Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Một lần 4 Đế Tôn Cảnh xông lên, tràng cảnh rất là dọa người.

Thạch Thiên Hà bị Dương Khai khống chế ở một chỗ, cảm giác thân mình trầm xuống, như có ngọn núi đè lên ngực, làm nàng không thở nổi.

Đang kinh hãi, công kích của bốn người đã đánh tới.

Oành ầm ầm...

Tiếng nổ vang rền, Thạch Thiên Hà bị dọa muốn rụng tim, cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng nhìn kỹ lại, quỷ dị phát hiện không biết từ khi nào mà mình đã xuất hiện ở một chỗ khác, công kích của bốn người lại không hề tổn thương được mình.

Dương Khai che phía trước, hai tay vỗ mạnh, lại kéo ra.

Một đạo Nguyệt Nhận màu đen to lớn chầm chậm hình thành, tuôn trào dao động năng lượng làm người ta kinh hồn bạt vía, giống như lưỡi hái của tử thần chờ đời cắt lấy sinh mệnh chúng sinh.

Vù, Nguyệt Nhận bắn ra, chém thẳng về phía 4 vị Đế Tôn Cảnh.

- Không hay!

Nghiêm Đông biến sắc, hét lớn.

Trước đó một chiêu thất bại, hắn liền ý thức được mấy người mình quá coi thường thực lực của Dương Khai, tuy rằng thanh niên này quả thật là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng tốc độ vô cùng quỷ dị, có tốc độ như thế, lúc chiến đấu đã có thể đứng ở thế bất bại.

Quay đầu, vừa lúc thấy Nguyệt Nhận to lớn rít gào đánh tới, dọa Nghiêm Đông vội vàng lùi lại, quát lớn: - Các vị trưởng lão mau tránh.

Hắn thấy sớm, né tránh dứt khoát, nhưng 3 người trưởng lão Huyền Lôi Các lại không nhanh nhạy như thế. Ba người còn đang nghĩ cảnh này là chuyện gì, không nhìn thấy được Dương Khai có động tác gì, sao đột nhiên không thấy người đâu?

Chờ cho nghe được tiếng nhắc nhở của Nghiêm Đông, Nguyệt Nhận đã tới trước mặt.

Ba vị trưởng lão Huyền Lôi Các đều hét lớn, vội vàng vận chuyển đế nguyên, điều động lực lượng pháp tắc để ngăn cản.

Xẹt xẹt xẹt xẹt...

Cảnh tượng làm bọn họ kinh hãi vỡ mật xuất hiện, Nguyệt Nhận quét qua, nghiền nát tất cả, xé nát đế nguyên cùng pháp tắc của bọn họ, thế như chẻ tre đánh tới.

Phụp...

Tiếng động nhỏ vang lên, Nguyệt Nhận màu đen cắt ngang qua người trưởng lão Huyền Lôi Các ở trên cùng, uy thế không yếu đi tiếp tục chém về phía trưởng lão thứ hai.

Trưởng lão thứ hai cũng không thể trốn thoát, cũng bị Nguyệt Nhận chém qua.

Đến lượt trưởng lão thứ ba, khoảng khắc cuối cùng hắn mới có cơ hội nghiêng người một chút, để Nguyệt Nhận cắt ngang cánh tay.

Nghiêm Đông liền trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn hai trưởng lão Huyền Lôi Các bị Nguyệt Nhận cắt ngang người, không dám chớp mắt một cái.

Bùm, hai trưởng lão kia đột nhiên tách ra làm hai, máu tươi nội tạng ồ ạt rơi từ không trung xuống dưới, đồng thời tiếng gào thảm thiết vang lên, Nghiêm Đông cả kinh nhìn lại.

Chỉ thấy trưởng lão Huyền Lôi Các thứ ba bị cắt đứt một tay tận gốc, máu phun trào như suối, từ vết cắt có thể mơ hồ thấy trái tim đang đập, bị thương không nhẹ.

- Hít... Nghiêm Đông hít vào một hơi lạnh, quần áo cả người nháy mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vô cùng hoảng sợ nhìn lại Dương Khai: - Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?

Một chiêu, chỉ là một chiêu, liền miểu sát hai trưởng lão Đế Tôn nhất tầng cảnh, trọng thương một người.

Má nó đây là chuyện Đế Tôn nhất tầng cảnh làm được? Má nó chứ đây là kẻ nào?

Nghiêm Đông thật sự bị dọa, nếu không phải vừa rồi Dương Khai chủ động vận chuyển lực lượng, biểu lộ ra tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, chỉ sợ hắn còn tưởng Dương Khai là Đế Tôn tam tầng cảnh đang giả heo thịt cọp.

