Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Cái quỷ gì thế? Yêu Vương nọ kinh hãi, lúc nào thấy qua bí thuật quỷ dị như vậy? Lúc gã hoảng sợ muốn bứt ra lui về sau, pháp thân cười gằn không ngừng, giơ tay lên muốn đánh về phía gã.

Bất đắc dĩ thực lực vẫn còn có chút chênh lệch, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yêu Vương nọ tránh thoát Phệ Thiên lĩnh vực, bỏ chạy sang một bên.

Mà đúng lúc này, công kích của Thánh sứ khôi ngô đã đánh tới.

- Không cần phải để ý đến ta! Dương Khai bỗng nhiên quát một tiếng. Pháp thân đang chuẩn bị rút tay tới hỗ trợ nghe vậy, quả nhiên không hề hỗ trợ nữa.

Hưu...

Lưu quang lóe lên, trên tay của Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện một miệng chuông nhỏ phong cách cổ xưa. Trên cái chuông nọ năm tháng ban bác, lại điêu khắc rõ ràng bức tranh hoa điểu vũ thú, núi lớn sông ngòi.

Dương Khai đưa tay vỗ nhẹ một cái trên cái chuông, đế nguyên bắt đầu khởi động. Chuông nhỏ bỗng nhiên biến thành một người cao, cản ở phía trước.

Grừ...

Hư ảnh của cự hổ sặc sỡ đúng lúc này nhào tới trước mặt Dương Khai, cắn xuống một cái, vừa khéo cắn trên cái chuông lớn.

Đương...

Chuông vang lên rung cửu tiêu, một tầng gợn sóng bỗng nhiên lấy Dương Khai làm trung tâm nhộn nhạo lên. Bên trong gợn sóng đó dường như tích chứa lực lượng vô cùng huyền diệu. Tất cả sinh linh nghe được tiếng chuông, vô luận là hơn 30 vị Yêu Vương hay là Thạch linh đều rối rít thân hình bị kiềm hãm, có một loại cảm giác không duyên cớ bị trấn áp.

Mà cự hổ sặc sỡ lại trực tiếp bị đánh tan ra, biến thành huỳnh quang biến mất không thấy.

Phốc...

Thánh sứ khôi ngô phun ra một ngụm lão huyết, tinh thần đột nhiên uể oải xuống.

Hư ảnh của cự hổ sặc sỡ chính là gã thúc giục oai của nội đan tự thân, toàn lực một kích. Sau khi bị Sơn Hà Chung đánh tan như thế, thân mình cũng bị cắn trả với trình độ nhất định.

- Sơn Hà Chung! Thánh sứ khôi ngô vừa lấy một tay che ngực, vừa lảo đảo lui về sau, khóe mắt kịch liệt nhảy lên, có lối suy nghĩ ngốc trệ, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

- Sơn Hà Chung?

- Đây không thể nào!

- Thứ này không phải mấy vạn năm trước đã bị người đánh cắp ư? Sao lại xuất hiện ở nơi này?

Bầy yêu kinh hãi, chúng Thánh sứ cũng kinh hô không ngừng. Từng tên một ánh mắt khiếp sợ.

Không có biện pháp, đại danh của Sơn Hà Chung đích thực rất vang lên, thứ này vốn dĩ là từ Man Hoang Cổ Địa lưu truyền ra ngoài. Làm sinh linh sinh hoạt bên trong Cổ Địa, không có người nào hiểu rõ chỗ kinh khủng của Sơn Hà Chung hơn so với bọn họ.

Nhưng họ đưa mắt nhìn lại, cái miệng chuông lớn chắn trước mặt nhân loại kia, cùng hồng hoang dị bảo trong lời đồn quả thực giống nhau như đúc, lại liên tưởng đến lực trấn áp vừa rồi, đây không phải là Sơn Hà Chung thì là cái gì?

Chỉ một thoáng, ánh mắt của rất nhiều Yêu Vương đều sinh ra một tia kiêng kỵ.

Một tên nhân loại có Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, bọn họ có lẽ sẽ không coi vào đâu. Nhưng nếu như trên tay của tên nhân loại này có Sơn Hà Chung, lại có thể tùy ý sử dụng uy lực của nó. Tình huống kia lại có sự khác biệt để nói.

