Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nếu địch nhân giấu mặt đó đã tính luôn cái uy hiếp này, vậy thì bố trí nhất định kín đáo vô cùng nhưng cho dù địch nhân tính hết thiên cơ cũng tính không được sự tồn tại của Tề Lôi cùng Tạ Vô Úy.

Dương Khai chỉ cần bố trí pháp trận không gian là có thể mang hai vị Yêu Vương từ Bắc Vực qua đây, đến lúc đó ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kể âm mưu tính toán gì cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Mà hắn quả thật có năng lực này, vẫn còn một thời gian đấu giá hội mới mở cửa, Dương Khai chỉ cần ở một nơi nào đó bố trí tốt pháp trận không gian là có thể thần không biết quỷ không hay mang hai vị Yêu Vương tới đây.

Nghiêm túc suy tư một lát, Dương Khai chậm rãi lắc đầu: - Không cần!

Một là số lượng Không Linh Tinh trong tay của hắn còn lại không nhiều, cũng không muốn lãng phí. Hai là một khi thật sự mang hai vị Yêu Vương qua đây, làm không tốt sẽ đánh rắn động cỏ. Dù sao bốn người bọn họ đã vào Lưu Ảnh Thành, đột nhiên nhiều thêm hai người thì lúc đó ai cũng đều hoài nghi.

Tuy hắn vẫn có thể cho Tê Lôi cùng Tạ Vô Úy trốn trong Tiểu Huyền Giới nhưng loại đồ vật như Huyền Giới Châu này, càng ít người biết càng tốt.

Thấy Dương Khai như vậy, Ưng Phi cũng không muốn khuyên thêm gì nữa, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ hắn an toàn.

- Đi thôi, theo ta đi ra ngoài dạo một chút! Dương Khai nói một tiếng, bỏ lại một ít nguyên tinh trả tiền rượu và thức ăn, sau đó cùng Ưng Phi đi ra khỏi khách sạn.

Trước khi đến Lưu Ảnh Thành, hắn đã mơ hồ cảm giác được đấu giá hội này là một âm mưu, dường như là cố ý bố trí để đợi người nào đó chui đầu vô lưới.

Mà đến Lưu Ảnh Thành rồi, sau đó gặp được tông chủ Lưu Ảnh Kiếm Tông thì càng khẳng định suy đoán này.

Lúc này lại đột nhiên có được thiệp mời của đấu giá hội, làm cho hắn không khỏi hoài nghi, cái âm mưu này ngay từ đầu là vì mình sao?

Hắn nghĩ không thông, nhưng cũng không muốn hành động theo an bài của người khác.

Nếu đấu giá hội muốn cử hành ở Lưu Ảnh Thành, vậy vật phẩm đấu giá tất nhiên cũng sẽ xuất hiện ở đây. Hắn muốn xem một chút đám người Ngả u hiện giờ có ở trong thành không, nếu có thì hắn có thể trực tiếp cướp người đi.

Một đường cưỡi ngựa xem hoa, thần niệm cường đại của Dương Khai như thủy triều bao phủ bốn phía, vô cùng chặt chẽ.

Hắn rất quen thuộc khí tức của đám người Ngả u, nếu bọn họ ở Lưu Ảnh Thành thì hắn nhất định sẽ phát giác ra.

Nhưng qua nửa ngày sau, Dương Khai than thở một tiếng, địch nhân quả nhiên không có ngu như vậy, hắn không có phát hiện ra gì cả.

Mang theo Ưng Phi quay về khách sạn Duyệt Lai.

Tiểu nhị quán đó chạy lên nghênh tiếp, đứng ở trước mặt Dương Khai nói: - Đại nhân, có một vị khách nhân đang đợi ngài.

- Ai? Dương Khai ngạc nhiên.

Hắn cũng không có quen biết ai trong Lưu Ảnh Thành.

- Là một nữ nhân. Tiểu nhị lộ ra nụ cười ý vị sâu xa nói: - Hiện đang đứng đợi ở trước phòng của ngài.