Thạch Thiên Hà ở đằng sau cũng kinh dị không thôi, không khỏi nuốt nước miếng.

Đến lúc này, nàng bỗng phát hiện lực lượng trói buộc mình đã biến mất, có được tự do.

Dương Khai nhe răng cười nói:

- Ta là ai ngươi cũng không biết liền tìm tới gây chuyện, xem ra Nghiêm thành chủ đúng là muốn chết mà.

- Chết... Nghiêm Đông ánh mắt co rụt, liếc hai trưởng lão Huyền Lôi Các đã chết, lại nhìn Bạch Du khổ sở chống đỡ nhưng có lẽ không chịu được bao lâu, cắn răng, quay đầu hóa thành ánh sáng vội vàng bỏ chạy.

Hắn không dám ở lại nữa, đối phương có thể nháy mắt giết hai Đế Tôn Cảnh thực lực tương đương mình, vậy lấy mạng mình cũng dễ như trở bàn tay. Còn ở đây, mạng của mình cũng sẽ bỏ lại chỗ này.

Nhưng ở trước tốc độ xuất quỷ nhập thần của đối phương, Nghiêm Đông thật không có tự tin chạy thoát được.

Bởi vậy vừa chạy vừa sợ hãi quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy Dương Khai vẫn đứng đó, không có ý đuổi theo.

Tốc độ Đế Tôn Cảnh nhanh thế nào, chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Đông đã chạy không thấy bóng.

Đến lúc này, Nghiêm Đông mới thở hổn hển, thần sắc sợ hãi, sinh ra cảm giác may mắn sống sót qua kiếp nạn.

Hắn không biết vì sao đối phương không đuổi theo, nhưng nếu mặc kệ cho mình chạy, vậy thì mình sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lại bay tới mấy chục nhịp thở, Nghiêm Đông mới lại có một chút cảm giác an toàn, mặc kệ tốc độ người thanh niên kia nhanh cỡ nào, nếu đến giờ vẫn không có dấu hiệu đuổi theo, vậy nói rõ mình đã an toàn.

Ý nghĩ này còn chưa xẹt qua hết, Nghiêm Đông chợt ngừng bước, thần sắc ngưng trọng nhìn đằng xa.

Chỉ thấy hư không phía trước nổi lên những gợn sóng như mặt hồ, sau đó ở giữa gợn sóng tỏa ra dao động lực lượng kỳ lạ.

Trước mắt hoa lên, một bóng người làm hắn hồn bay phách lạc, chợt quỷ dị xuất hiện.

Bịch bịch bịch bịch...

Nghiêm Đông hoảng sợ lui lại, thần sắc kinh hãi như thấy quỷ giữa ban ngày, trừng mắt nhìn Dương Khai: - Làm sao ngươi có thể....

Nói tới đó, hắn chợt nghĩ ra, trầm giọng quát: - Thần thông không gian!

Hắn có nghe qua, võ giả nắm giữ thần thông không gian, lĩnh ngộ pháp tắc không gian đến cực hạn, có thể thực hiện thủ đoạn thần kỳ như di chuyển không gian. Nhưng cũng chỉ là nghe nói, thần thông không gian há có thể tùy tiện nắm giữ, lực lượng không gian cực kỳ bàng môn, người vô duyên thì dốc hết sức cả đời cũng không thể chạm tới.

Ở Tinh Giới, thật ra có một người, trình độ lực lượng không gian sâu đậm, được tôn xưng là người đệ nhất dưới Đại Đế.

Người đó, chính là Đông Vực Linh Thú Đảo đại danh đỉnh đỉnh Lý Vô Y.

Nghiêm Đông làm sao cũng không ngờ, mình lại đụng tới một kẻ địch tinh thông lực lượng không gian, hơn nữa nhìn thủ đoạn của hắn hình như còn không kém gì Lý Vô Y.

Thì ra người ta không phải mặc kệ cho mình chạy, mà là có thủ đoạn cam đoạn chặn được mình, có thủ đoạn di chuyển không gian thần kỳ như thế, dù mình có chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay đối phương.

- Ánh mắt Nghiêm thành chủ cũng không kém! Dương Khai mặt cười như không, ha ha nói.

Nghiêm Đông lại đổi sắc, nghiến răng quát lớn: - Bổn thành chủ liều mạng với ngươi!

Hắn biết mình trốn không thoát, hơn nữa nhìn thủ đoạn chém giết trưởng lão Huyền Lôi Các của đối phương, dù có cầu xin cũng chưa chắc sẽ bỏ qua mình. Giờ vì sống sót, chỉ có nước liều mạng với đối phương.

