám Thạch linh cuốn lấy, kẻ này không hề kiêng dè mà.

- Vậy phải làm sao đây.

- Các vị gấp cái gì, nói không chừng... đó là tám vị đại nhân cố ý buông thả thì sao? Một Yêu Vương thoạt nhìn tinh ranh nói, trong mắt xẹt qua tia sáng.

Yêu Vương khác quay lại, liếc hắn nhàn nhạt nói: - Hồ Lập, ăn có thể ăn bậy, nói không được nói lung tung!

Yêu Vương Hồ Lập cười ha ha, nói: - Bổn vương thuận miệng nói mà thôi, các huynh đệ cứ tùy tiện nghe.

Có những lời không phải tùy tiện nghe rồi thôi, trước đó Thánh sứ to con không cho bọn họ tới gần chiến trường, mà còn muốn bọn họ tiếp tục cảnh giác xung quanh, làm các Yêu Vương nổi lòng nghi ngờ. Hiện tại Hồ Lập nhắc nhở, trong lòng bọn họ chấn động, mơ hồ cảm giác được đây mới là chân tướng của chuyện này.

Thoáng cái, các Yêu Vương đều cảm thấy da đầu tê dại, cả người rét run.

Tám vị Thánh sứ.... đang muốn chống lại Thánh Tôn sao? Nếu thật như thế, toàn bộ Cổ Địa sẽ rối loạn rồi.

Có ý tưởng này, lại nhìn chiến đầu tưng bừng, các Yêu Vương nhanh chóng phát hiện chỗ không đúng, chiến đấu bên đó nhìn qua rất kịch liệt, tám sứ cùng tộc Thạch linh giống như hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết, ra tay không hề nương tình.

Nhưng đánh qua đánh lại, vẫn không ai bị thương, một chút thương nhỏ cũng không có.

Tình huống này rõ ràng có cổ quái.

Hồ Lập đảo mắt, nhìn sang hướng khác, kinh ngạc nói: - Bốn vị Thánh Tôn đi nơi nào? Vì sao không thấy bóng?

Hắn không phát hiện bóng dáng nào ở bên đó.

Lúc này có Yêu Vương đáp: - Nghe nói trước đó bốn vị Thánh Tôn nhận được tin tức, liền vội vàng rời đi, không rõ đi đâu.

- Nhận được tin tức! Trong mắt Hồ Lập xẹt qua một tia kinh dị. - Tin tức gì còn trọng yếu hơn Huyết Môn, làm cho bốn vị Thánh Tôn đều chạy đi.

- Vậy thì ta không rõ. Yêu Vương kia lắc đầu.

- Thú vị, điệu hổ ly sơn, lẻn vào lúc trống, đập nồi dìm thuyền.... Tộc Thạch linh có đầu óc như thế? Hồ Lập cười khẽ.

Hắn nói không lớn, nhưng các Yêu Vương khác đều nghe rõ ràng, đến lúc này, các Yêu Vương nào còn không biết bên Huyết Môn có trò mèo.

Tâm tình liền trở nên phức tạp, vừa gấp gáp lại lo lắng.

Gấp gáp, là loài người kia phá giải phong ấn nửa ngày, vẫn không một chút thành quả, đúng là phế vật.

Lo lắng là... lỡ như bốn vị Thánh Tôn trở lại, chiến đấu bên Huyết Môn sẽ nhanh chóng kết thúc, tộc Thạch linh đương nhiên rất dữ dằn, nhưng ở trước mặt bốn vị Thánh Tôn thì vẫn không ra gì, một khi chiến đấu kết thúc, sẽ không thể phá giải phong ấn Huyết Môn.

- Chúng ta làm gì đây? Yêu Vương lên tiếng ban đầu đến gần Hồ Lập, nhỏ giọng nói.

Các Yêu Vương khác cũng nhìn sang, như tôn hắn làm đầu lĩnh.

Hết cách, Hồ Lập coi như đầu óc tốt nhất trong các Yêu Vương, mặc kệ thế cục phức tạp hay âm mưu quỷ kế thế nào, hắn đều có thể dễ dàng giải quyết.

