Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Vậy… được, đến lúc đó còn phải làm phiền Cơ Dao trưởng lão. Nam Môn Đại Quân có phần thất vọng, vốn hắn định nhân dịp này trao đổi tâm đắc cảm ngộ đạo trận pháp với Dương Khai, nào ngờ Dương Khai không hề cho mình cơ hội này, làm hắn có phần mất mát.

Nhưng có thể quy hoạch bố trí hoàn thiện đại trận hộ tông cho cả một chỗ lớn thế này, cũng là tâm nguyện của một đời Tông sư trận pháp.

Nhanh chóng bình ổn tâm tình, cáo lỗi một tiếng, liền ra ngoài tra xét bố trí đại trận hộ tông của Vấn Tình Tông.

Đợi hắn đi rồi, Dương Khai mới vuốt cằm nhìn pháp trận không gian: - Quả nhiên không hỏng.

Nếu bố trí trận pháp có lỗi, Cơ Dao cùng Nam Môn Đại Quân sẽ không thể từ Băng Tâm Cốc truyền tống sang đây.

- Cái gì không hỏng? Cơ Dao tò mò hỏi.

Lúc này Tê Lôi cười hì hì kể lại chuyện vừa rồi, thần sắc mừng rỡ không thôi.

Cơ Dao nghe xong suy nghĩ nói: - Hai đầu pháp trận không gian nối liền, nếu chỗ này không hỏng, Băng Tâm Cốc cũng không, vậy có lẽ pháp trận bên Cổ Địa xảy ra chuyện.

Một lời đánh thức người trong mộng, ánh mắt Dương Khai sáng lên, vỗ tay: - Nhất định là vậy.

Nói rồi mới chợt nghĩ tới, nghiến răng: - Phượng phu nhân à Phượng phu nhân, rút củi đáy nồi đúng là tuyệt mà.

Pháp trận không gian ở Cổ Địa không thể nào tự dưng hỏng được, vậy giải thích duy nhất là hắn đi rồi liền bị Loan Phượng sai người phá hỏng.

Loan Phượng làm vậy, còn không phải sợ ngày sau đôi khi bị quấy rầy, điều này cũng hợp lý, nhưng mà làm Dương Khai hận ngứa răng.

Bố trí một tòa pháp trận không gian dù không tốn công gì, nhưng mấu chốt là Cổ Địa xa xôi, chạy qua chạy lại phải tốn thời gian. Theo hắn nghĩ, ngày sau sẽ không ít chuyện phải qua lại Cổ Địa, để lại pháp trận ở bên đó cũng dễ đi. Nào ngờ hắn mới đi chân trước, chân sau Loan Phượng đã đập bỏ pháp trận, quả thật là độc nhất lòng dạ đàn bà. Bình thường nhìn Loan Phượng nhã nhặn đoan trang, nào ngờ cũng lòng dạ độc ác như vậy.

Xem ra, lần sau đi Cổ Địa thì phải đến lãnh địa tộc Thạch Linh bố trí pháp trận, miễn cho Loan Phượng phá hoại nữa.

Trong lòng quyết định, Dương Khai quay sang mấy người Tê Lôi, nói: - Xem ra, các ngươi đã bị Cổ Địa vứt bỏ rồi.

Mấy người Tê Lôi lúc này cũng hiểu ra, vì sao không truyền tống qua được, vừa mất mát lại mừng rỡ, cười hì hì nói:

- Không sao không sao, nhất định là Loan Phượng đại nhân cảm thấy Dương thiếu quan trọng, muốn chúng ta phụ trách bảo hộ bên người, nếu đại nhân có ý đó, vậy Dương thiếu đừng từ chôi.

Dương Khai nói: - Đã vậy rồi, ta còn đuổi các ngươi được sao?

Lúc trước hắn không muốn giữ lại 3 đại Yêu Vương, chủ yếu là băn khoăn thể diện của ba đại Thánh Tôn Cổ Địa, dù sao ba vị Yêu Vương là thủ hạ của ba đại Thánh Tôn, nếu dẫn người chạy mất thì thật không phúc hậu.

Nhưng bây giờ Loan Phượng đã làm mùng một, vậy chỉ có ép hắn làm mười lăm, về tình về lý, Cổ Địa cũng không bới móc gì được.

Tổn thất một cái pháp trận không gian, có được 3 đại Yêu Vương, Dương Khai thật là kiếm lời lớn, hơn nữa còn không thẹn với lòng.

Tạ Vô Úy cười không khép miệng, chà tay nói: - Dương thiếu, chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có thể gia nhập vào Lăng Tiêu Cung thôi? Cũng không cầu nhiều, Tạ mỗ chỉ cầu được hộ pháp.

Ưng Phi cùng Tê Lôi cũng động lòng.

