Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Tấm lệnh bài này có màu vàng rực rỡ, vừa nhìn là biết lai lịch không tầm thường.

Tôn Bình nhận lấy, quan sát một hồi rồi mỉm cười nói: - Nghe nói lệnh bài đệ tử của quý điện chia làm bốn cấp, thiết lệnh, đồng Lệnh, ngân lệnh và kim lệnh, chỉ có những đệ tử nòng cốt nhất mới có lệnh bài màu vàng, xem ra đây chính là Thanh Dương Kim Lệnh.

Chất liệu lệnh bài rất đặc thù, không thể giả mạo, điểm này Tôn Bình vẫn có thể đã nhìn ra.

Khối kim lệnh này của Dương Khai dĩ nhiên không phải hàng giả, năm đó chính Cao Tuyết Đình đã tận tay giao vật này cho hắn, tuy Thanh Dương Thần Điện không quá mặn mà việc Dương Khai gia nhập, nhưng tặng hắn một tấm Thanh Dương Kim Lệnh, cũng coi như hắn là đệ tử ký danh của Thần Điện rồi.

Lần này hắn đến đây, sở dĩ hắn chọn Tiêu Bạch Y làm đối tượng giả mạo, chính là vì trên tay hắn có Thanh Dương Kim Lệnh.

- Sai. Dương Khai mỉm cười, đính chính: - Lệnh bài Thần Điện của chúng ta cũng không phải chia làm bốn cấp, mà là năm cấp.

- Năm cấp? Tôn Bình nhướng mày.

Dương Khai nói: - Lệnh bài các trưởng giữ chính là ngọc lệnh!

- Thì ra là thế. Tôn Bình khẽ gật gật đầu, cũng không biết hắn có tin hay không, dù sao hắn cũng không biết nhiều lắm về Thanh Dương Thần Điện, tuy nhiên thấy Dương Khai nói lưu loát như vậy, không giống như đang huyên thuyên.

Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi chần chờ.

Một vị Đế Tôn Cảnh tới đầu phục Vấn Tình Tông, tuyệt đối là một tin tức tốt, nói không chừng lúc đại chiến có thể đưa tới trợ giúp lớn, nhưng mấu chốt là hắn không thể xác định được lai lịch của Dương Khai có trong sạch hay không.

Nếu cự tuyệt, Tôn Bình lại không nỡ, mặt khác sẽ khiến kcho mọi người cười nhạo Vấn Tình Tông là nhát gan.

Suy nghĩ một hồi, Tôn Bình chợt quay đầu lại truyền âm với một tên đệ tử.

Tên đệ tử kia nghe vậy lập tức bước ra, ôm quyền với Dương Khai nói: - Tào Húc ra mắt sư huynh.

Dương Khai nhìn hắn một chút, cũng không có phản ứng gì, không biết tên này vâng lệnh Tôn Bình đứng ra làm gì.

Tên Tào Húc kia nói tiếp: - Mấy năm trước, khi Toái Tinh Hải mở ra, tại hạ may mắn được đi vào trong đó, đã từng thấy qua mấy vị thanh niên anh kiệt ở Nam Vực! Dương Khai nghe vậy liền chột dạ, thầm kêu không xong.

Hắn giả mạo Tiêu Bạch Y, chủ yếu là nghĩ rằng không có ai nhận ra Tiêu Bạch Y, mà hắn lại có Thanh Dương Kim Lệnh trong tay, thật thật giả giả, có thể nói là kế sách vẹn toàn.

Nhưng lúc này nghe tên Tào Húc nói rằng, hắn cũng đã từng vào Toái Tinh Hải, còn gặp được một số võ giả Nam Vực.

Nếu hắn biết Tiêu Bạch Y mà nói, chỉ sợ mình sẽ bị vạch trần a.

- Vậy sao? Dương Khai thấp thỏm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại thản nhiên không đổi sắc, hờ hững nhìn hắn nói: - Tiêu mỗ cũng tiến vào Toái Tinh Hải, nhưng chưa từng thấy các hạ.

Tào Húc cười khổ nói: - Tu vi tại hạ thấp kém, chỉ sợ không lọt vào mắt Tiêu sư huynh, đương nhiên chưa từng thấy qua.