Dương Khai chau mày, thần niệm quét qua, lập tức nhận ra là ai đang đợi mình, không khỏi có chút ngạc nhiên nói: - Sao lại là nàng!

Ưng Phi cũng phát hiện ra, thấp giọng nói: - Dương thiếu hãy cẩn thận, nữ nhân này không dễ trêu chọc.

- Ta hiểu!

Dương Khai gật gật đầu, không biết lai lịch của nàng ta thì thôi, hiện giờ đã biết nên Dương Khai cũng không dám coi thường nàng nữa.

Tùy tiện thưởng cho tiểu nhị đó một ít nguyên tinh, Dương Khai nhấc chân bước lên lầu.

Ngoài gian phòng, một nữ nhân có vóc người xinh xắn lanh lợi đang đi qua đi lại ở trước cửa một căn phòng, trong miệng lầm bầm lầu bầu không biết đang nói cái gì, biểu tình có chút không kiên nhẫn, dường như còn có chút tâm thần không yên, ngay cả thần niệm của hai người Dương Khai cùng Ưng Phi quét qua cũng không phát giác.

Cho đến khi có tiếng bước chân từ phía xa truyền tới, nữ nhân đó mới đột nhiên ngừng lại, giương mắt lên nhìn.

Thứ đập vào trong mắt là khuôn mặt mà nàng hận không thể một quyền đánh nát nó.

- Tình nhi, tới tìm ta sao? Dương Khai cười tủm tỉm nhìn Chúc Tình, đi từng bước về phía nàng.

Sắc mặt Chúc Tình trầm xuống, quát khẽ: - Ngươi gọi ta là gì?

Thật là quá càn rỡ rồi, một nhân loại nhỏ nhoi lại dám kêu khuê danh của mình!

Gương mặt của Ưng Phi cũng đen lại, thầm bội phục sự can đảm của Dương Khai, biết rõ đối phương là một vị Long tộc lại còn dám khiêu khích như vậy, quả thật toàn thân đều là mật. Hắn lặng lẽ thúc giục yêu nguyên, tùy thời chuẩn bị ra tay, tuy hắn không muốn là địch với một vị Long tộc nhưng hiện giờ an nguy của Dương Khai mới là quan trọng nhất.

- Lạnh nhạt như vậy làm cái gì, ta vẫn thích bộ dáng trước kia của nàng.

Dương Khai cười tủm tỉm đứng ngay trước mặt nàng, ánh mắt lướt qua bộ ngực đầy đặn của nàng.

Khi ánh mắt tục tĩu giống như thực chất kia quét qua, thân thể Chúc Tình không tự chủ được run lên một cái, cảm giác bị khinh bạc lúc trước lại hiện lên trong đầu, vừa thẹn vừa giận bèn đánh ra một quyền về phía mặt Dương Khai.

Vừa ra tay là nàng lập tức hối hận rồi, trưởng lão đã ra mệnh lệnh cho nàng là làm tốt quan hệ với Dương Khai, sau đó mời hắn lên đảo làm khách. Mình đi chuyến này không phải chính là muốn cùng hắn biến chiến tranh thành tơ lụa sao, sao chưa gì đã nhịn không được ra tay rồi?

Quyền kình lập tức thu đi bảy phần.

Ngay sau đó tay nàng đã bị một bàn tay lớn nắm lấy, nhẹ nhàng sờ vuốt.

Cảm giác khác thường lan ra toàn thân, tê tê dại dại, sắc mặt Chúc Tình đỏ bừng nói: - Buông tay ra!

Thật sự không nên nương tay, một quyền lúc nãy nên đập nát cái mặt ghê tởm này đi mới là lựa chọn tốt nhất. Trong lúc nói, nàng vung quả đấm nhỏ còn lại lên, bộ dạng như muốn đồng quy vu tận với Dương Khai vậy.

