Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Vừa dứt câu thì Hoa Thanh Ti chợt tỉnh ngộ, kinh dị nhìn qua Dương Khai nói: “Cung chủ không phải là muốn…”

Vô duyên vô cớ bỗng nhiên muốn giết người diệt khẩu, liên tưởng tới những chuyện phát sinh trước đó, đối tượng là ai đã rõ rành rành. Không khỏi cảm thấy chấn kinh vì Dương Khai gan to bằng trời. Người kia là đệ tử Dược Đan Cốc! Làm sao lại có thẻ nghĩ đến giết người diệt khẩu, nếu làm ra chuyện như vậy, Dược Đan Cốc sao lại dễ dàng bỏ qua. “Nói bậy bạ gì đó…”

Dương Khai thề thốt phủ nhận, “Không có chuyện đó, Dao nhi ngươi liên tưởng thật quá phong phú a.”

“Vậy ngươi vì cái gì không dám nhìn ta nói chuyện!”

Cơ Dao hừ lạnh. “Nhìn ngươi thì nhìn ngươi, ta sợ ngươi chắc!”

Dương Khai quay đầu, con mắt trợn như trứng gà, hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Dao. Trước mặt đôi mắt đẹp thanh tịnh, trắng noãn như một vũng thanh tuyền, cái bóng của Dương Khai tinh tường hiện ở trong đó, lông mi thật dài tô điểm, giống như mú a tinh linh, càng lộ ra tinh khiết thoát tục. “Hừ!”

Cơ Dao cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi trừng mắt sẽ không chột dạ? Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì.”

“Ta đang nghĩ tới lúc ngươi ở trong cung Phượng La, cởi sạch quần áo dáng vẻ toàn thân oạch oạch!”

Dương Khai nghĩ thầm. … “Tiểu tử kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu gì, mặt ngoài bị ngươi đánh một trận trước ngạo mạn sau cung kính, ngoan ngoãn, trên thực tế trong lòng sớm đã hận ngươi muốn chết.

Tuổi của hắn không lớn, lòng dạ lại quá nhỏ bé, làm sao có thể qua mắt người khác, kỳ thật ta nào không biết là hắn đang nhẫn nhịn một bụng ý nghĩ xấu, chờ lúc về Dược Đan Cốc bẩm báo chuyện này, ngươi muốn người chết không đối chứng, cho nên mới muốn đi giết hắn diệt khẩu a?”

Dương Khai trầm mặt, nói: “Đã đến nước này, ngươi còn có cái biện pháp gì giải quyết tốt hơn.”

Lần này hắn ngược lại không có phủ nhận nữa, chỉ là hắn liền kì quái, mình đâu có biểu hiện rõ ràng như vậy, làm sao Cơ Dao nhìn thấy ý nghĩ của mình. “Vậy cũng không thể giết hắn!”

Cơ Dao cau mày nói.“Ngươi nếu giết hắn thật, đó mới là phiền phức.

Hoặc là nói, lúc nãy ngươi không nên đánh hắn như vậy.

Bây giờ đã chót đâm lao, ngươi không nghĩ đến cách giải quyết thì cũng thôi đi.

Thân là một cung chủ thế mà còn muốn làm việc lỗ mãng như vậy!”

“Ta không nên đánh hắn?”

Dương Khai như dẫm vào đuôi mèo, nhảy dựng lên, “Cũng không biết ranh con ở đâu ra, đứng ở Lăng Tiêu Cung ta làm càn như vậy,động chân động tay với người của ta, còn dám nói năng lỗ mãng, ngươi nói ta không nên đánh hắn, ta hận lúc ấy không thể giết hắn.

Để hắn còn sống rời đi Lăng Tiêu Cung đã là ban ân cho hắn!”

“Ai là người của ngươi?”

Chúc Tình đỏ mặt nói. “Dù sao ý tứ đại loại là như vậy, ngươi so đo nhiều như vậy làm cái gì.”