Người nào cũng không muốn cũng không có can đảm đi thử một chút uy lực kinh khủng của Sơn Hà Chung.

Một chuông ở tay, thẳng thừng làm rất nhiều Yêu Vương cùng Thánh sứ sắc mặt phát lạnh, lại sợ ném chuột vỡ đồ.

Dương Khai giơ lên cao Sơn Hà Chung, quát lớn: - Đều đi theo ta!

Đám Thạch linh kịp phản ứng, thừa dịp bọn Yêu Vương vẫn còn thất thần, rối rít bay đi tới chỗ của Dương Khai, hội tụ đến bên cạnh hắn.

- Người cản ta chết! Dương Khai một tay cầm Bách Vạn Kiếm, một tay giơ lên cao Sơn Hà Chung, khí thế hung hăng hét lớn một tiếng. Hắn nhận đúng một cái phương hướng, thân hình lắc lư lập tức bay đi về bên phía đó.

Trên phương hướng đó, đang có mấy gã Yêu Vương trợn mắt há hốc mồm nhìn bên này. Mắt thấy Dương Khai không ngờ dẫn một đám Thạch linh vọt tới, đều giật nảy mình.

Còn không chờ bọn họ nhường ra con đường, Dương Khai đã nhắc tới Bách Vạn Kiếm, hung hăng đập vào trên Sơn Hà Chung.

Đinh...

Tiếng chuông hùng hậu gần như hội tụ thành một đạo sóng xung kích mắt thường có thể thấy được, thẳng hướng phía trước chặn đường mấy Yêu Vương đánh tới, dọc đường nơi đi qua, không gian đều bị trấn áp.

Sắc mặt của mấy gã Yêu Vương đại biến, vỡ miệng mắng to, nào dám có gì do dự, rối rít tản ra bên cạnh. Nguy hiểm lại càng nguy hiểm tránh ra phạm vi sóng xung kích tập kích.

Bọn họ vừa mới rút lui, Dương Khai liền dẫn một đám Thạch linh vọt tới từ giữa bọn họ. Dáng vẻ bệ vệ lớn lối, quả thực như vào chỗ không người.

Sắc mặt của mỗi một Yêu Vương rất khó coi. Biểu tình của tám tên Thánh sứ cũng đều âm trầm gần như có thể quét ra sương lạnh.

Chỗ này gần như hội tụ chiến lực đỉnh cao nhất của cả Cổ Địa Yêu tộc, không ngờ bị một tên nhân loại không chút kiêng kỵ giết vào đánh ra như thế, một khi lan truyền ra ngoài, mặt mũi của bọn họ để vào đâu?

Nhưng Dương Khai một bộ dáng đằng đằng sát khí. Bọn họ đích thực không dám làm người đầu tiên làm con chuột bạch thử nghiệm, có quỷ mới biết rõ bị Sơn Hà Chung công kích sẽ là hậu quả gì. Không thấy kết quả gương mặt của Thánh sứ khôi ngô uể oải đẫm máu không ngừng đấy sao? Đấy vẻn vẹn chỉ là uy lực cắn trả, nếu thật bị ngay mặt đánh trúng, chỉ sợ ngay cả cặn bã cũng không còn.

Tâm tư của chúng yêu dị biệt, dẫn tới Dương Khai lại mang Thạch Linh nhất tộc dễ dàng chạy ra vòng vây, mắt thấy sắp trốn ra thăng thiên.

Ngay vào lúc này, Dương Khai dẫn đầu bay vù vù ở phía trước bỗng nhiên co rụt mi mắt lại, kinh ngạc nhìn lại về phía một hướng khác.

Các Thạch linh theo sát sau cũng bản năng đã nhận ra từng tia khí tức khiến người ta khiếp sợ sinh ra từ trong lòng.

Ông...

Thiên địa bỗng nhiên sợ run lên, bên phía chân trời, mấy điểm đen nhỏ bỗng nhiên xuất hiện.

Thời gian một cái nháy mắt, mấy điểm đen nhỏ nọ đã bay đến tới gần. Bốn cổ uy áp nghe rợn cả người giáng xuống từ trên trời, hội tụ ở một chỗ, giống như 10 ngàn ngọn núi lớn đè xuống, khiến ngực của Dương Khai buồn bực, gần như không thở được.