- Thôi được rồi, buông tay thì buông tay, cần gì nóng nảy như thế. Dương Khai lưu luyến sờ thêm mấy cái mới thả tay ra.

Chúc Tình lập tức nhảy lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Dương Khai, bộ ngực đầy đặn phập phồng, hung hắn vẫy vẫy cái tay bị sờ mó qua, dường như muốn vẫy đi thứ gì đó không sạch sẽ.

Ưng Phi đứng ở bên cạnh, toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh, lúc nãy Chúc Tình ra tay, hắn xém chút nhịn không được cũng động thủ rồi, cũng may là phát hiện ra Chúc Tình thu lại một ít lực đạo, nhưng điều này càng khiến hắn không thể hiểu nổi.

Long tộc này… rốt cuộc muốn làm cái gì?

Không lẽ thật sự đối với Dương Khai vừa gặp đã chung tình, gặp lại thêm ái mộ sao? Nếu không thì sao có thể đang trong cơn giận dữ lại chủ động thu lại lực lượng. Nhìn bộ dáng của nàng ta cũng không giống là đã thích Dương Khai a, ngược lại giống như muốn giết chết hắn hơn.

Đầu óc Ưng Phi mê mang.

Dương Khai thì cười hắc hắc, giọng cười đó nói không rõ là bỉ ổi hay dâm tiện. Hắn lấy ra quyền trượng của gian phòng, mở ra cấm chế rồi đẩy cửa đi vào, dựa vào khung cửa nói: - Có chuyện gì vô đây rồi nói!

Dương Khai không biết Chúc Tình tìm mình có chuyện gì, nhưng nếu đã đến rồi thì nhất định là có việc. Hắn ngược lại cũng không sợ nàng lâm trận rút lui, dù gì cũng là một Long tộc cao ngạo a.

Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Dương Khai, ánh mắt đó tựa như muốn chém Dương Khai ngàn vạn lần vậy, bàn chân lại chậm chập không động đậy.

Nụ cười của Dương Khai không giảm, cũng không thôi thúc.

Nụ cười khinh miệt đó khiến cho sự cao ngạo của Chúc Tình bị khiêu khích, nàng cắn răng một cái, lắc mình chui vào trong phòng.

- Có can đảm! Dương Khai toét miệng cười, trong lòng thì nghĩ nếu ngươi đã chủ động sà vào lòng, vậy lần này ăn sạch sờ sạch ngươi cũng không trách được ta rồi.

Hắn xoay ngươi muốn đóng cửa lại.

Ưng Phi đứng chắn ngay cửa, xem bộ dáng của hắn thì hình như cũng muốn theo vào, trừng to con mắt ra nhìn Dương Khai nói: - Dương thiếu, ta…

- Đi… ra! Dương Khai chép miệng, cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại, xém chút đụng dẹp cái mũi của Ưng Phi.

- Dương thiếu ngươi… Ưng Phi khẩn trương, hô lên: - Trên đầu chữ sắc có cây dao, Dương thiếu, chớ để trúng mỹ nhân kế a.

Trong phòng căn bản không có bất kỳ lời đáp lại, Ưng Phi gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng. Đỗ Hiến nghe được động tĩnh liền từ gian phòng cách vách thò đầu ra, hỏi: - Đại nhân sao rồi?

- Không có gì! Ưng Phi tức giận đáp lại một tiếng, trong lòng vội vàng xao động nhưng lại không dám phá cửa đi vào.

Nhưng nghĩ lại, lần trước Dương Khai có thể chinh phục được Chúc Tình, lần này chắc cũng không có gì nguy hiểm. Hơn nữa, từ đầu đến cuối Chúc Tình đó cũng không có sát khí mà lại có chút trông gà hóa cuốc.

Bên trong căn phòng, Dương Khai vừa xoay người liền ôm thắt lưng của Chúc Tình, cái đầu gác lên vai thơm của nàng, khẽ ngửi mùi hương khiến người say mê, nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn của nàng, nhẹ giọng nói: - Tình nhi, nhanh như vậy đã nhớ đến ta rồi sao?

