Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai mặt mày hớn hở nói: - Chậc chậc, đề nghị này làm người ta động lòng quá, chỉ là ân oán giữa bổn thiếu và Hoàng Tuyền Tông không nhỏ, nhất là với Doãn Nhạc Sinh, đệ tử thân truyền của tông chủ quý tông...

Vũ Nguyên Chính nói: - Bổn tọa nói rồi, chỉ cần ngươi chịu gia nhập bổn tông, ân oán chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, bên phía Doãn sư điệt, bổn tọa sẽ khuyên bảo hắn, tin rằng hắn cũng sẽ hiểu đại thế.

- Quả thật xóa bỏ toàn bộ?

Dương Khai nhướng mày.

- Bổn tọa một lời đã định, làm sao lại gạt ngươi.

- Cho dù Doãn Nhạc Sinh cùng Hoa Phi Trần đã bị ta giết?

Vũ Nguyên Chính híp mắt lại, nụ cười liền tắt, trầm giọng quát: - Ngươi nói gì?

Dương Khai nhàn nhạt nói: - Doãn Nhạc Sinh cùng Hoa Phi Trần đã bị ta giết rồi.

Vũ Nguyên Chính quát lớn: - Không thể nào!

Sở dĩ hắn xuất hiện ở đây, cũng là vì nghe nói Doãn Nhạc Sinh cùng Hoa Phi Trần dẫn một đoàn đệ tử Hoàng Tuyền Tông đến Cổ Địa tìm kẻ thù. Doãn Nhạc Sinh là đệ tử thân truyền của tông chủ, lại là đột phá từ vị diện Tinh Giới mà lên, tư chất không kém, tiền đồ sáng ngời, có giá trị cực lớn đối với Hoàng Tuyền Tông, tông chủ cũng vô cùng coi trọng hắn.

Còn Hoa Phi Trần là trưởng lão Hoàng Tuyền Tông, quyền cao chức trọng.

Hai người dẫn theo nhiều đệ tử đi Cổ Địa, trước đó Vũ Nguyên Chính cùng tông chủ cũng không biết, bởi vì lén lút hành động.

Về sau tông chủ Hoàng Tuyền Tông vô tình nghe nói chuyện này, giận dữ cũng lo lắng không thôi, dù sao Cổ Địa vô cùng nguy hiểm, hắn sợ đệ tử thân truyền của mình xảy ra chuyện gì, bởi vậy cho Vũ Nguyên Chính đích thân đi tìm.

Vũ Nguyên Chính đến chỗ này, lập tức tìm đến Tề Thiên Bảo, ở đó nghe được ân oán giữa Dương Khai và Doãn Nhạc Sinh, cũng từ Tề Hải biết được chuyện Dương Khai mang theo Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Vũ Nguyên Chính mừng rỡ, ý thức được chuyến đi này là một lần cơ duyên của mình.

Nếu lấy được Phượng Hoàng Chân Hỏa, luyện hóa nó, vậy tương lai của hắn không chừng sẽ trở thành Viêm Võ Đại Đế khác! Đến khi đó Hoàng Tuyền Tông phải nghe theo lệnh hắn.

Hắn thầm quyết định, Doãn Nhạc Sinh phải tìm, Phượng Hoàng Chân Hỏa của Dương Khai cũng phải cướp, bởi vậy không tiếc ban cho Dương Khai một ghế trưởng lão.

Chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh nho nhỏ, có tài đức gì sở hữu thần vật như Phượng Hoàng Chân Hỏa? Chỉ có cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như mình mới có tư cách hàng phục thần hỏa mà dùng.

Nào ngờ Dương Khai đột nhiên ném ra quả bom lớn như vậy...

Doãn Nhạc Sinh trở về từ Toái Tinh Hải liền đột phá Đế Tôn nhất tầng cảnh, Hoa Phi Trần còn là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, hiện tại Dương Khai nói cả hai người đều bị hắn giết.

Ý tưởng đầu tiên của Vũ Nguyên Chính là không tin, đừng nói trên người Doãn Nhạc Sinh còn có Đế Tuyệt đan của tông chủ ban cho, Đế Tuyệt đan đó phong ấn một đòn toàn lực của cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh.

- Chỉ bằng ngươi? Tiểu tử không sợ nói khoác bị cắt lưỡi! Trưởng lão ra tay với Tề Hải lúc trước liền cười lạnh, rõ ràng không tin lời Dương Khai. Thực lực của Dương Khai bày ra đó, vậy làm sao có năng lực giết được Hoa Phi Trần Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

Nhưng hắn vừa dứt lời, liền trợn mắt sợ hãi nhìn tới.

Chỉ thấy trong tay Dương Khai xuất hiện một vật, đen thui, âm khí tràn đầy, theo gió tung lên, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.

- Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên! Trưởng lão kia kinh hô, Vũ Nguyên Chính cũng không khỏi co rút da mặt, nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên.

- Thật là Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên...

- Hơn nữa khí tức dày đặc, không giống cấp Đạo Nguyên, càng giống cấp Đế!

- Trong tông, có được Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên cấp Đế, chỉ có các vị trưởng lão cùng phó tông chủ, tông chủ... Không lẽ hắn thật giết Hoa trưởng lão?

Một đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông khiếp sợ, đua nhau mà nói.

Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên chính là bí bảo mà mỗi đệ tử Hoàng Tuyền Tông đều sẽ tế luyện, có điều căn cứ tu vi khác nhau, uy lực lớn nhỏ cũng khác.

Dương Khai cầm ra một cây, chính là Đế Bảo của Hoa Phi Trần, các đệ tử nhìn không ra khí tức trên đó, nhưng Vũ Nguyên Chính cùng một trưởng lão khác lập tức phát hiện được, cây cờ này chính là của Hoa Phi Trần.

Nhất thời, sắc mặt Vũ Nguyên Chính xanh mét.

Hoa Phi Trần mà chết, vậy thì sợ là Doãn Nhạc Sinh đi cùng hắn cũng không có kết cục tốt lành. Tông chủ coi Doãn Nhạc Sinh là người kế vị Hoàng Tuyền Tông tương lai, tiêu tốn rất nhiều tâm huyết trên người hắn, nếu như hắn chết, ai có thể bình ổn được lửa giận của tông chủ?

- Ngươi thật sự giết Hoa trưởng lão! Trưởng lão kia giận tím mặt, hét lớn: - Tiểu tử, nộp mạng ra đây!

Hắn nổi giận không do dự bay thẳng ra, trên người khí đen tuôn trào, âm trầm dọa người, muốn giết Dương Khai báo thù rửa hận, không rõ giữa hắn và Hoa Phi Trần có quan hệ gì.

Vũ Nguyên Chính cả kinh, vội quát: - Chung trưởng lão quay lại!

Tuy rằng Dương Khai chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng nếu hắn có thể giết được Hoa Phi Trần, vậy Chung trưởng lão tuyệt đối không phải đối thủ. Lúc này Chung trưởng lão giận quá mất khôn, còn hắn lại nhìn rất rõ ràng.

Nhưng lời này hô lên đã trễ.

Dương Khai nhìn Chung trưởng lão lao tới, thần sắc không sợ, chỉ cười ha ha: - Chung trưởng lão đừng vội, bổn thiếu sẽ đưa ngươi đi làm bạn với Hoa Phi Trần.

Hắn chậm chậm giơ tay, đang muốn đánh ra, đằng sau chợt lóe lên cái bóng xinh đẹp.

Cơ Dao cả người tỏa ra khí tức rét lạnh, che trước mặt hắn, bàn tay nắm vào hư không, một thanh trường kiếm xuất hiện.

Khí tức kinh người tràn ra, Cơ Dao lập tức hóa thành núi băng ngàn năm không tan, kẻ nào dám đến gần đều sẽ bị đóng băng.

- Đế Tôn lưỡng tầng cảnh! Chung trưởng lão giật mình biến sắc, kinh hãi không thôi.

Dù hắn cũng thấy được Cơ Dao, nhưng vì Cơ Dao vẫn đứng sau Dương Khai, làm hắn nghĩ đó là tỳ nữ hay tùy tùng của Dương Khai.

Dương Khai là Đế Tôn nhất tầng cảnh, tùy tùng tỳ nữ thì có thể mạnh cỡ nào?

Đừng nói hắn, ngay cả Vũ Nguyên Chính, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng liếc tới Cơ Dao.

Đến khi Cơ Dao ra tay, bọn họ mới biết mình sai lầm lớn.

Nữ nhân yên lặng đứng sau Dương Khai, thực lực Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, còn mạnh hơn cả Dương Khai.

Cơ Dao ra kiếm, kiếm quang lóe lên kêu keng keng, ý cảnh đóng băng vạn vật tràn ra, bao phủ Chung trưởng lão.

Ở trên không trung, Chung trưởng lão cảm giác cả người cứng đờ, bị pháp tắc băng hàn bao phủ, đế nguyên vận chuyển không được, râu róc nháy mắt đóng băng.

Không phải đối thủ! Chung trưởng lão trừng lớn mắt, gào thét hết sức: "Phó tông chủ cứu ta!

Nhưng Vũ Nguyên Chính nào cứu được hắn? Chung trưởng lão ra tay không có báo hiệu, tốc độ lại nhanh, lúc này đã tới gần ngay Dương Khai, cho dù Vũ Nguyên Chính muốn cứu cũng không kịp nữa.

