Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đối mặt một đòn khiếp người của nam nhân trung niên, Dương Khai đi ra một bước, nháy mắt đạp chân xuống, uy thế như núi đè lên Hầu Vũ cùng Nam Môn Đại Quân liền tan rã như tuyết dưới trời nắng.

Nhẹ nhàng chỉ ra một cái, nhìn bình thường, nhưng thầm hòa hợp chí lý thiên địa.Nam nhân trung niên lao tới biến sắc, vội vàng chuyển sang chưởng, đế nguyên tuôn trào,đụng vào chiêu của Dương Khai.

Nhưng bụp một cái, khí tức của nam nhân trung niên liền lõm vào như trái bóng xì hơi, cả người không khống chế lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Nhìn lại Dương Khai, đứng yên như núi, khí tức trầm ổn, gió biển thổi góc áo phần phật bay lên.

Hầu Vũ ngây dại, sững sờ nhìn bóng lưng Dương Khai, nhất thời tôn sùng Dương Khai như người trời.

Không nhìn nhầm chứ? Đế Tôn nhất tầng cảnh có thể lợi hại như thế? Mình cùng Đại Quân cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh mà, nhưng dưới áp lực đột kích, hít thở cũngkhó khăn, nhưng vị cung chủ Lăng Tiêu Cung này lại một chỉ lui địch!– Ngươi… Nam nhân trung niên cũng bị dọa, khoảnh vừa rồi, hắn không phải nhìn thấy một chỉ tay, mà là lưỡi dao kinh thiên chém tới, khí tức tử vong bao phủ toàn thân, làm hắnkhông thể tránh không thể đỡ.

Ngay khi hắn cho rằng mình không chết cũng phải trọng thương, đối phương lại nhẹ nhàng phá đi phòng ngự, chỉ là đẩy lùi hắn mà thôi, không thậthạ sát thủ, thậm chí còn không làm bị thương, chỉ là hơi thở hơi hỗn loạn.– Các ngươi cùng một nhóm? Nam nhân trung niên lúc này cũng nhận ra Dương Khai cùng Nam Môn Đại Quân, hai người này lên đảo vào 2 ngày trước, mình đã thấy, lúc đó người tacòn nói tới đòi nợ, cũng liền tin.

Nhưng giờ nhìn lại, hai người này nào phải đòi nợ, rõ ràng là cùng phe với nữ nhân đáng ghét kia.Nếu là Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường, hắn không coi ra gì, nhưng vừa rồi Dương Khaichỉ ra một cái, thấy được bản lĩnh của Dương Khai, trong lòng vô cùng kiêng kỵ.

Nếu thật xé rách thể diện đánh lên, mình chưa chắc là đối thủ.Trong lòng xoay chuyển, nam nhân trung niên khôi phục bình tĩnh, trầm giọng quát: – Mặckệ thế nào, hôm nay nữ nhân kia phải trả tiền, hoặc là đền mạng!Dứt lời, từ các hướng bay ra những bóng người, tụ tập bên cạnh nam nhân trung niên.Những người này, đều là chủ nợ vẫn luôn ở trên đảo.

Tổng số chừng 20 người, trong đó 5 vị Đế Tôn Cảnh, ngoài nam nhân trung niên là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, 4 người khác đều là ĐếTôn nhất tầng cảnh.

Nhiều người như vậy đứng bên cạnh, kiêng kỵ trong lòng nam nhân trung niên cũng bớt được vài phần, một người mình không phải đối thủ của thanh niên này,nhưng đông người như vậy còn đánh không lại?Hổ dữ không đấu nổi đàn sói, hai tay khó đỡ bốn người, đối phương lợi hại thế nào cũng chỉ có một người.

Những người này xuất hiện, đều toát ra giận dữ với Hầu Vũ, giống như có thù không đội trời chung với nàng, nhưng không cũng tùy tiện lên tiếng, rõ ràng lấy nam nhântrung niên dẫn đầu. Vị này, cô ta thiếu chúng ta không ít nguyên tinh, nếu ngươi cố tình che chở, vậy đừng trách chúng ta không nể tình.