Toàn thân Chúc Tình cứng lại, căn bản không nghĩ tới Dương Khai lại có thể to gan lớn mật như thế, chưa gì mà đã động tay động chân với mình, đợi đến lúc mình phản ứng kịp là đã muộn rồi, nàng giận dữ quát: - Lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Dương Khai mặc kệ, lè lưỡi ra liếm vành tai của Chúc Tình một cái.

Thân thể mềm mại trong lòng ngực rùng mình một một cái, chợt một đầu tóc đen trên đầu của nàng cuốn ngược về phía sau.

“Huỵch” một tiếng, Dương Khai bị đúng tới trước mắt toàn là ngôi sao, từ trong hai lỗ mũi chảy ra hai hàng máu vàng.

Thừa cơ hội này, Chúc Tình lập tức nhảy ra, đứng ở góc tường hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cắn răng nói: - Xin ngươi hãy tự trọng!

Dương Khai đưa tay lên lau lung tung trên mặt mình, cảm giác đau đớn truyền lại khiến cho tâm tình kích động của hắn bình phục không ít, đưa mắt liếc Chúc Tình một cái, cười lạnh nói: - Thật không nghĩ tới, đường đường Long tộc lại đi tu luyện mị thuật!

Chúc Tình cau mày nói: - Ngươi nói bậy gì đó, ta tu luyện mị thuật lúc nào.

Dương Khai hừ nói: - Nếu không tu luyện mị thuật, tại sao bổn thiếu vừa gặp ngươi liền nhịn không được?

- Ngươi trời sinh dâm tiện, còn trách ta sao? Chúc Tình một bụng ủy khuất, chó ăn phân còn có thể trách phân quá thơm sao? Không được, sao mình có thể nghĩ như vậy, đây không phải là tự mình sỉ nhục mình sao.

- Thúi lắm! Dương Khai bỉu môi nói: - Tuy bổn thiếu không phải là chính nhân quân tử nhưng cũng có thể ngồi mà không thẹn với lòng, lúc nào dâm tiện qua.

Chúc Tình cười lạnh nói: - Cử chỉ phóng đãng trụy lạc, không phải dâm tiện thì là gì?

Dương Khai trừng nàng, một lát sau mới phất tay nói: - Thôi thôi, trai hiền không cùng nữ đấu.

Hắn hít sâu một hơi, thầm vận huyền công, đè nén lại xao động trong lòng, ngẩng đầu nói: - Tìm ta có việc gì? Đừng nói với ta là ngươi thích ta đấy nhé, tuy ta cũng là một nam nhân có trách nhiệm nhưng nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng.

Chúc Tình cười lạnh nói: - Ngươi luôn cảm thấy mình tốt đẹp vậy sao?

Dương Khai thản nhiên nói: - Cũng không biết là ai ôm bổn thiếu chặt như vậy, trên lưng của bổn thiếu hiện giờ còn có dấu tay, không hổ là Long tộc, khí lực lớn như thế…

- Ngươi câm miệng! Chúc Tình không khỏi thẹn quá hóa giận, hung hăng giậm chân, lực lượng cuồng bạo thiếu chút làm sập cái khách sạn này.

Chuyện tình lúc trước quả thật là khuất nhục lớn nhất trong đời của nàng, Dương Khai còn cố tính nói điều không nên nói, làm điều không nên làm.

Nàng hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nói không nên tức giận không nên tức giận, chuyện trong tộc mới là chủ yếu, hy sinh của mình chỉ là chuyện nhỏ.

Một lát sau nàng mới bình tĩnh lại, nhìn Dương Khai nói: - Ngươi biết ta là Long tộc?

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn nàng, sâu trong lòng thì lại nổi lên sóng to gió lớn. Lúc trước nói chuyện với Ưng Phi thì đã có suy đoán Chúc Tình này là một Long tộc, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

–––-oOo–––-
Advertisement
';
Advertisement