- Thánh linh! Khóe mắt của Dương Khai nhìn bốn đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, sắc mặt nhiều khó coi lại càng có nhiều khó nhìn.

Hắn biết bốn tên thánh linh này khẳng định đã trên đường quay trở về, nhưng hắn cũng chỉ cần một chút xíu thời gian, khiến hắn có thể thu hồi Thạch Linh nhất tộc vào Tiểu Huyền Giới. Đến lúc đó hắn có thể thi triển ra bí thuật không gian ung dung bỏ chạy khỏi nơi đây.

Nhưng mà, trước mặt bốn tên thánh linh thì chút thời gian đó đều là hy vọng xa vời.

Thân hình của Dương Khai chợt ngừng mạnh lại, Thạch Linh nhất tộc cũng rối rít ngừng lại, một đôi trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Bọn họ biết, tứ đại Thánh Tôn nếu đã hiện thân, hôm nay e rằng không chạy được.

Trưởng lão cười khan nói: - Tiểu huynh đệ, Thạch Linh nhất tộc ta làm liên lụy ngươi rồi.

Nếu không phải ông ta cùng với Mộc Na cố ý muốn Dương Khai dẫn bọn họ Huyết Môn, làm sao có kiếp nạn như hôm nay. Lại nói tiếp đúng là bọn họ làm liên lụy Dương Khai, trong lòng của trưởng lão tràn đầy áy náy.

- Còn chưa tới bước đường cùng, trưởng lão nói những điều này không khỏi quá sớm. Dương Khai mím môi lắc lắc đầu, ánh mắt lưu chuyển trên người của tứ đại thánh linh.

Thời gian hắn tới Cổ Địa nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đối với tứ đại thánh linh hắn ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Bốn vị này là bá chủ của cả Man Hoang Cổ Địa.

Phạm Ngô, Loan Phượng, Thương Cẩu, Thạch Hỏa...

Dương Khai nhìn khuôn mặt của bốn người này, trong lòng lóe lên tục danh của họ.

- Hả? Loan Phượng bỗng nhiên mắt đẹp híp lại, có chút ngạc nhiên quan sát Dương Khai liếc nhìn một cái, hỏi: - Tiểu bằng hữu, bổn cung có phải đã từng ở chỗ nào đó... gặp qua ngươi rồi phải không?

Tiểu bằng hữu...

Khóe miệng của Dương Khai giật một cái, nhưng trước mặt đám cường đại tồn tại sống không biết đã bao nhiêu năm, sự xưng hô này bà ta ngược lại cũng có tư cách gọi.

Dương Khai cười khổ đáp: - Hơn mười năm trước, Ngọc Thanh Sơn ngoài Phong Lâm Thành, tiểu tử may mắn một lần chiêm ngưỡng phong thái của đại nhân, đại nhân sợ là không nhớ rồi.

Hắn nói dĩ nhiên là chuyện đã xảy ra trên đường vào một lần cùng Lưu Tiêm Vân thoát khỏi Bích Vũ Tông, đi tới Phong Lâm Thành. Một lần đó bên trong Ngọc Thanh Sơn bỗng nhiên xuất hiện một con Loan Phượng ấu tể, làm rất nhiều võ giả đều đi tìm tòi đuổi bắt. Kết quả Loan Phượng bỗng nhiên giá lâm, một ngụm Diệt Thế Hắc Viêm, đốt diệt vô số võ giả, khiến Ngọc Thanh Sơn cũng một mực thiêu đốt bất diệt.

Hắn khi đó cũng là lần đầu tiên gặp được chân chính thánh linh còn sống. Khi đó thấy được Loan Phượng là bản thể, giờ này nàng đã hóa thành hình người, nhưng trong thiên hạ này chỉ có một thánh linh Loan Phượng, Dương Khai dĩ nhiên biết người mỹ phụ này chính là con vật khổng lồ mà hắn đã nhìn thấy vào năm đó.

Loan Phượng nghe vậy, đôi mắt đẹp lóe lóe, dường như có chút ấn tượng, hơi gật gật đầu.

- Phượng phu nhân biết hắn sao? Phạm Ngô hỏi một câu nhàn nhạt.

