Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Khí tức cực nóng ập thẳng tới trước mặt, làm cho Chúc Tình cả người như bị gai chích sau lưng, cực kỳ không được tự nhiên, giương mắt nhìn lên, không ngờ thấy hai tròng mắt Dương Khai lóe lên tia sáng dâm ô, đang rất hăng hái quan sát nàng.

Chúc Tình lập tức mặt hoa thất sắc, sao còn không biết đây là Dương Khai bị bí thuật long hóa ảnh hưởng.

Nếu giờ phút này là người bình thường áp sát gần hắn như thế, có lẽ hắn sẽ không có phản ứng gì quá lớn, nhưng mình thì lại khác, tồn tại của mình khẳng định có thể để cho hắn khai quật ra dục vọng nguyên thủy nhất ẩn giấu ở trong lòng.

Long tính vốn là tính dâm!

Có lẽ chính hắn đều không ý thức được điểm này, nhưng đây là bản năng, là bất kể như thế nào đều không thể phai mờ!

Dương Khai cũng cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng rõ ràng quyết định cho Chúc Tình một bài học, mà khi cầm lấy tay nàng, sau khi ngửi được mùi thơm cơ thể phát ra từ thân thể mềm mại của nàng, địch ý trong lòng hắn lại tiêu tán trong vô hình, ngược lại một cảm giác khác sôi trào như nước sôi bình thường.

Đó là một loại cảm giác bị hắn đè nén nhiều năm chưa từng phóng ra, một loại bản năng của nam nhân.

Dùng một loại ánh mắt soi mói quan sát đánh giá Chúc Tình từ trên xuống dưới, Dương Khai thầm khen nha đầu quả nhiên rất có phẩm lượng, bộ ngực đầy đặn mượt mà phập phồng như núi; phía dưới vạt áo ẩn hiện một màn trắng như tuyết khiến người ta đầu váng mắt hoa; khe sâu trắng nõn kia càng làm cho người ta tim đập thình thịch… nàng dường như một cái lốc xoáy hấp dẫn ánh mắt, làm cho không người nào có thể tự kềm chế.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương càng làm cho Dương Khai nổi lòng hươu ý ngựa, máu huyết toàn thân sôi sục.

Hắn hít một hơi thật sâu, lộ ra dáng vẻ say mê, khẽ cúi đầu, ánh mắt nóng rực vừa càn rỡ vừa lớn mật nhìn chăm chú làn da trắng như tuyết vô cùng mịn màng, dường như có thể thiêu cháy hết thảy thế gian kia.

Hai tay bắt giữ nắm tay và cánh tay của Chúc Tình cũng chưa đủ trói buộc, thậm chí cọ sát nhè nhẹ lên, vào tay mềm nhũn như ngọc, dâng lên xúc cảm tuyệt vời.

Trong lỗ mũi phun ra hai luồng hơi nóng hổi thổi vào cần cổ Chúc Tình, làm toàn thân nàng tê dại một trận.

- Càn rỡ! Chúc Tình mặt hoa biến sắc, khẽ kêu lên. Một nhân loại nhỏ nhoi, dám dùng ánh mắt càn rỡ như thế nhìn chòng chọc vào mình… quả thực tội không thể tha thứ, hẳn nên chém ngàn vạn đao! Mà càng làm cho Chúc Tình kinh hãi là, chính mình lại bị hơi thở của hắn ảnh hưởng.

Nếu đổi là người khác, đừng nói là một Đế Tôn nhất tầng cảnh, dù là Đế Tôn tam tầng cảnh cầm lấy tay nàng như vậy, tâm cảnh của nàng cũng không có phập phồng chút nào, nhưng cố tình bị hơi thở của hắn thổi vào, Chúc Tình cảm nhận rõ ràng thân thể của mình không tự chủ nổi lên một chút phản ứng vi diệu.

Điều này làm cho nàng vừa hoảng sợ vừa nổi giận.

Người này xảy ra chuyện gì?

Trong lúc nàng khẽ kêu lên, một bàn chân nhỏ nhắn mà mạnh mẽ có lực đã nhanh chóng nâng lên, không chút lưu tình đá tới dưới thân Dương Khai.

