Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Mặc dù sự tồn tại của Dương Khai và Ưng Phi khiến người này nghi ngờ, nhưng cũng không có để ở trong lòng, Thiên Diệp Tông ở Nam Vực chẳng qua chỉ là một cái tông môn nhỏ thấp kém, sao có thể so với Lưu Ảnh Kiếm Tông bọn hắn, ngay cả có chút giao tế thì như thế nào? Nơi này là Lưu Ảnh Thành, là có nghiệp của Lưu Ảnh Kiếm Tông, ai còn có thể càn rỡ? Ánh mắt đang nhìn Dương Khai hơi ngừng lại, người kia hừ lạnh nói: -Các hạ là người nào? Thức thời thì mau mau rời đi, chớ có bỏ lỡ! Đối với lời của hắn, Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là nhìn Đỗ Hiến và Diệp Tinh Hàm nói:

- Có muốn thu chút lợi tức trước hay không? Một đám tạp binh, ngay cả hứng thú nhúc nhích tay Dương Khai cũng không có, nhưng đối với Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đang tràn đầy ý chí thâm cừu đại hận mà nói lại là vật phát tiết tốt nhất. Nghe được lời ấy, vẻ mặt Đỗ Hiến chấn động, quát nhẹ nói: -Được, vậy làm phiền Dương huynh hộ pháp! Dương Khai ừ một tiếng, lẳng lặng đứng tại chỗ. -Càn rỡ! Tên đệ tử kia của Lưu Ảnh Kiếm Tông mắt thấy Đỗ Hiến không ngờ khoa trương như vậy, trong lòng giận dữ, vung tay lên nói: -Bắt lại cho ta! Vù vù…

Kiếm khẽ rung lên, kiếm quang tuôn trào, thân hình mười mấy tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông xen thành thành một mảnh, che giấu lẫn nhau đánh về phía trước, kiếm khí rét lạnh, kiếm ý thông thiên. -Sư huynh! Diệp Tinh Hàm kiều quát một tiếng, Đỗ Hiến thầm hiểu trong lòng, lập tức xoay người cùng Diệp Tinh Hàm dựa lưng vào nhau, hai tay hai người đồng loạt bay múa, từng vật như viên cầu bay bắn ra. Vút vút vút… Sau hàng loạt tiếng bắn ra, những viên cầu bay bắn ra kia không ngờ giữa chừng mở ra, trước mắt bao người đã xảy ra biến đổi thần kỳ, chớp mắt một cái liền biến thành những yêu thú trông vô cùng sống động. Linh khí tuôn trào, bốn cái thú khôi lỗi đột ngột xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Một mãng, một tích, một lang, một chim. Mỗi một con đều giống như vật còn sống, nếu không phải căn bản không có sinh cơ truyền ra, chỉ sợ bất cứ người nào thấy đều coi chúng là yêu thú thật. Dương Khai nhìn, trước mắt sáng ngời. Mặc dù lần trước hắn đi qua Thiên Diệp Tông, cũng đã từng quen biết Thiên Diệp Tông, nhưng khi đó Thiên Diệp Tông nhiều bí thuật thất truyền, nhờ có hắn mở ra Đế Thiên Cốc Mới tìm lại được công pháp bí điển thất truyền nhiều năm. Khi đó, hắn căn bản không gặp thủ đoạn chân chính của Thiên Diệp Tông.

Lúc này bốn cái thú khôi lỗi vừa xuất hiện, Dương Khai liền biết mấy năm này Thiên Diệp Tông phát triển không ít. Bốn cái thú khôi lỗi này mỗi một con đều có có thể so với Đạo Nguyên Cảnh lực lượng đỉnh phong, chắc là khôi lỗi Địa cấp của Thiên Diệp Tông. Có được những công pháp bí điển Dương Khai thu hồi từ Đế Thiên Cốc ra, đệ tử Thiên Diệp Tông cho dù là ở luyện chế khôi lỗi hay là điều khiển khôi lỗi đều hơn xa ngày đó. Vốn hắn còn cảm thấy Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến hai người song quyền khó địch tứ thủ, nhưng hôm nay xem ra ngược lại là mình coi thường bọn họ. Vù vù vù vù… Kiếm quang lóe sáng, rối rít chém tới Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến, từng đạo kiếm mang ngưng như thực chất, nếu thật bị chém trúng, Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến tuyệt đối sẽ không tốt. Nhưng cố tình hai người căn bản ngay cả dấu hiệu thúc giục nguyên lực hộ thân cũng không có, chỉ dụng tâm thúc giục bốn cái thú khôi lỗi kia. Lân giáp trên người khôi lỗi cự mãng sáng lên, thân mình chợt cuộn lại, bao lấy hai người Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến, tất cả kiếm khí chém tới đều bị này thân mãng đón đỡ bay ra, tia lửa bắn ra tung tóe. Ầm ầm… Cùng lúc đó, trên người khôi lỗi tích bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, mặt đất lập tức mềm ra, nó lăng không nhảy vào, trực tiếp chui vào trong mặt đất, biến mất không thấy, cũng không biết đi nơi nào. Tiếng sói tru vang lên, trên người khôi lỗi lang quẫy ra ánh sáng xanh, cắn hai tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông đứng gần nhất, răng nanh lộ ra hoàn toàn, tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông sợ đến mức cuống quít cầm ngang kiếm ngăn chặn. Nhưng vào lúc này, khôi lỗi điểu khéo léo linh hoạt vẽ ra đường vòng cung một duyên dáng, phảng phất khí thế kinh thế lôi đình, trực tiếp xuyên qua ngực tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông kia. Nguyên lực hộ thân giống như giấy, không chịu nổi một kích. -Phốc… Tên đệ tử này của Lưu Ảnh Kiếm Tông phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như thiếu cái gì, cúi đầu nhìn lại, đã thấy trong ngực có một lỗ thủng máu, mơ hồ có thể thấy được nội tạng nhuyễn động.