Chưa từng thấy! Dương Khai thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: - Thật sao? Nhưng lúc này các hạ lại đứng ra, không biết có gì chỉ giáo?

Tào Húc vội nói: - Không dám, tuy rằng tại hạ chưa từng thấy bằng hữu Thanh Dương Thần Điện, nhưng cũng từng gặp qua một vài người ở Nam Vực, nhất là một vị tên là Vô Thường, ấn tượng rất sâu sắc. Nếu Tiêu sư huynh đến từ Nam Vực, hắn là biết người đó chứ?

- Vô Thường sao... Dương Khai khẽ gật gật đầu, Thiên Vũ Thánh Địa Vô Thường, m Dương Song Sinh Thể bẩm sinh, hung mãnh vô cùng, dĩ nhiên hắn có ấn tượng rất sâu đậm.

Không để ý tới Tào Húc, Dương Khai quay đầu nhìn về phía Tôn Bình nãy giỡ vẫn đang quan sát, phất tay một cái, chỉ trong chốc lát trước mặt liền hiện ra một hình ảnh.

Dương Khai nói: - Tôn trưởng lão, ngươi sai Tào Húc hỏi điều này, không phải là muốn xác nhận thân phận của ta sao? Hiện tại ngươi có thể hỏi hắn một chút, người trong hình ảnh này có phải là Vô Thường hay không?

Tôn Bình lập tức quay đầu nhìn Tào Húc, tên này khẽ gật gật đầu, xác nhận không lầm.

Tôn Bình cười ha hả: - Xem ra Tiêu công tử quả thật là cao đồ của Thanh Dương Thần Điện không thể nghi ngờ.

Có thể ngưng tụ ra hình ảnh võ giả Nam Vực, trong tay lại có kim lệnh của Thanh Dương Thần Điện, điều này thật sự là không còn gì phải nghi ngờ nữa.

Dương Khai mỉm cười nói: - Nói như vậy, ta có thể lưu lại chứ?

Tôn Bình thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:

- Còn một vấn đề cuối cùng.

Dương Khai tức giận nói: - Các ngươi có phiền toái quá hay không, bổn thiếu tới để giúp giúp Vấn Tình Tông các ngươi, không phải là tới để bị các ngươi tra khảo, Tôn trưởng lão nhiều lần làm khó bổn thiếu, rốt cuộc là có ý gì? Tuy rằng Vấn Tình Tông khó lường, nhưng Thanh Dương Thần Điện chúng ta chưa chắc đã sợ đâu.

Hắn cáo mượn oai hùm, phát tiết tại chỗ, khiến những võ giả đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ quả nhiên là đệ tử xuất thân từ đại tông môn, ở trên sân nhà của người ta không ngờ lại không chút nhượng bộ, đổi thành bọn chúng sao có lá gan này.

Tôn Bình lại cười híp mắt nói: - Tiêu công tử bớt giận bớt giận, không không cần bức xúc, có gì mọi người cùng bình tĩnh nói chuyện.

Dương Khai nghiến răng nói: - Lão đầu, một vấn đề cuối cùng thôi đó! Nếu ngươi còn lôi thôi nữa, bổn thiếu lập tức đi ngay.

- Tuyệt đối là cuối cùng. Tôn Bình nghiêm mặt nói.

Dương Khai tỏ ra khó chịu nói: - Hỏi đi.

Tôn Bình nói: - Tiêu công tử xuất thân từ Thanh Dương Thần Điện, hẳn là không thiếu vật tư tu luyện, không biết tại sao lại muốn nhận Chiêu Mộ Lệnh của Vấn Tình Tông ta?

Dương Khai cười ngạo nghễ, phe phẩy cây quạt trên tay, chậm rãi nói: - Vật tư tu luyện dĩ nhiên bổn thiếu không thiếu, nói không khách khí, lợi ích quý tông hứa hẹn, bổn thiếu cũng không coi vào đâu, tuy nhiên... Nói tới đây, Dương Khai bỗng nhiên cười hắc hắc, nụ cười có vẻ vô cùng hèn mọn, tựa như chồn bắt trộm gà vậy.

- Tuy nhiên cái gì? Tôn Bình hỏi.

Dương Khai nhìn xung quanh, thấp giọng nói với Tôn Bình: - Tôn trưởng lão, bổn thiếu đối với mỹ nữ Băng Tâm Cốc cảm thấy rất hứng thú, không biết sau khi trận chiến này kết thúc, quý tông có thể cho ta chọn vài đệ tử Băng Tâm Cốc mang về làm thị nữ không?

Tôn Bình hiểu ý, gật gật đầu cười nói: - Thì ra Tiêu công tử có chủ ý này.

Nghe Dương Khai nói muốn đệ tử Băng Tâm Cốc, thật ra hắn yên tâm không ít, dù sao một vị Đế Tôn Cảnh tới nhận Chiêu Mộ Lệnh mà không có yêu cầu gì, vậy thì có điểm cổ quái.

Vị Tiêu công tử trước mắt này thích nữ sắc, ngược lại cũng dễ nói chuyện.

- Lòng yêu thích cái đẹp, mọi người đều phải có. Dương Khai cười hì hì nói.

Tôn Bình vuốt chòm râu, gật gật đầu nói: - Điều này không thành vấn đề, nếu tiêu diệt được Băng Tâm Cốc, với thực lực Tiêu công tử như vậy, dĩ nhiên có thể phân cho một vài nữ đệ tử Băng Tâm Cốc. Yêu cầu này của Tiêu công tử, tông chủ đại nhân sẽ không cự tuyệt, lão phu sẽ làm chủ đáp ứng.

- Mười người được không? Dương Khai nhướng mày.

Tôn Bình bật cười nói: - Khẩu vị Tiêu công tử cũng quá lớn đi? Hiện tại đệ tử Băng Tâm Cốc cũng chỉ có bảy ngàn mà thôi, trong khi đó Vấn Tình Tông ta lại có 100 ngàn đại quân, cho dù đến lúc đó phân phối xuống, Tiêu công tử cũng không có khả năng chiếm được mười người.

- Tám. Dương Khai cò kè mặc cả.

- Hai người là tối đa rồi. Tôn Bình nói.

- Quý tông cũng quá hẹp hòi đi?

Tôn Bình lắc đầu nói:

- Không phải bổn tông hẹp hòi, mà là miệng nhiều cơm thiếu a.

Dương Khai thở dài một tiếng, nói: - Tôn trưởng lão, bổn thiếu cũng không gạt ngươi, cuộc sống của bổn thiếu quả thật rất khổ sở a, thật ra bổn thiếu đã có một vị hôn thê ở Thần Điện rồi, chỉ có điều vị hôn thê kia của ta ương ngạnh chua ngoa, lại vô cùng xấu xí, cho nên ta mới trốn khỏi Nam Vực, đi tới nơi này Đông Vực lịch lãm. Trong nhà thì thê tử dữ dằn khó dây dưa, chẳng lẽ ra ngoài tìm vài thị nữ xinh đẹp cũng không được sao? Tôn trưởng lão, ngươi nể tình ta con bà nó quá khổ sở, cho thêm mấy người đi.

Trong đại điện lập tức truyền ra tiếng cười trộm. Mọi người nhìn đều có chút hả hê, ngay cả Tôn Bình cũng buồn cười.

Tuy nhiên hắn không có tâm trạng nào nghe Dương Khai kể lể, chỉ đưa tay ra nói: - Tào Húc, dẫn Tiêu công tử đi gặp Phong Trì trưởng lão, để hắn an bài nhiệm vụ cho Tiêu công tử!

- Rõ! Tào Húc lên tiếng, rồi đưa tay ra hiệu nói: - Tiêu công tử, mời!

Dương Khai không đi, mà vẫn đứng tại chỗ kêu ầm lên:

- Tôn trưởng lão, điều kiện của ta nhớ coi lại đó nha.

Tôn Bình đâu thèm để ý đến hắn, thân hình nhoáng lên một cái đã không thấy bóng dáng.