Một kích này không thể thành công, bởi vì hai chân Dương Khai một mở một khép, đã kẹp cặp đùi mượt mà săn tròn của nàng ở giữa hai chân, chỉ thoáng cái, lực lượng hung bạo bùng phát, Chúc Tình lại khó mà tránh thoát được.

Nguyên nhân chân của Chúc Tình bởi vì thân cao, cũng không tính là thon dài, nhưng so ra lại cực tốt, bắp thịt trên đùi trong mềm mại mang theo một tia kiên cường; xúc cảm cũng rất tuyệt vời, dưới một kẹp này lại làm cho Dương Khai lộ ra vẻ mặt dâm tặc thấy sắc đẹp là thần hồn điên đảo.

Hai tay bị nắm giữ, một chân bị kẹp, cả người Chúc Tình nhìn thoáng qua giống như bị treo trên người Dương Khai… tư thế này xem ra ám muội mập mờ biết bao!

Nhất là hiện tại Dương Khai quần áo rách nát tả tơi, cơ hồ nửa thân trần trụi, tiếp xúc thân mật như vậy, mặc dù không tới trình độ da thịt tiếp giáp, nhưng cũng không kém xa… chỉ là một lớp quần áo ngăn cách mà thôi.

Chúc Tình mặt hoa càng biến sắc, cuối cùng có chút luống cuống.

Dương Khai lại ngửi một hơi thật sâu, trên mặt vừa là vui thích lại vừa vùng vẫy, cau mày nói: - Ngươi đã làm gì với ta?

Hắn theo bản năng cho là tâm tình mình không ổn định là do Chúc Tình thi triển thủ đoạn gì đó. Thật nhìn không ra, nữ nhân này chẳng những lực lớn vô cùng, lại còn tinh thông mị thuật!

Cũng không biết nàng thi triển thủ đoạn lúc nào, mà lại thần không biết quỷ không hay ảnh hưởng đến tình dục của mình.

Bất quá hắn cũng có chút kỳ quái, hắn từng tiếp xúc không ít nữ nhân tu luyện mị thuật, đâu có người nào không phải lộng lẫy quyến rũ… nhưng Chúc Tình này xem ra cũng không giống như người tu luyện mị thuật gì!

Chúc Tình nghe nói vậy, có khổ không nói ra được, chỉ có thể cắn răng nói: - Ta có thể làm cái gì với ngươi chứ? Ngươi mau buông ra, bằng không ngươi sẽ chết chắc rồi!

Dương Khai trên tay dùng một chút lực, trực tiếp ôm nàng vào lòng ngực, chỉ thoáng cái, hai người ôm chặt lấy nhau, bộ ngực đầy đặn cao ngất kia đè ép trên ngực Dương Khai, truyền đến một lực co dãn kinh người.

Dương Khai rõ ràng cảm nhận hai viên nhô ra, chỉa vào ngực của mình, khiến dục vọng trong lòng hắn càng tăng thêm mấy phần.

Nhẹ nhàng thổi một hơi bên lỗ tai xinh xắn của Chúc Tình, Dương Khai nói: - Ngươi có biết cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy hay không?

Cảm giác tê dại khác thường phất qua toàn thân, Chúc Tình không khỏi rùng mình một cái. Tuy rằng không biết hiện giờ mình hình dáng gì, nhưng nàng biết lỗ tai của mình khẳng định đã trở nên một mảng đỏ bừng.

Quả nhiên, Dương Khai khẽ ngước đầu khoái trí nhìn chằm chằm vành tai nàng một hồi, lúc này mới toét miệng cười nói: - Nhạy cảm như thế à?

Chúc Tình thẹn quá thành giận, cố kiềm chế khó chịu trong lòng, mắt lạnh như băng nhìn Dương Khai gần trong gang tấc, nói: - Thả ta! Ta không đùa giỡn với ngươi, nếu không Tinh Giới tuy lớn, nhưng nhất định không có đất cho ngươi dung thân!

Dương Khai sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, đưa tay lên nắm tóc của nàng, kéo mạnh ra sau một cái.