Dương Khai cười nói: - Với bản lĩnh của ba vị, hộ pháp thì quá đại tài tiểu dụng, hiện tại Lăng Tiêu Cung vừa đặt sơn môn, muốn mở cửa thu đồ rộng rãi còn phải chờ ít ngày. Nhưng đến ngày đó, ba vị ở lại Lăng Tiêu Cung làm cung phụng đi.

Mấy người Tê Lôi nhìn nhau, mừng rỡ không thôi.

Có một câu của Dương Khai, vậy là ngày sau đều là người mình, có thứ gì tốt, Dương Khai còn quên họ được sao.

So với những Yêu Vương cùng Thánh sứ khác ở Cổ Địa, bọn họ đã vượt xa rồi.

Một cái tông môn còn chưa chính thức xây dựng, đã có ba vị cung phụng Đế Tôn tam tầng cảnh, nếu tin này truyền ra, sẽ dẫn tới không biết bao nhiêu người trong thiên hạ ghen ghét đố kỵ.

Cơ Dao mỉm cười: - Chúc mừng Dương sư huynh, ngày sau Lăng Tiêu Cung khai tông, nhất định phải báo cho Băng Tâm Cốc một tiếng, Cơ Dao phải đến uống ly rượu mừng.

Dương Khai có thể cắm rễ ở đây, khai tông lập phái, nàng vui vẻ thật lòng, bởi vì Băng Tâm Cốc và Dương Khai có quan hệ không nhỏ, ngày sau hai tông cùng giúp nhau, ở Bắc Vực này còn có ai rung chuyển địa vị hai quái vật lớn này.

Dương Khai mỉm cười: - Tất nhiên rồi, đến lúc đó còn phải làm phiền các sư muội Băng Tâm Cốc. Ngừng một chút, Dương Khai nói: - Đúng rồi, Băng Tâm Cốc bắt giữ mấy ngàn người, bố trí thế nào đây?

Cơ Dao cười khổ:

- Sư tôn cũng đang đau đầu vì chuyện này, dù nói lần này bọn họ tiếp tay cho giặc, làm khó Băng Tâm Cốc, nhưng nói tới cùng cũng không có thù oán gì với Băng Tâm Cốc. Bây giờ mà giết hết, sẽ chỉ làm hại danh tiếng Băng Tâm Cốc, nếu như thả đi, vậy thì khiến Băng Tâm Cốc mềm yếu dễ ăn hiếp.

Dương Khai cười nói: - Nếu là thế, không ngại cho bọn họ đến giúp ta làm cu li, Nam Môn Đại Quân muốn bố trí lại đại trận hộ tông Vấn Tình Tông, nhất định cần không ít sức người. Đương nhiên, đối với những kẻ tay dính máu đệ tử Băng Tâm Cốc, vậy thì không cần nhường nhịn.

Cơ Dao gật đầu: - Những kẻ đó đã sớm giết, còn sống đều là hạng người reo hò trợ oai. Nhưng mà Dương sư huynh đề nghị cũng được, chờ Nam Môn đại sư trở về xem hắn cần bao nhiêu người.

Thương lượng xong, mọi người liền chờ đợi.

Chỗ này có địa mạch rất tốt, linh khí thiên địa nồng đậm, trong lúc chờ đợi cũng có thể tu luyện, gần đó có cung điện tốt nhất, có thể dùng làm chỗ tu luyện.

Hai ngày sau, Nam Môn Đại Quân bụi bặm mỏi mệt chạy về, đưa một loạt danh sách dài cho Dương Khai, Dương Khai xem qua, cũng không keo kiệt, ném cho hắn mấy chiếc nhẫn không gian.

Không chỉ vậy, Cơ Dao cũng về Băng Tâm Cốc, không ngừng dẫn tù binh sang, hạ lệnh cho bọn họ làm việc giúp Nam Môn Đại Quân.

Trong nhất thời, Lăng Tiêu Cung trở nên náo nhiệt, khắp nơi là tiếng người, bận rộn cả trong cả ngoài.

Thời gian trôi qua, mọi người đều biết người tên Dương Khai kia đã chiếm lấy địa bàn vốn có của Vấn Tình Tông, sáng lập tông môn gọi là Lăng Tiêu Cung.

Băng Tâm Cốc cũng có không ít người đến giúp, đều là con gái xinh đẹp, Lưu Tiêm Vân, Tử Vũ quen với Dương Khai cũng ở trong đó.

Có các nàng trấn thủ giám sát, mấy ngàn tù binh không dám làm gian làm dối, dù sao Băng Tâm Cốc đã nói rõ ràng, chỉ cần có thể lập công chuộc tội, giúp Lăng Tiêu Cung bố trí trận pháp, Băng Tâm Cốc có thể bỏ qua chuyện cũ, thả bọn họ đo.

Có lời hứa hẹn này, ai dám không chú ý.