Dương Khai không kiên nhẫn phất phất tay, “Nếu hắn biết sai thì cũng thôi, thế mà còn muốn thi triển thủ đoạn trả thù, ta làm sao có thể tha cho hắn!”

“Giận dữ vì hồng nhan!”

Cơ Dao trên miệng mặc dù tán thưởng, nhưng trong mắt đầy vẻ giễu cợt, “Đàn ông các ngươi rất ưa thích điều này?”

“Cái này cùng cái cẩu thí hồng nhan gì đó không quan hệ!”

Dương Khai bình tĩnh âm thanh, nghiêm túc nói: “Đây là cách đối nhân xử thế!”

“Ta không trách cứ ngươi vừa rồi đánh hắn… Tình huống vừa rồi ngay cả ta cũng muốn đánh hắn.

Cơ Dao mím môi, thái độ dịu đi một chút, “Chỉ là ngươi không nên giết hắn diệt khẩu.”

“Ta cũng chưa có giết.

Không phải bị ngươi cản lại hay sao.”

Dương Khai bĩu môi nói. “Nếu ngươi giết hắn rồi, đến lúc đó cho dù có lý đều sẽ trở nên vô nghĩa.”

Cơ Dao thở dài, “Ta nhìn thấy ngươi bị lửa giận mê hoặc.

Mới có thể muốn làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

“Ngươi nói cái gì là thành cái đó?.”

Dương Khai bày ra vẻ lợn chết không sợ bỏng, cứng cổ mặc kệ Cơ Dao thuyết giáo. Cơ Dao vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Ngươi xông xáo Tinh Giới cũ ng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết đắc chí tâm thái của những thiếu niên này? Hắn đại biểu không được cho Dược Đan Cốc, hắn bất quá là đệ tử đời thứ hai của Dược Đan Cốc mà thôi…”

“Đệ tử đời thứ hai?”

Dương Khai nhíu mày. Cơ Dao gật đầu, giải thích nói: “Dược Đan Cốc là nơi thanh tu chi địa của Diệu Đan Đại Đế, chỉ có mấy tên đệ tử thân truyền mới là đời thứ nhất, từng người đều là Đế đan sư, tại thuật luyện đan bên trên tạo nghệ cực sâu.

Diệu Đan Đại Đế từ lâu không thu đồ đệ, Lý Hiên đó là đồ đệ của mấy tên đồ đệ thân truyền.

Chính là đời thứ hai. “Nói như vậy… Kỳ thật cũ ng không có chuyện gì lớn?”

Dương Khai sờ lên cằm.

Như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hắn kiêng kỵ bất quá chỉ là Diệu Đan Đại Đế, nếu quả thật như Cơ Dao nói, chuyện kia xác thực không có gì to tát. Cái tên Lý Hiên này cùng Diệu Đan Đại Đế còn cách một đời, chỗ dựa của hắn bất quá chỉ là một tên thân truyền đệ tử của Diệu Đan Đại Đế. Đế đan sư … Hắn cũng là Đế đan sư. Huống chi, chuyện hôm nay nói toạc ra cũng là tên Lý Hiên kia tự rước lấy nhục, ỷ vào thân phận đệ tử Diệu Đan Cốc mà ngang ngược càn rỡ quá mức, sư phó của hắn nếu như còn hiểu chuyện, sẽ không trách cứ Dương Khai cùng Lăng Tiêu Cung. Đương nhiên cũng không thể trông cậy người ta cảm tạ, đệ tử của mình bị dạy dỗ, trong lòng khẳng định sẽ có chút không thoải mái, nếu là người bụng dạ hẹp hòi, nói không chừng còn muốn đến gây phiền toái. “Như thế, ngươi còn muốn đi giết người diệt khẩu?.”

Cơ Dao hỏi. Dương Khai cười ha ha một tiếng, khoát tay nói: “Ngươi nói cái gì đó, cái gì mà giết người diệt khẩu, lời nói như vậy ngươi cũ ng nói ra miệng được, bản cung chủ quét rác còn sợ kiến bị thương, thế nào lại làm loại chuyện này.”