Chúc Tình cả kinh kêu lên một tiếng, thân mình không tự chủ ngả ra sau một chút, lộ ra vẻ đau đớn.

- Ta giống như đang đùa với ngươi sao? Dương Khai trên mặt tràn đầy vẻ hung ác, dường như đổi là một người khác: - Ngươi đơn phương tới tìm ta gây phiền toái, đơn phương muốn giết ta, giờ này bị ta bắt, vẫn còn dám uy hiếp ta, đầu ngươi bị đặc hay sao?

- Đây là ngươi ép ta! Chúc Tình cắn răng, đôi mắt đẹp chậm rãi khép lại, đợi tới lúc mở ra lại, bỗng nhiên một tiếng long ngâm vang tận mây xanh, Dương Khai thấy rõ, hư ảnh một con rồng màu lửa đỏ cực lớn bỗng nhiên nhoáng lên một cái ở phía sau Chúc Tình rồi biến mất. Ngay sau đó, trong thân thể mềm mại của Chúc Tình lại tràn ra một uy áp của rồng, chỉ thoáng chốc một đầu tóc dài đen như mực kia không ngờ trở nên đỏ rực, không chỉ như thế, trên đỉnh đầu của nàng lại mọc ra hai cái sừng rồng xinh xắn, sừng rồng cũng màu đỏ như lửa, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.

Một phen biến cố này nhanh như chớp, sau một tiếng long ngâm, khí tức của Chúc Tình đột nhiên trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Dương Khai ngạc nhiên, bất quá rất nhanh liền bỉu môi nói: - Long căn nguyên? Ta cũng có đây!

Không trách được lần đầu tiên lúc Dương Khai nhìn thấy Chúc Tình cảm giác có chút quái dị, khi đó chính hắn cũng không ý thức được, hiện giờ nhớ lại quả thật có cảm giác thân thiết một cách khó hiểu. Tuy nhiên chỉ vì bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của Chúc Tình đã làm cho Dương Khai không có suy nghĩ nhiều, phần cảm giác thân thiết này cũng rất nhanh đổi thành chán ghét.

Bây giờ mới biết, loại cảm giác thân thiết đó không phải là ảo giác, bởi vì đối phương cũng có long căn nguyên.

Cái này giải thích thông suốt, vì sao nha đầu này tuổi nhìn không lớn, vóc người xinh xắn lanh lợi, lại có lực lượng cực lớn, rõ ràng là do luyện hóa long căn nguyên!

Dứt lời, thân thể Dương Khai động một cái.

Lập tức tiếng long ngâm cao vút đâm rách bầu trời, vỡ nát bát phương, hư ảnh Kim Thánh Long to lớn đột nhiên phủ xuống, lơ lửng phía sau Dương Khai, đôi mắt rồng có thể so với một phòng ốc tràn đầy uy nghiêm vô tận chăm chú nhìn phía trước.

- Tổ… Tổ Long… Khí tức trên thân Chúc Tình bị kiềm hãm, ngơ ngác nhìn hư ảnh Kim Thánh Long phía sau Dương Khai, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ không thể tin, có khiếp sợ, có hoảng sợ, cũng có mừng rỡ.

Kim Thánh Long từ từ liếc nhìn nàng một cái, Chúc Tình thân thể mềm mại run lên, dưới cái nhìn kia, nàng phát hiện mình lại không tự chủ sinh ra một cảm giác hèn mọn.

Ngay sau đó, hư ảnh Kim Thánh Long quyện vào trong cơ thể Dương Khai biến mất không thấy.

- Ngươi nói cái gì? Dương Khai cau mày hỏi. Hắn phát hiện sau khi mình thúc giục lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, cơ thể mình bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng hoang đường, đó chính là có thể dư sức giết chết, dư sức chiếm đoạt Chúc Tình. Cảm giác này tới một cách kỳ diệu khó hiểu, lại làm cho người ta rất tin tưởng không nghi ngờ… Trong nghi hoặc mơ hồ đó Dương Khai cũng không nghe được Chúc Tình đang lẩm bẩm thứ gì.