Cũng có không ít võ giả rời rạc có ý với Lăng Tiêu Cung, bóng gió tìm hiểu tin tức với các nữ đệ tử Băng Tâm Cốc, hỏi xem làm sao gia nhập được.

Dù sao nơi này là địa bàn ban đầu của Vấn Tình Tông, không có chút bản lĩnh thì ai dám chiếm giữ? Hơn nữa trong thời gian gần đây, bọn họ còn nghe nói Lăng Tiêu Cung có ba vị cung phụng Đế Tôn tam tầng cảnh.

Đội hình như vậy, đủ để nói lên tương lai sáng lạn của Lăng Tiêu Cung, một khi mở ra sơn môn, vậy nhất định sẽ là tông môn đứng đầu.

Nếu có thể trở thành thành viên trong đó, vậy sẽ được lợi cả đời.

Đáng tiếc ngay cả các nữ đệ tử Băng Tâm Cốc cũng không biết làm sao mới được gia nhập Lăng Tiêu Cung, tự nhiên không thể trả lời được, làm các tù binh mất mát không thôi.

Trên ngọn núi tốt nhất Lăng Tiêu Cung, ở cung điện.

Nơi này vốn là chỗ tu luyện của Phong Huyền.

Dương Khai ngồi đó, xung quanh xếp đầy nguyên tinh thượng phẩm, vận chuyển công pháp, từng khối từng khối nguyên tinh thượng phẩm biến thành bột phấn hội tụ thành luồng năng lượng đổ vào người hắn, lưu chuyển toàn thân, chìm đắm vào đan điền.

Từ sau trận đánh với Thạch Hỏa trong Cổ Địa, Dương Khai đã cảm thấy mình phải gấp gáp tăng lên thực lực.

Ngay cả hiện tại hắn đã là Đế Tôn, nhưng còn chưa đến mức khắp thiên hạ không ai là địch thủ, hơn nữa theo thực lực tăng lên, tiếp xúc kẻ địch càng ngày càng mạnh, nếu không muốn ngày sau cảm nhận bất lực như thế nữa, tự nhiên chỉ có mau chóng tăng lên tu vi.

Nhưng sau Cổ Địa lại gặp chuyện Băng Tâm Cốc, làm hắn không rút ra thời gian để tu luyện, linh đan diệu dược có cả đống lớn, thậm chí không có thời gian để dùng.

Hiện tại nhàn rỗi, hắn tự nhiên khao khát đi bế quan.

Dùng từng viên linh đan hỗ trợ tu luyện, hàng đống đống nguyên tinh tiêu hao, lực lượng chầm chậm tăng lên.

Mấy người Tê Lôi cũng biết Dương Khai đang tu luyện, cho nên không dám quấy rầy hắn.

2 tháng sau, đại trận hộ tông Lăng Tiêu Cung đã bố trí hoàn tất, tất cả tù binh đến làm công cũng được giải tán, các nữ đệ tử Băng Tâm Cốc cũng dùng pháp trận không gian về cốc.

Lăng Tiêu Cung rộng lớn, lại khôi phục yên lặng.

Nam Môn Đại Quân hứng thú bừng bừng đi tìm Dương Khai, muốn báo cáo thành quả khổ cực trong thời gian này, lại bị Ưng Phi bảo vệ bên ngoài ngăn cản, cãi vả một phen, Nam Môn Đại Quân cũng không thể thuyết phục được Ưng Phi gọi Dương Khai xuất quan, đành buồn bực đi nghiên cứu pháp trận không gian nhảy vực.

Trong lúc này Cơ Dao cũng tới thăm mấy lần, nhưng cũng không gặp được Dương Khai.

Từ sau khi bế quan, Dương Khai như ngăn cách liên lạc với bên ngoài, ngay cả 3 vị Yêu Vương cũng không biết hắn sẽ xuất quan lúc nào.

Nhưng 3 vị Yêu Vương hiểu, tu vi đến Đế Tôn Cảnh, bế quan dăm ba năm đến mười mấy hai mươi năm cũng bình thường, cho nên bọn họ không sợ Dương Khai xảy ra chuyện gì.

Chỉ là mỗi ngày để một người canh chừng ngoài cung điện, hai người khác thì đi du ngoạn xung quanh.

Thời gian đong đưa, chừng 1 năm sau, bên trong cung điện yên lặng đột nhiên phát ra tiếng bùm bùm, như đang có người giãn gân cốt.

Canh chừng bên ngoài, Ưng Phi lập tức mở mắt, nhìn vào trong cung điện, ánh mắt chim ưng xuyên thấu cấm chế dày đặc, nhìn rõ tình hình bên trong.

Sau đó, thần sắc của hắn mừng rỡ đứng dậy, hét lên một tiếng dài.

Qua một hồi, hai bóng người từ xa nhanh chóng bay tới, đáp xuống hiện ra là Tạ Vô Úy cùng Tê Lôi.

–––-oOo–––-
Advertisement
';
Advertisement