Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Chu Vĩnh tin rằng, chỉ cần mình biểu hiện ra một chút quyết tâm, nhất định tông chủ sẽ thành toàn cho hắn, dù sao hắn đã phấn đấu vì tông môn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.

- Ngươi là Chu đại trưởng lão sao? Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Khai khẽ nở nụ cười, gương mặt đầy vẻ giễu cợt nhìn hắn nói: - Sao ngươi không nói với Phục tông chủ, tại sao đứa cháu của ngươi lại bị giết chết?

Phục Ba ngẩn ra, thầm nghĩ đúng vậy. Chu Vĩnh vừa tiến vào liền chỉ trích vị Đại Đế kia giết cháu hắn, nhưng người ta là một vị Đại Đế, sao có thể vô duyên vô cớ ra tay với một tên võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh chứ? Lúc bình thường, chỉ sợ ngay cả nhìn người ta cũng không thèm nhìn tới, đừng nói chi là động thủ.

Chu Vĩnh hừ lạnh nói: - Bất kể Cát nhi làm sai điều gì, các ngươi cũng không thể giết hắn!

Dương Khai ngẩn ra, không nói nên lời, hồi lâu sau mới dựng ngón tay cái lên, khen: - Đại trưởng lão quả nhiên khí phách!

Chu Vĩnh cả giận nói: - Cát nhi là tôn tử của bổn tọa, phạm vào chút sai lầm nhỏ cũng là hợp tình hợp lý, vậy mà các ngươi lại hạ sát thủ, hôm nay lão phu tới đây, nhất định phải lấy mạng các ngươi, báo thù cho Cát nhi của ta!

- Sai lầm nhỏ! Dương Khai không nhịn được bật cười, nhìn Phục Ba nói: - Phục tông chủ, vị Chu Cát kia thấy mỹ nhân liền nổi dâm tính, không hỏi phải trái đúng sai liền muốn cưỡng chế bắt vị Phượng phu nhân bên cạnh bổn thiếu về phòng riêng, Phục tông chủ ngươi thấy sao?

- Cưỡng chế! Phòng riêng!

Phục Ba hoảng sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trán, cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, không chút ánh sáng.

Vị Phượng phu nhân trước mặt này, ngay cả hắn cũng phải thành thành thật thật không dám có bất kỳ vọng động, tên Chu Cát kia lại dám cưỡng chế? Còn muốn đem nàng tới phòng riêng? Đây chính là tìm chết mà.

Cho tới giờ phút này, hắn mới hiểu ra vì sao một vị Đại Đế lại ra tay với một tên võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh như vậy.

Hơn nữa hắn rất hiểu Chu Cát, tên vô dụng kia thật sự là có khả năng làm ra loại chuyện này.

Dương Khai cười cười nhìn Chu Vĩnh, nói: - Đại trưởng lão thật uy phong, hôm nay bổn thiếu xem như được mở rộng tầm mắt, không hổ là nhân vật của đại tông môn, khẩu khí nói chuyện cũng không tầm thường, quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt mà! Đúng như lời ngươi nói, nếu đứa cháu kia của ngươi còn sống, có ngươi đích thân chỉ dạy... nhất định sẽ thành tài! Dù sao, gia gia nào thì tử tôn vậy mà.

- Hiện tại ngươi nói những lời này cũng vô dụng! Chu Vĩnh lạnh lùng nhìn Dương Khai, sát khí ngút trời:

- Các ngươi chỉ có nhận lấy cái chết, mới có thể hạ cơn tức giận trong lòng lão phu được!

Hắn quay đầu nhìn Phục Ba, lần nữa trầm giọng nói: - Xin tông chủ thành toàn!

Vẻ mặt Phục Ba âm trầm như nước, thầm mắng đại trưởng lão không ngờ hôm nay lại có mắt không tròng như thế, đang chuẩn bị truyền âm giúp hắn sáng tỏ sự lợi hại của Loan Phượng, bỗng nhiên Dương Khai chợt mở miệng nói: - Phục tông chủ, nếu vị đại trưởng lão này tình nguyện rời khỏi quý tông cũng phải giết ta bằng được, vậy thì ngươi không ngại giúp người ta hoàn thành tâm nguyện đi, thế nào? Nếu ngươi vẫn cứ ngăn cản, chỉ sợ người ta sẽ không hài lòng a.