Tam nữ cùng nhau liếc mắt. “Tuy nói không cần buồn lo vô cớ quá mức, nhưng cũng không thể không phòng.

Ta vẫn là về Băng Tâm cốc giúp ngươi tìm hiểu tin tức, cái tên sư huynh của Lý Hiên bây giờ đang ở Băng Tâm cốc.”

Cơ Dao suy nghĩ một chút nói. “Cũng tốt.”

Dương Khai gật gật đầu. Cơ Dao quay người rời đi. Dương Khai nghiêng đầu nhìn về một phía, mở miệng nói: “Ẩn giấu lâu như vậy, làm gì chứ? Còn chưa cút đi ra.”

Bên kia không khí bỗng nhiên tạo nên một tà ng gợn sóng, như một cục đá bị ném vào bên trong hồ nước, gợn sóng khuếch tán, lộ ra thân ảnh Nam Môn đại quân. “Cung chủ thần uy cái thế, Nam Môn bái phục!”

Nam Môn đại quân một mặt cười lấy lòng đi tới. “Nói ít thôi, có chuyện gì!”

Dương Khai liếc nhìn hắn. Gia hỏa này một mực trốn ở chỗ này, cũng không biết lén lén lút lút làm cái gì, Dương Khai cũ ng không để ý, bây giờ Nam Môn đại quân thân là thủ tịch trận pháp sư Lăng Tiêu Cung, tự nhiên không có khả năng gây bất lợi cho hắn. Nam Môn đại quân liền nói ngay: “Thuộc hạ vì cung chủ chuẩn bị một số đồ tốt.”

“Vật gì tốt?”

Nam Môn đại quân cười hắc hắc, thần thần bí bí mà nói: “Cung chủ mời xem!”

… “Giết giết giết giết…”

Lâu thuyền ngự không, phía trên boong thuyền, Lý Hiên thần sắc oán độc, không ngừng mà thấp giọng chửi mắng. Hôm nay tao ngộ quả thực là vô cùng nhục nhã, thân là đệ tử Dược Đan Cốc, thân phận tôn quý, ngày khác nhất định có thể tấn thăng Đế đan sư, làm sao có thể chịu đựng loại khuất nhục này.

Như Cơ Dao nói, hắn mặt ngoài trước ngạo mạn sau cung kính, trên thực tế một mực tính toán nên báo thù rửa hận như thế nào. Một mực bay đến cái sơn cốc không người, hắn mới khống chế lâu thuyền hạ xuống. Thu lại phi hành bí bảo, sắc mặt oán độc đã kinh biến đến mức độ cực kỳ vặn vẹo, cảm nhận được trên mặt đau rát, hắn hung hăng một chưởng đánh tới tảng đá phía trướcc, chỉ một thoáng đá vụn bay lên, xuyên qua lớp sương mù, Lý Hiên tùy ý vận dụng lực lượng của mình, tựa hồ muốn dùng hết lửa giận cùng ủy khuất toàn bộ phát tiết ra ngoài. Lúc sau, hắn mới thở hồng hộc ngồi sập xuống đất, từ trong không gian giới của mình lấy ra một số đan dược trị thương ăn vào, tròng mắt không có hảo ý vòng vo mấy vòng, âm trầm nói: “Các ngươi muốn nhận cái chết!”

Dứt lời, lấy ra la bàn truyền tin, thần niệm thả ra, hướng bên trong rót vào tin tức. Cách sơn cốc ngoài này ức vạn dặm, là tổng đà tông môn đỉnh tiêm Bắc Vực Ly Long Cung, linh khí nồng đậm. Nơi đây chiếm diện tích cũng chỉ mười mấy mẫu, nhưng cho dù là cách xa Ly Long Cung, cũng là một chỗ cấm địa, ngoại trừ cung chủ Lệ Giao,ngoài ra cũng chỉ có số ít mấy trưởng lão có tư cách đặt chân đến. Bởi vì nơi này là Linh Dược Viên. Dược viên bên trong bồi dưỡng số lượng linh dược cũng không nhiều, ước chừng chỉ mấy trăm cây, nhưng mỗi một gốc đều là Đế cấp linh dược, trân quý vô cùng, dù ở bên ngoài là tồn tại khó gặp.