Loan Phượng mỉm cười đáp: - Gặp mặt một lần mà thôi, nhưng thật ra không nghĩ tới ngắn ngủi hơn mười năm, hắn có thể lớn lên đến trình độ này, xem ra thiên phú không thấp. Giả sử với thời gian, ắt là một phương hào cường.

- Hừ! Thương Cẩu cười lạnh một tiếng, không có hảo ý nhìn chằm chằm Dương Khai nói: - Có thể trưởng thành mới gọi là hào cường.

- Sơn Hà Chung lại là vật của hắn, xem ra cơ duyên của tên này cũng không nhỏ a. Phạm Ngô mặt lạnh, nhìn chòng chọc vào Sơn Hà Chung trên tay của Dương Khai.

Bốn vị Thánh Tôn bọn họ bị người dùng Sơn Hà Chung điệu hổ ly sơn, ít nhiều có chút căm tức. Thời khắc này biết Sơn Hà Chung là vật của Dương Khai, đương nhiên không có sắc mặt gì tốt, cảm thấy tên này đùa bỡn nhóm người mình.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết thế nào? Thạch Hỏa bỗng nhiên đi lên phía trước bước ra một bước. Uy áp chạm mặt đánh tới giống như thực chất vậy. Mặc dù có Sơn Hà Chung ngăn cản, Dương Khai cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chuyện hôm nay sợ là không thể tốt lành, khóe miệng của Dương Khai chua xót.

Thạch linh trưởng lão rổn rảng nói: - Thạch Hỏa đại nhân, vị tiểu hữu này là lão hủ bắt cóc đến đây. Chuyện hôm nay không liên hệ gì với hắn, xin đại nhân không nên làm khó hắn. Nếu có thể thả hắn rời đi, Thạch Linh nhất tộc ta tùy ý xử trí.

Thạch Hỏa cười lạnh không ngừng:

- Bây giờ nói tùy ý xử trí có phải hơi trễ hay không? Vài năm qua, bổn tọa nhiều lần muốn thu phục bọn ngươi, bọn ngươi lại không thèm liếc một cái, giờ này đến bước đường cùng lại muốn yêu cầu đến trên đầu của bổn tọa, ngươi cảm thấy bổn tọa sẽ đáp ứng sao?

Vẻ mặt của trưởng lão khô cứng, cũng không biết nên nói gì cho phải, đám Thạch linh vốn dĩ là một tộc không giỏi lời lẽ.

Thạch Hỏa quát lạnh: - Hôm nay Thạch Linh nhất tộc ngươi muốn thần phục bọn ta, muốn lúc này diệt tộc. Còn tiểu tử này... dám cả gan đùa bỡn bổn tọa, Thiên Vương lão tử tới cũng cứu hắn không được.

- Đùa bỡn... nói vậy là sao? Gương mặt của trưởng lão mờ mịt, hiển nhiên không biết chuyện Dương Khai dùng Sơn Hà Chung điệu hổ ly sơn.

Nhiều Thánh Tôn ở Cổ Địa xưng vương xưng bá nhiều năm như thế, hôm nay lại bị một nhân loại dùng Sơn Hà Chung đùa bỡn mạnh một hồi, chuyện này nhắc tới, thể diện của mọi người rất khó coi. Nếu nhân loại này thực lực đủ mạnh cũng đã đành, ngặt nỗi hắn chỉ có Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Thạch Hỏa cũng không có ý muốn giải thích, với thân phận của lão ta, dĩ nhiên không cần thiết phải giải thích nhiều lắm, chỉ là cậy mạnh nói: - Diệt tộc hoặc là thần phục, trưởng lão chính ngươi chọn đi. Thời gian có hạn, bổn tọa cho ngươi thời gian 10 hơi thở.

Trưởng lão trầm giọng nói: - Lão hủ mới vừa nói, chỉ cần chư vị đại nhân có thể thả vị tiểu hữu này rời đi, Thạch Linh nhất tộc ta nguyện ý quy thuận.

- Chuyện này không phải do ngươi. Ngươi còn không có tư cách cùng bổn tọa cò kè mặc cả. Thạch Hỏa vung tay lên, một bộ dáng cực kỳ không nhịn được.

Trưởng lão nhìn nhìn mặt ba vị Thánh Tôn khác, khàn giọng hỏi: - Mấy vị đại nhân cũng là ý tứ này phải không?
Advertisement
';
Advertisement