Phục Ba nghe vậy, sao còn không biết Dương Khai có ý gì, hắn nặng nề thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, tỏ ra không xen vào nữa.

- Đa tạ tông chủ! Chu Vĩnh quá đỗi vui mừng, quay người lại, mạnh mẽ thúc dục đế nguyên trong cơ thể, hung hăng vung một bàn tay vỗ về phía đám người Dương Khai.

Khí thế kia như muốn đem đám người Dương Khai đập chết dưới tay vậy.

- Đom đóm mà cũng dám so với ánh trăng! Loan Phượng hừ lạnh một tiếng, không thấy nàng có động tác gì, bỗng nhiên liền xuất hiện trước mặt Dương Khai, khoát tay một cái, liền phóng ra một ngọn lửa đen kịt đón lấy công kích của Chu Vĩnh.

Ngọn lửa đen kịt kia vừa xuất hiện, liền đem đến cho người ta một loại khí tức có thể thiêu đốt vạn vật.

Một chưởng uy mãnh của Chu Vĩnh, không ngờ lại ầm ầm sụp đổ, thân hình hắn chấn động mạnh, lộ ra sơ hở trăm chỗ.

- Cái gì? Sắc mặt Chu Vĩnh đại biến, trong nháy mắt hai tròng mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, đối diện với khí tức tử vong ập thẳng tới, hắn liền kinh hãi kêu lên: - Tông chủ cứu ta!

Cuối cùng hắn cũng biết mình đá phải thiết bản, thực lực vị mỹ phụ đoan trang xinh đẹp này, không ngờ lại hơn xa hắn, căn bản không phải là người hắn có thể chống lại.

Phục Ba đang khép chặt hai mắt lập tức mở ra, nhưng không chờ hắn kịp nói gì, Dương Khai đã lạnh lùng lên tiếng:

- Phục tông chủ tốt nhất không nên tự nhóm lửa thiêu thân!

Phục Ba chột dạ, lời vừa đến miệng lại lần nữa nuốt trở vào.

- A! Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, không ngờ thứ kia lại là một luồng Diệt Thế Hắc Viêm, lúc này đã bao phủ Chu Vĩnh lại, trực tiếp thiêu đốt hắn.

Cũng như Vũ Nguyên Chính trước khi chết vậy, Chu Vĩnh càng liều mạng điều động đế nguyên, ngọn lửa trên người càng thêm hung mãnh, tựa như đế nguyên chính là nhiên liệu để lửa thêm cháy to vậy.

- Tông chủ... Chu Vĩnh vẫn đang kêu gào thảm thiết, muốn cầu cứu.

Tuy Phục Ba không đành lòng, nhưng cũng không dám nhúng tay mảy may, chỉ có thể trơ mắt nhìn, sắc mặt ảm đạm.

Ước chừng 10 hơi thở sau, Chu Vĩnh liền hóa thành một bãi tro bụi, luồng Diệt Thế Hắc Viêm được Loan Phượng thuận tay phát ra, lần nữa lại bay trở về.

Đại trưởng lão Hoàng Tuyền Tông đương nhiệm, cứ như vậy chết đi.

Sau khi Loan Phượng phát tiết một trận, dường như cơn giận vẫn còn chưa tiêu tan, trừng mắt nhìn Dương Khai nói: - Dương tiên sinh, thật ngại quá, thiếp quên mất nhẫn không gian của hắn. Nàng nói quên mất, rõ ràng là cố ý, bởi vì nàng biết, cho dù giết chết Chu Vĩnh, cũng không có khả năng nhẫn không gian sẽ lọt vào tay nàng, cuối cùng chỉ có khiến cho Dương Khai hưởng lợi mà thôi, cho nên dứt khoát thiêu hủy sạch sẽ.