Dưới sự vây công của mười mấy người, vừa tranh đấu, lại là bên Lưu Ảnh Kiếm Tông chết một người trước. Người vây xem đứng từ xa đều cả kinh thất sắc, rối rít, cảm thấy khiếp sợ trước thực lực của những thú khôi lỗi Thiên Diệp Tông. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, đây cũng không phải là chỉ là sơ suất, mà là thực lực áp chế, mặc dù bên Lưu Ảnh Kiếm Tông nhân số chiếm ưu thế, nhưng bốn cái thú khôi lỗi kia mỗi cái đều có thể so với Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đệ tử của Lưu Ảnh Kiếm Tông thực lực tầng thứ không đủ, hoàn toàn không có khả năng ngăn cản. -Lui! Tên đệ tử đầu lĩnh kia thấy tình hình như vậy cũng cả kinh thất sắc, gương mặt không thể tin được. Thiên Diệp Tông bị diệt, Lưu Ảnh Kiếm Tông tự nhiên cũng tịch thu được không ít chiến lợi phẩm, những khôi lỗi kia là đa số. Lúc này trong Lưu Ảnh Kiếm Tông, có không ít đệ tử đều có khôi lỗi của Thiên Diệp Tông, nhưng những khôi lỗi kia căn bản không có cách nào so được với bốn khôi lỗi trước mắt này. Trên phương diện khôi lỗi, chẳng những yêu cầu bản thân khôi lỗi cường đại, còn muốn công pháp tương ứng cùng bí thuật sử dụng. Nói cách khác, cùng là một khối khôi lỗi, trên tay những người khác và trên tay đệ tử Thiên Diệp Tông có thể phát huy được uy lực hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Lưu Ảnh Kiếm Tông chiếm được không ít khôi lỗi làm chiến lợi phẩm, cũng nghiên cứu qua một đoạn thời gian, nhưng căn bản không thể phát huy ra toàn bộ thực lực khôi lỗi, dẫn tới bọn chúng nghĩ những khôi lỗi này chỉ thường thôi. Lúc này thấy mới biết mình sai hoàn toàn. Chúng đệ tử vốn là trong lòng run sợ, lúc này nghe được mệnh lệnh, tự nhiên là rối rít thi triển kiếm pháp, bảo vệ quanh thân, cấp tốc lui về sau. Nhưng vào lúc này, khôi lỗi mãng vốn bảo vệ Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến bỗng nhiên quẫy cái đuôi như roi thép, cuốn lên một trận giết chóc. Cái đuôi to lớn kia cũng không biết luyện chế từ chất liệu gì mà thành, một lực giống như núi cao sụp đổ, mấy tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông tránh không kịp bị đuôi mãng quét trúng, bụng sụp đổ đi xuống, trong miệng máu tươi nội tạng phun ra, mắt thấy không có sinh cơ. Vận khí tốt tránh thoát một kiếp, lại còn chưa kịp thở một hơi, dưới chân liền bỗng nhiên xuất hiện một cái động lớn, khôi lỗi tích trước biến mất không thấy không ngờ từ dưới đất chui lên, miệng to như chậu máu mở to, cắn mấy tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông, trực tiếp lôi vào trong hố sâu. Tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương từ trong lòng đất truyền ra khiến người nghe rợn cả tóc gáy, trong lòng phát lạnh. Có vết xe đổ này, những đám đệ tử kia rối rít chạy như bay giữa không trung nào dám đứng trên mặt đất. Nhưng là không trung cũng không an toàn, khôi lỗi lang liên tục tập kích bất ngờ, khôi lỗi điểu lại nhanh như tia chớp, mỗi một lần tấn công đều lộ ra một mảnh máu tươi, tất có người bỏ mạng. -Kiếm trận! Tên đệ tử đầu lĩnh Lưu Ảnh Kiếm Tông kia sắc mặt tái nhợt rống lớn. Vốn tưởng rằng hai tên đệ tử Thiên Diệp Tông nhỏ nhoi bất quá bắt vào tay, cũng không có coi ra gì, thật sự giao thủ hắn mới biết ai là sói ai là dê. Trong thời gian ngắn ngủi, bên hắn đã chết sáu bảy, lại tiếp tục chẳng phải là muốn chết hết? Ra lệnh một tiếng, mấy tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông còn dư lại lập tức chia làm mấy đoàn, bày ra kiếm trận, hợp lực ngăn cản thú khôi lỗi khiến lòng người run sợ kia. Đỗ Hiến và Diệp Tinh Hàm được khôi lỗi mãng bảo vệ, giết sáu bảy người lông tóc không hao tổn, trong lòng khoái ý vô cùng, uất ức cùng phẫn nộ hơn một năm vào lúc này dường như được phóng ra, điều khiển thú khôi lỗi càng thêm thuận buồm xuôi gió. Đỗ Hiến cười ha ha nói: -Lưu Ảnh Kiếm Tông, chẳng qua cũng thế! Ngữ khí ngông cuồng xằng bậy, nhưng vẫn hao tốn sức lực, khống chế thú khôi lỗi đánh những đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông không chống cự được. -Kẻ bị diệt môn chớ có càn rỡ! Tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông kia gầm lên, trước cửa thành của mình bị người giết sáu bảy người, còn bị khiêu khích như vậy, nếu không tìm lại mặt mũi, chỉ sợ sau này Lưu Ảnh Kiếm Tông sẽ không thể đặt chân lên Nam Vực. Sau khi trải qua hoảng loạn lúc ban đầu, từng tên cũng từ từ đứng vững vàng gót chân, trong lòng tràn đầy hận ý, chỉ muốn chém Đỗ Hiến cùng Diệp Tinh Hàm nát thi vạn đoạn, rửa sạch nhục trước. -Diệt môn? Đỗ Hiến vẻ mặt tàn bạo, cắn răng nói: -Nếu không có mượn tay người khác, Lưu Ảnh Kiếm Tông ngươi có năng lực gì mà diệt Thiên Diệp Tông ta, hôm nay Đỗ Hiến ta tới đây, liền muốn đòi lại công đạo cho nhiều đệ tử Thiên Diệp Tông đã chết đi. -Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không, giết! -Giết! Rất nhiều đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông đồng loạt reo hò, kiếm ý xông phá tận trời, dưới kiếm trận, kiếm mang chém tới trên không trung, dường như muốn phá toái hư không. -Sư huynh! Diệp Tinh Hàm sắc mặt ngưng trọng, một tay bấm một cái quyết, khôi lỗi mãng bỗng nhiên co rút lại thân thể, bao phủ thật chặt lấy nàng và Đỗ Hiến. Kiếm mang chém xuống, chém khôi lỗi mãng tia lửa văng khắp nơi, thân mãng chấn động, lại không làm Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến bị thương chút nào. -Nếu muốn làm con rùa đen rúc đầu, cần gì phải chạy tới Lưu Ảnh Thành ta cho mất mặt xấu hổ! Tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông kia cười lạnh một tiếng, phất tay quát: -Lại chém! Keng keng keng keng Từng đạo kiếm mang kinh thiên không ngừng chém xuống, đánh khôi lỗi mãng căn bản không thể động đậy, cho dù khôi lỗi chắc chắn mấy cũng không chịu nổi công kích như vậy, rất nhanh liền xuất hiện vô số vết rạn Người vây xem nghị luận ầm ĩ, đều cảm thấy hai người Thiên Diệp Tông kia có chút tự phụ, nếu trốn khỏi một kiếp, cần gì phải chạy tới chui đầu vào lưới? Giờ này chỉ sợ tiền đồ chịu không nổi. Nếu như bọn họ thật là người sáng suốt, nên tìm một chỗ trốn, tăng cường tu vi, mưu đồ ngày nào đó đông sơn tái khởi, mới có thể báo thù rửa hận. -Ha ha ha ha! Tên đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông kia thấy Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến bị đánh không còn sức đánh trả chút nào, lập tức cười ha hả. -Ta xem các ngươi có thể kiên trì đến khi nào! Ầm ầm… Mặt đất bỗng nhiên nứt ra, khôi lỗi tích một mực biến mất không thấy chợt xuất hiện, lắc đầu vẫy đuôi hướng tới kiếm trận, mà trên đầu khôi lỗi tích kia, một người ngẩng đầu mà đứng, dựa hư ngự phong, không phải Đỗ Hiến thì còn là người nào. -Lúc nào? Rất nhiều đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông kinh hãi, mặc dù không biết Đỗ Hiến một bộ sống chết không để ý xông tới làm cái gì, nhưng hiển nhiên là tâm bất an, lúc này thúc giục lực lượng đánh về Đỗ Hiến. Đỗ Hiến né cũng không né, chỉ là mặt lộ vẻ cười lạnh. - Thuật khôi lỗi của Thiên Diệp Tông… không ngờ lại tinh diệu như vậy! Trong hư không, bỗng nhiên có người phát ra tiếng tán thưởng, dường như là nhìn ra đầu mối nào đó. Nhìn ra đầu mối không chỉ một người, lúc này từng cặp mắt núp trong bóng tối đều chăm chú nhìn Đỗ Hiến đứng trên đầu khôi lỗi tích, mặt lộ vẻ khó tin, trong lòng tất cả đều là khiếp sợ.

–––-oOo–––-
Advertisement
';
Advertisement