Dương Khai bùi ngùi thở dài, tỏ ra khó chịu đi ra ngoài, đi tới đâu, mọi người đều tránh lui tới đó.

Ra khỏi Chiêu Hiền Quán, Dương Khai vẫn tỏ ra chán nản không vui.

Tào Húc cũng không có dám đi gần hắn sợ dính phiền phức, chỉ lầm lũi đi trước dẫn đường, rất nhanh đã ra khỏi Băng Luân Thành.

- Chúng ta đi đâu? Một hồi lâu sau, bỗng nhiên Dương Khai chợt lên tiếng hỏi.

Tào Húc trả lời: - Đi tìm Phong Trì trưởng lão, ngài sẽ an bài nhiệm vụ cho ngươi.

- Phong Trì trưởng lão... Dương Khai nhướng mày, nói: - Nghe nói tông chủ quý tông cũng họ này, không biết vị Phong Trì trưởng lão này...

Tào Húc cười nói: - Phong Trì trưởng lão chính là em họ của tông chủ, cho nên tuy tu vi của ngài ấy chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng địa vị ở trong tông lại chỉ dưới tông chủ và phó tông chủ mà thôi. Hiện tại ngài ấy chính là người phụ trách vây khốn Băng Tâm Cốc.

- Thì ra là thế! Dương Khai gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy tông chủ đại nhân và phó tông chủ của quý tông đâu rồi? Bổn thiếu mới tới nơi này, muốn đi bái kiến một chút tránh cho thất lễ a.

Trong mắt Tào Húc lóe lên một tia khinh bỉ, thầm nghĩ "tông chủ và phó tông chủ há lại là người ngươi muốn bái kiến liền bái kiến sao", tuy nhiên rất nhanh hắn đã thu lại ánh mắt, đáp: - Tông chủ trấn giữ Băng Luân Thành, phó tông chủ đại nhân cũng đang ở trong Băng Luân Thành.

- Vậy sao, thôi để lần sau vậy, chung quy cũng sẽ có cơ hội gặp mặt. Dương Khai khoan thai cười, cũng không miễn cưỡng.

Rất nhanh, hai người đã tới một cái sơn cốc cách Băng Tâm Cốc không tới 300 dặm, bên trong sơn cốc này xây dựng không ít phòng ốc bằng gỗ, rất nhiều võ giả đang ra ra vào vào trong đó, trên không cũng có không ít người đang bay tới bay lui, nhìn qua có vẻ khá náo nhiệt.

Dương Khai đảo mắt một vòng, trong lòng hơi trầm xuống.

Nhiều võ giả tụ tập ở nơi này như vậy, một khi đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc bị phá, bảy ngàn đệ tử Băng Tâm Cốc căn bản sẽ vô lực ngăn cản.

Tào Húc dẫn Dương Khai đi tới trước một căn nhà gỗ khá bề thế, cung kính nói: - Phong trưởng lão, đệ tử Tào Húc cầu kiến.

- Vào đi! Bên trong lập tức truyền ra một giọng nói.

Tào Húc nhìn về phía Dương Khai khẽ gật gật đầu ra hiệu, rồi dẫn hắn đi vào.

Bước vào nhà, hắn lập tức thấy được một trận bàn to lớn đặt giữa trung tâm gian nhà, trận bàn kia dường như là hình chiếu, trên đó hiện ra nhiều điểm sáng, còn có hình ảnh một cái địa đồ rất rõ ràng.

Dương Khai nhìn lướt qua, lập tức trong lòng chấn động, hắn nhận ra được địa đồ kia chính là khu vực Băng Tâm Cốc. Cũng không biết trận bàn này là thứ quỷ gì, không ngờ lại có công hiệu thần kỳ như thế.

Lúc này, có một lão giả hơi lớn tuổi đang thấp giọng sai bảo gì đó với người bên cạnh, người nhận lệnh liền vội vàng xoay người đi ra ngoài, tỏ ra rất vội vã.

Đợi người kia đi khỏi, lão giả hơi lớn tuổi lại chăm chú nhìn trận bàn trước mắt, trong miệng chợt phát ra tiếng cười lạnh.
Advertisement
';
Advertisement