Chuyện hôm nay, Dương Khai có trách nhiệm rất lớn, hiển nhiên Loan Phượng vẫn còn tức giận chuyện lúc trước Dương Khai đứng ngoài không quản, khiến nàng bất đắc dĩ đành phải giết tên đệ tử háo sắc kia.

Nếu Dương Khai không biểu hiện như vậy, thì sẽ không có phiền toái lúc này.

Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói: - Không sao, không sao!

Thấy bộ dáng Dương Khai như vậy, cơn tức giận của Loan Phượng cũng hạ xuống rất nhiều. Lại nói, tên nam nhân này có vị hậu nhân của Thiên Hình chống lưng, bản thân nàng quả thực không nên làm cho hắn mất mặt, có điều lúc này Dương Khai cũng không chút tỏ ra buồn bực, khiến cho Loan Phượng cảm thấy người này cũng không tồi.

Dương Khai quay đầu lại, nhìn Phục Ba nói: - Phục tông chủ, Phượng phu nhân giết đại trưởng lão quý tông, ngươi không có ý kiến gì chứ?

Sao lại không có ý kiến, quả thực là có một trời ý kiến a! Ba nhân vật lớn Đế Tôn tam tầng cảnh của tông môn, lúc này chỉ còn lại một mình hắn, sao có thể không có ý kiến? Nhưng có ý kiến thì sao chứ?

Phục Ba tận mắt thấy Loan Phượng xuất thủ, đã nhận ra lai lịch luồng lửa đen kịt kia, lại nghe Dương Khai xưng hô với nàng là Phượng phu nhân, trong lòng đã mơ hồ đoán được thân phận của Loan Phượng.

Thánh linh Loan Phượng! Một trong tứ đại Thánh Tôn của Man Hoang Cổ Địa, có tám đại Yêu Vương, tả hữu Thánh sứ dưới trướng, thực lực mỗi một người đều không yếu hơn hắn.

Những người này cho dù không phải Đại Đế, nhưng có thể sánh ngang với Đại Đế, đều là nhân vật hắn không trêu chọc nổi. Nếu chọc giận nàng, chỉ cần nàng tùy tiện phái mấy Yêu Vương đến đây, cũng dễ dàng tiêu diệt Hoàng Tuyền Tông.

Trong lòng chua xót, Phục Ba ngoác miệng cười khan, nói:

- Lúc trước Chu Vĩnh đã rời khỏi bổn tông, nên không tính là người của bổn tông, hắn sống hay chết cũng không liên quan đến bổn tông!

Trong lòng hắn cũng tràn đầy nghi vấn, đường đường là thánh linh Loan Phượng, sao lại cam nguyện đi theo một võ giả nhân loại chứ, hơn nữa có tỏ ra tùy ý để người ta sai khiến.

Tên Dương Khai này, rốt cuộc là có bối cảnh "khủng" như thế nào chứ?

Dương Khai thâm ý sâu sắc nhìn Phục Ba, mỉm cười nói: - Phục tông chủ quả nhiên là người hiểu chuyện, một khi đã như vậy, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện bồi thường lúc trước!

- Không cần. Phục Ba cười khổ: - Phục mỗ nhất định sẽ làm các hạ hài lòng.

Lúc trước nghe Dương Khai đòi hỏi quá đáng, hắn còn muốn cò kè mặc cả một phen, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn tống mấy tên Ôn Thần này đi thật mau mà thôi. Môn hạ đệ tử của hắn thấy Loan Phượng xinh đẹp muốn cưỡng chế bắt nàng, người ta không nổi giận diệt cả nhà hắn đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, hắn nào dám dài dòng gì nữa chứ.

Vừa dứt lời, Phục Ba liền lấy ra một chiếc la bàn truyền tin, truyền thần niệm vào trong, hiển nhiên là đang trao đổi cùng người nào đó.

Sau khi thu la bàn lại, Phục Ba mới cười nịnh nói: - Các vị xin chờ một lát.