Toàn bộ dược viên linh khí tràn ngập, mùi thơm bay ra khắp nơi, võ giả tầm thường nếu là tới đây, chỉ cần nhẹ nhàng ngửi nhẹ liền có thể tu vi tiến nhanh. Giờ này khắc này, trong một tòa đình tại dược viên này, có ba người đang ngồi. Bên trái một người mặc trường bào màu tím, ung dung hoa quý, miệng rộng mũi thông suốt, vui giận bất thường, chính là Ly Long Cung cung chủ, Lệ Giao. Bên phải một người, khí độ cũng là bất phàm, nhìn chỉ có chừng bốn mươi, kỳ thật số tuổi thật sự không biết lớn bao nhiêu, thần sắc không giận tự uy, chính là một tông môn đứng đầu Bắc Vực khác Di Thiên Tông tông chủ Di Kỳ! Hai người có thẻ ở cùng một chỗ cũ ng không kỳ quái, từ sau khi Dương Khai die ̣t Vấn Tình Tông, hai đại tông môn này liền liên tục qua lại, giống như Băng Vân nói, bọn hắn đối với Lăng Tiêu Cung có chút kiêng kị, tự nhiên muốn ôm nhau sưởi ấm. Mà ngồi ở trung ương,là một trung niên nam tử, trung niên nam tử này tu vi chỉ có Đế Tôn cảnh nhị tà ng, so với Lệ Giao cùng Di Kỳ thấp hơn một cấp, nhưng từ thần thái trong lời nói kia, có thể thấy được Lệ Giao cùng Di Kỳ đối với người này cực kỳ cung kính, thậm chí có thể nói có chút nịnh nọt ở trong đó. Trên đời này có thể làm cho hai Đế tôn cảnh tam tầng cung kính như vậy, khắp nơi bò i tiếp cũng không nhiều, nhưng thân là đệ tử thân truyền của Diệu Đan Đại Đế lại có tư cách này. Người này chính là đệ tử quan môn của Diệu Đan Đại Đế, bài danh đệ ngũ, Đế đan sư Kê Anh. Dược Đan Cốc mười năm lấy thuốc, tự nhiên không có khả năng giao cho Lý Hiên, lần này vốn là Kê Anh lĩnh đội, hướng những đại tông môn kia, bất quá Kê Anh mới đi đến Ly Long cung này, thu thập linh dược, thì gặp được một số chuyện chậm trễ, rơi vào đường cùng chỉ có thể điều động hai người đệ tử của mình tiến về Băng Tâm cốc cùng Lăng Tiêu Cung. Hắn cũ ng biết tên Lý Hiên ngày bình thường có một ít háo sắc, cho nên mới để một người đệ tử khác đi Băng Tâm cốc, miễn cho tiểu tử này rơi vào trong bụi hoa ảnh hưởng tới tâm tính. Bất quá háo sắc cũng không phải vấn đề lớn gì, người trẻ tuổi, nhiệt huyết phương cương, ở trong Dược Đan Cốc học tập thuật luyện đan lâu ngày, đối với nữ nhân hiếu kỳ, thích cũng là bình thường. Hắn thấy, mình thu hai đệ tử này đều là người kế tục cực tốt, chỉ cần chỉ dẫn thêm, ngày sau thành tựu có thể được như mình, cũ ng không kém hơn với lại bình thường bọn hắn biểu hiện cũng không tệ, cho nên chuyến này giao cho bọn hắn tương đối y
Advertisement
';
Advertisement