Nghiêm Đông cũng là người quyết đoán, vừa dứt lời liền bùng nổ toàn bộ lực lượng, trong tay xuất hiện trường đao, cầm lấy giơ cao, bóng đao tận trời, chém xuống Dương Khai.

Dương Khai hừ lạnh, giơ tay lên đánh ra một chưởng.

Đế nguyên tuôn trào, bóng đao chói mắt nháy mắt tan vỡ, bàn tay ấn xuống, đánh lên ngực Nghiêm Đông.

Phụt...

Nghiêm Đông phun máu, lảo đảo văng ra rơi xuống, nện ra một cái hố sâu dưới đất.

Vất vả bò ra khỏi hố, ánh mắt Nghiêm Đông run rẩy nhìn Dương Khai chầm chậm đáp xuống, quát:

- Ngươi không phải Đế Tôn nhất tầng cảnh, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào.

Đế Tôn nhất tầng cảnh, làm sao có thể nhẹ nhàng một chưởng đánh mình trọng thương? Đế Tôn nhất tầng cảnh, làm sao có thể nháy mắt giết hai trọng thương một trưởng lão Huyền Lôi Các?

Nghiêm Đông có thể khẳng định, Dương Khai tuyệt đối che giấu tu vi, cố ý trêu đùa bọn họ.

Buồn cười bọn họ đều nghĩ rằng Cơ Dao là lợi hại nhất là lợi hại nhất, kết quả đụng phải đinh nhọn.

- Ngươi đoán đúng! Dương Khai chớp mắt với hắn, búng tay, lại xuất hiện một Nguyệt Nhận màu đen, nhưng không lớn được như cái ban đầu.

Ngay cả như thế, cảm nhận được dao động lực lượng trong đó cũng đủ làm Nghiêm Đông mặt như tro tàn, đó là thủ đoạn do ngưng tụ ra lực lượng không gian mà thành, cộng thêm pháp tắc không gian, hắn không thể cản nổi.

- Chờ đã... Nghiêm Đông vội hét lên, nếu đánh không lại người ta, giờ chỉ có cầu xin tha mạng.

Dương Khai căn bản không cho hắn có cơ hội nói chuyện, bấm tay bắn ra, Nguyệt Nhận chém về phía Nghiêm Đông.

Bụp một cái, Nguyệt Nhận cắt ngang qua người Nghiêm Đông, thành chủ Thái Bình Thành này liền mở to mắt ngã xuống, thân thể chạm đất liền tách ra làm hai.

Dương Khai vẫy tay, lấy ra nhẫn không gian, mới lắc mình quỷ dị biến mất.

Đến khi xuất hiện, đã về tới cạnh Thạch Thiên Hà.

Tiếng đánh nhau truyền đến, Dương Khai nhìn sang, thấy Cơ Dao và Bạch Du vẫn còn đanh chiến đấu, có điều lúc này Bạch Du cả người thê thảm, tóc tai bù xù, trên người có nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, nhưng bị ý cảnh băng hàn của Cơ Dao ảnh hưởng, máu vừa chảy ra liền đóng băng.

Cả người Bạch Du tóc tai kết sương, hành động cứng đờ.

Có thể thấy ý cảnh cùng pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ không thể so sánh được với Dương Khai, thảm bại tử trận là chuyện sớm muộn.

- Tiền bối, đây là nhẫn không gian của 3 người kia.

Thạch Thiên Hà thấy Dương Khai trở về, cung kính đưa lên 3 chiếc nhẫn không gian.

Trưởng lão Huyền Lôi Các bị trọng thương ban nãy cũng đã chết, Dương Khai đã lấy mạng hắn trước khi đuổi giết Nghiêm Đông.

Ở chỗ này, mùi máu gắt mũi, dưới mặt đất là vết máu đỏ cùng nội tạng trải đầy, giống như địa ngục nhân gian.

- Ừm. Dương Khai gật đầu, không khách khí thu lấy 3 chiếc nhẫn không gian, đặt cùng với chiếc nhẫn của Nghiêm Đông, thoáng tra xét, mấy tên này coi như giàu có, nhất là nhẫn của Nghiêm Đông, số lượng nguyên tinh không ít, còn rất nhiều thiên tài địa bảo.

- Tiền bối... Thạch Thiên Hà khẽ gọi, từ khi Dương Khai bày ra thực lực khủng bố, ánh mắt nàng nhìn Dương Khai hiện tại đã khác, không còn tùy ý nữa, mà kính sợ như núi cao. - Ngài.... rốt cuộc ngài là ai.

- Ta? Ta là Dương Khai! Dương Khai mỉm cười với nàng.
Advertisement
';
Advertisement