- Ừm. Dương Khai gật gật đầu, rồi chợt nghiêm mặt nói: - Phục tông chủ, lần này tới Hoàng Tuyền Tông, thật ra bổn thiếu có hai chuyện, chuyện thứ nhất đã xong xuôi, chuyện thứ hai còn phải nói một câu với Phục tông chủ mới được.

Phục Ba chột dạ, không biết Dương Khai còn muốn vơ vét thứ gì nữa, hắn lập tức khẩn trương đến cực điểm, thấp thỏm hỏi: - Không biết các hạ còn có gì phân phó?

Dương Khai cười nói: - Phục tông chủ không cần khẩn trương như vậy, chuyện thứ hai này đối với Phục tông chủ mà nói, chỉ là tiện tay làm chút chuyện mà thôi. Thật ra ta muốn mượn trận pháp không gian của quý tông dùng một chút.

- Mượn trận pháp không gian? Tâm tình Phục Ba buông lỏng, cảm giác tựa như từ địa ngục đi tới thiên đường vậy, lên tiếng: - Không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Vừa rồi hắn còn đang thấp thỏm lo âu, không biết chuyện thứ hai đối phương muốn nói rốt cuộc là gì, không ngờ chỉ là mượn trận pháp không gian mà thôi.

- Các hạ muốn đi nơi nào? Phục Ba thử dò xét hỏi.

Dương Khai đáp: - Bắc Vực!

- Bắc Vực! Xa như vậy sao... Phục Ba nhíu nhíu mày, nói: - Tuy rằng trận pháp không gian của bổn tông cũng coi như trận pháp loại hình lớn, nhưng cũng không thể truyền tống đến Bắc Vực được, muốn đi thẳng tới Bắc Vực, phải dùng trận pháp không gian nhảy vực mới được. Theo Phục mỗ biết, cả Đông Vực cũng chỉ có U Hồn Cung mới có một tòa trận pháp không gian nhảy vực, hơn nữa còn là tòa trận pháp được lưu lại từ thời kỳ viễn cổ.

- U Hồn Cung có trận pháp không gian nhảy vực sao? Dương Khai nhướng mày, có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Phục mỗ cũng chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Dương Khai gật gật đầu.

Chớ nói Phục Ba chỉ là nghe nói qua, cho dù U Hồn Cung thật sự có trận pháp không gian nhảy vực, Dương Khai cũng không có khả năng đi mượn. U Hồn Cung có U Hồn Đại Đế trấn giữ, không phải ai cũng có thể đến giương oai.

Hơn nữa, Dương Khai còn từng phát sinh xung đột với nhi nữ của U Hồn Đại Đế, lần đó U Hồn Đại Đế Hồn giáng cũng không làm khó hắn, nhưng nếu hắn thật sự đưa mạng tới cửa thì cũng không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.

- Nếu không thể nhảy vực, vậy thì hãy giúp ta truyền tống đến một nơi gần Bắc Vực nhất đi. Dương Khai lên tiếng.

- Không thành vấn đề, xin đợi một lát, Phục mỗ sẽ đích thân giúp các hạ an bài. Phục mỗ lập tức nhận lời.

- Dương tiên sinh muốn đi Bắc Vực? Loan Phượng ở bên cạnh nghe nãy giờ, lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Ừm. Dương Khai gật gật đầu, liếc mắt nhìn Cơ Dao.

Lúc này, trạng thái của Cơ Dao không ổn định, tuy rằng nàng chạy thẳng đến tự nhận mình là người của Băng Vân tiền bối, cũng an ổn khi ở tại bên cạnh mình, nhưng ai biết lúc nào thần trí của nàng sẽ lại bất ổn chứ.

Hắn muốn đi Bắc Vực, chính là muốn mau chóng tống Cơ Dao trở về Băng Tâm Cốc. Có Băng Vân ở bên cạnh chiếu cố, có lẽ Cơ Dao có thể khôi phục lại.

Loại chuyện như vậy, Dương Khai chỉ có thể ưu tiên xử lý trước.
Advertisement
';
Advertisement