Đây cũng là vì sao hắn chỉ là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, lại có thể trở thành 32 lộ Yêu Vương.

Toàn bộ Man Hoang Cổ Địa, 32 lộ Yêu Vương, chỉ có chân thân Hồ Lập không phải là yêu thú bậc mười hai đỉnh phong. Nếu đơn đấu, các Yêu Vương khác không coi hắn ra gì, nhưng nếu nói về chơi tâm kế, 31 lộ Yêu Vương khác gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn.

Vào lúc đặc thù này, các Yêu Vương tự nhiên hy vọng hắn có thể đưa ra ý kiến.

Hồ Lập nghe vậy liền cười, bâng quơ nói: - Các vị nhìn ta làm gì, ta cũng muốn biết phải làm gì đây.

Yêu Vương kia hừ lạnh: - Người đàng hoàng không nói tiếng lóng, Hồ Lập, các huynh đệ đồng sinh cộng tử nhiều năm trong Cổ Địa, có lời thì nói trắng ra, làm gì che che giấu giấu.

- Đúng thế, Hồ Lập, hiện tại không phải lục giở trò tính kế.

Một đám Yêu Vương đe dọa nhìn hắn, cứ muốn phải có một ý kiến.

Hồ Lập xòe tay, cười khổ nói: - Chuyện này các vị thật không nên hỏi ta, không có ý nghĩa gì!

Vừa nghe vậy, các Yêu Vương đều không hài lòng, thầm cảm thấy tên gian xảo này đúng là không phải đạo, làm người ta bực bội.

Hồ Lập lại mỉm cười nói: - Các vị đại nhân không phải vừa nói sao, bảo chúng ta cảnh giới xung quanh, đề phòng có kẻ xâm nhập, chúng ta nghe theo lệnh là được!

Hắn nói có hàm ý khác, làm các Yêu Vương đều sáng mắt lên.

Một Yêu Vương nắm tay lại, hô to một tiếng, nói: - Đúng thế, chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được, trời sập xuống có người khác chống lên.

- Đúng thế đúng thế!

Lời này lan ra, các Yêu Vương đều thoải mái, đều đứng ở xa nhìn chiến đấu kịch liệt, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ, đánh giá chiến trường, quá sức tiêu dao.

Đúng như Hồ Lập nói, bọn họ đang làm theo lệnh, cảnh giới xung quanh, dù sau chuyện này các Thánh Tôn trách tội, bọn họ cũng có lý do, bị phạt cũng chỉ là tám vị Thánh sứ, không liên quan tới bọn họ.

Nhưng nếu trước khi các vị Thánh Tôn trở về, tên loài người kia phá giải được phong ấn....

Đến lúc đó tất cả Yêu Vương cùng Thánh sứ khẳng định sẽ lập tức xông vào Huyết Môn, ai còn để ý Thánh Tôn.

- Tộc Thạch linh mưu đồ lớn như thế, chẳng lẽ thật sự nắm chắc? Hồ Lập đứng ở giữa các Yêu Vương, nhìn về phía Dương Khai, hơi nhíu mày. Theo hắn biết, từ khi cấm địa Huyết Môn xuất hiện tới nay, hình như không ai có thể phá giải được, bình thường càng không thể nào đến gần nó, nếu không phải lần này Huyết Môn dị biến, chỉ sợ trong vòng 10 dặm vẫn là một mảnh cấm địa.

Trên đại thụ cao tận mây, trong tán cây dày đặc, vươn ra một cái đầu nhỏ, chính là Trương Nhược Tích đang trốn trong đó.

Nhìn về phía trước, Nhược Tích liền thấy được chiến đấu ở gần Huyết Môn, cũng nhìn thấy Dương Khai tuôn trào đế nguyên vận chuyển thần thông không gian.

Cục diện nhìn rất nguy hiểm, thỉnh thoảng lại có bí pháp cuồng bạo của Yêu tộc xẹt ngang qua gần Dương Khai.

Tiên sinh gặp rắc rối.

Trong lòng Nhược Tích quýnh lên, người khẽ động muốn bay tới hỗ trợ.
Advertisement
';
Advertisement