Bất quá phóng mắt nhìn tới, lại làm cho Dương Khai thoáng hơi sửng sốt, bởi vì khí tức của Chúc Tình vốn bởi vì thúc giục long căn nguyên mà bỗng nhiên có điều biến hóa lại trở lại bình thường, một đầu tóc dài màu đỏ lửa kia không ngờ cũng lần nữa trở nên đen như mực, ngay cả hai cái sừng rồng trên trán đều biến mất không thấy, dường như bị một lực lượng vô hình áp chế…

Trong hai tròng mắt mọng nước hiện lên vẻ dịu dàng, mờ mịt nhìn chằm chằm vào Dương Khai, để lộ ra một loại tâm tình không nói ra lời!

Trong cơ thể máu huyết cuồn cuộn, hít thở càng thêm ồ ồ, Dương Khai cảm giác mình có chút không áp chế nổi tà niệm ở trong lòng kia.

Lại bị ánh mắt mọng nước nhìn chòng chọc, Dương Khai cảm nhận được ôn nhu mềm nhũn đầy cõi lòng, một tia lý trí cuối cùng cũng ầm ầm vỡ nát…

Dùng sức ôm một cái, lực đạo cực lớn, dường như muốn nhào nặn Chúc Tình thành phấn vụn, Chúc Tình không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình đầy dặn kia không tự chủ áp sát thêm trên người Dương Khai.

Cúi người, mãnh liệt mà bá đạo hôn lên đôi môi đỏ sẫm kia.

- Ư…

Một tiếng nỉ non vang lên, Chúc Tình chợt trợn to mắt, chưa bao giờ nàng có cảm giác toàn thân quay cuồng, trong lòng bao phủ cảm giác xấu hổ bị xâm phạm, nàng ra sức chống cự… thế nhưng dưới áp chế của một loại trời sinh, một thân lực lượng hung bạo nhưng lại không dùng được ba thành.

- Đều đến lúc này còn chơi trò đẩy đưa! Dương Khai trong lòng hừ lạnh, cảm nhận lực lượng của Chúc Tình không mạnh bằng lúc trước, nhận định là Chúc Tình đang thi triển mị thuật câu dẫn hắn, bằng không hắn là một Đế Tôn nhất tầng cảnh, như thế nào lại không áp chế nổi dục vọng của mình?

Nếu ngươi muốn đùa với lửa, thì bổn thiếu sẽ chơi với ngươi thật tốt, để xem rốt cuộc là ai bị thua thiệt!

Bờ môi đỏ mọng của nữ nhân trước mặt cực kỳ nóng rực, dường như một ngọn lửa, tạo cho Dương Khai một loại thể nghiệm sung sướng khó có thể tưởng tượng. Ngay lúc Chúc Tình thất thần, hắn đã theo gió vượt sóng, mở hàm răng chạm vào cái lưỡi đinh hương, tham lam mút lấy.

Dương Khai hãy còn chưa đủ, dứt khoát buông ra hai tay của nàng, một tay từ phía sau nắm eo của nàng, mò xuống bờ mông mượt mà vểnh lên của nàng, tùy ý bóp nhẹ, một tay kia thì phủ lên đỉnh ngọn núi, dùng sức thưởng thức…

Hai tay mất đi kiềm chế, đương nhiên là Chúc Tình ra sức phản kháng, nhưng nàng không phát huy ra ba thành lực lượng, mặc dù đánh Dương Khai vang lên cộc cộc nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản hắn xâm phạm, ngược lại bởi vì động tác lần này càng kích phát lên hung tính cùng hưng phấn của hắn.

Dần dần, sức phản kháng nhỏ đi rất nhiều, loại áp chế đó từ từ hiển lộ bản tính trong thâm tâm, Chúc Tình ngược lại đưa tay ôm Dương Khai, mười ngón vạch ra vết máu thật sâu trên tấm lưng trần của Dương Khai, trong miệng phát ra tiếng rên kỳ quái.

Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt xẹt qua, im lặng theo gò má rơi xuống: đau khổ cùng vui thích cùng tồn tại, bản tính cùng lý trí giao phong… khiến người không biết theo lối nào…

- - - - - oOo- - - - -
Advertisement
';
Advertisement