Trước mắt mọi người, kiếm quang trên tay Cơ Dao chợt lóe lên liền biến mất, khôi phục tư thế bất động như núi, như chưa từng động đậy.

Nhưng ở ngực Chung trưởng lão lại quỷ dị xuất hiện một đóa hoa băng.

Hoa băng có sáu cánh, trong suốt sáng bóng, vô cùng xinh đẹp, nhưng trong xinh đẹp cực hạn lại đi cùng sát khí kinh người. Hoa băng chợt lan tràn, bao phủ cả người Chung trưởng lão, bao bọc hoàn toàn.

Xuyên qua lớp băng trong suốt, cả trăm đôi mắt vẫn nhìn thấy biểu tình kinh hãi của Chung trưởng lão bị đông lại.

Chung trưởng lão bị đông thành khối băng rơi xuống, nháy mắt đụng vào mặt đất liền vỡ vụn thành mảnh nhỏ, kéo theo Chung trưởng lão bên trong cũng tan nát, không thấy một chút máu nào.

Miểu sát!

Một vị trưởng lão Đế Tôn nhất tầng cảnh Hoàng Tuyền Tông, bị nữ nhân bề ngoài không dính khói lửa nhân gian này một kiếm miểu sát! Xung kích thị giác mãnh liệt đánh vào tâm linh mỗi người, thật lâu không hồi thần được.

- Dám hô to gọi nhỏ trước mặt sư tôn, chết! Cơ Dao lãnh khóc nói, ánh mắt quét qua toàn trường.

Phàm là người bị ánh mắt của nàng chạm tới, đều không khỏi rùng mình.

Chỉ có Vũ Nguyên Chính, lửa giận như núi lửa bùng nổ, suýt thiêu đốt hắn, áo bào không gió mà bay, tóc cùng tung lên, âm trầm nói: - Được, được, được lắm! Xem ra bổn tông yên lặng quá lâu, tùy tiện chó mèo nào cũng dám giết trưởng lão bổn tông. Nói rồi, hắn giận dữ nhìn Dương Khai, quát lớn: - Dương Khai, hôm nay dù ngươi giao ra Phượng Hoàng Chân Hỏa, cũng nhất định phải chết!

Một trưởng lão chết trước mặt hắn, nếu lão còn không giết được đầu sỏ gây họa, quả thật không thể bàn giao với tông môn.

Dương Khai cười lạnh: - Muốn giết bổn thiếu, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không!

- Vậy hôm nay bổn tọa cho ngươi mở rộng tầm mắt! Vũ Nguyên Chính cười gằng, lạnh lùng nói: - Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ không cho ngươi chết nhanh, ta sẽ cho ngươi chạy cạn hết máu trên người! Còn có hai nữ nhân bên cạnh ngươi... chúng sẽ biết cái gì là sống không bằng chết.

- Phó tông chủ đại nhân, máu giết chúng báo thù cho Chung trưởng lão!

- Giết chúng!

- Hai nữ nhân kia dáng người rất được, trước khi giết có thể hưởng thụ một phen, phó tông chủ đại nhân lần này thật có phúc.

- Đúng đúng, hắc hắc, hai cô nàng này đúng là mù mắt, đi với ai không được, lại đi theo tiểu tử này, lần này xui xẻo rồi.

Một đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông kinh hãi vì Chung trưởng lão bị giết, giờ lấy lại tinh thần, liền trở nên hưng phấn, bởi vì bọn họ có Vũ Nguyên Chính!

Đây là phó tông chủ Hoàng Tuyền Tông, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, thực lực trong Hoàng Tuyền Tông chỉ dưới tông chủ đại nhân. Phó tông chủ ra tay, một nam hai nữ này tuyệt đối không thể thoát khỏi kiếp nạn.

- Dương tiên sinh, kẻ này giao cho thiếp thân được chứ? Loan Phượng nghe những lời dơ bẩn của đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, khẽ giọng nói.

Dương Khai cười hắc hắc:

- Đang muốn mượn sức của Phượng phu nhân!

Đế Tôn tam tầng cảnh, mạnh hơn hắn quá nhiều, dù hắn tung hết thủ đoạn, muốn giết đối phương cũng phải trả giá đắt. Sở dĩ Dương Khai không sợ hãi như thế, còn không phải vì có Loan Phượng bên cạnh hay sao.

Bằng không hắn đã sớm dẫn Cơ Dao chạy trước tính sau.

Nhưng mà bây giờ, Vũ Nguyên Chính đã xui tận mạng, ngông cuồng nói muốn cho Loan Phượng biết cái gì là sống không bằng chết, ông trời xuống đây cũng không cứu được hắn.
Advertisement
';
Advertisement