Nam nhân trung niên nhìn vào Dương Khai, rất là cảnh giác.– Người đến đủ chưa? Dương Khai mỉm cười, ánh mắt quét qua toàn cảnh, lại rơi vào ngườinam nhân trung niên, không nhanh không chậm nói: – Thiếu nợ trả tiền, lý lẽ đương nhiên,cô ta thiếu các ngươi, ta thay mặt trả hết.– Ngươi trả thay cô ta? Nam nhân trung niên nghe vậy cả kinh, nhìn Dương Khai:– Ngươi có biết cô ta thiếu bao nhiêu không?– Thiếu bao nhiêu trả bấy nhiêu! Dương Khai nhàn nhạt nói.Hầu Vũ nuốt nước miếng, lén chọt Nam Môn Đại Quân, hỏi: – Cung chủ chúng ta giàu lắmsao?Nam Môn Đại Quân liếc nàng, hắc hắc cười lạnh: – Có liên quan xu nào tới ngươi? Dù sao lần này cung chủ giúp ngươi trả hết nợ, lại trừ trong lương tháng của ngươi, xem chừng cả đờinày ngươi cũng phải ở Lăng Tiêu Cung rồi.Hầu Vũ nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nắm chặt cánh tay Nam Môn Đại Quân: – Đại Quân,ngươi không thể bỏ rơi ta, ta là vì ngươi mới gia nhập Lăng Tiêu Cung, ngày sau ngươimuốn đi cũng không được đi một mình, nhất định phải dẫn theo ta.Nam Môn Đại Quân tiếp tục cười lạnh, rút tay ra.Bên kia, nghe Dương Khai lớn tiếng nói, mọi người phản ứng khác nhau, có vui vẻ, có hoàinghi.

Dù sao nữ nhân này thiếu nợ không nhỏ, thanh niên kia nói thiếu bao nhiêu trả bấynhiêu, hắn có tiền này không? Đó không phải nguyên tinh hạ phẩm hay trung phẩm, mà lànguyên tinh thượng phẩm tính bằng triệu.

Ngay cả Di Thiên Tông cùng Ly Long Cung, gánh vác số nợnày cũng không chịu nổi.– Các hạ là ai? Nam nhân trung niên cau mày quan sát Dương Khai: – Có thực lực kinh ngườinhư vậy, còn dám nói ngông cuồng, nhất định không phải hạng người vô danh?– Trả tiền mà thôi, hỏi nhiều vậy làm gì.

Dương Khai mỉm cười.Nam Môn Đại Quân lại lên tiếng: – Vị này là cung chủ Lăng Tiêu Cung, Dương Khai, các vị sẽkhông xa lạ chứ?– Cái gì?– Cung chủ Lăng Tiêu Cung?– Chính là Lăng Tiêu Cung diệt Vấn Tình Tông, chiếm chỗ làm ổ?– Nghe nói cung chủ Lăng Tiêu Cung là thanh niên không lớn lắm, tu vi đúng là Đế Tôn nhấttầng cảnh, vậy xem ra…– Hít….

Nghe được Nam Môn Đại Quân giới thiệu, mọi người kinh ngạc không thôi, hít mộthơi lạnh chú ý lại Dương Khai, nam nhân trung niên thần sắc tối sầm, trán ứa mồ hôi lạnh.Thì ra vị này chính là cung chủ Lăng Tiêu Cung gần đây truyền bá sôi sục Bắc Vực! Vấn TìnhTông bị diệt, truyền bá xôn xao Bắc Vực, hiện tại dù Lăng Tiêu Cung mới bắt đầu xây dựng,nhưng danh tiếng như mặt trời ban trưa, hàng tỷ võ giả Bắc Vực, chỉ cần tìm hiểu tin tức,đều không xa lạ gì ba chữ này.Có thể tiêu diệt quái vật lớn ăn sâu bén rễ như Vấn Tình Tông, có thể tưởng tượng đượcthực lực của Lăng Tiêu Cung, nghe nói trong đó có ba đại Yêu Vương tọa trấn, Vấn TìnhTông tông chủ Phong Huyền còn bị nháy mắt tiêu diệt không còn cặn bã. Nhưng giờ xem ra, Lăng Tiêu Cung này không đơn giản là dựa vào ba đại Yêu Vương mớithành chuyện, vị cung chủ quá trẻ tuổi này cũng không phải hạng dễ chơi, tu vi Đế Tôn nhấttầng cảnh dễ dàng áp chế được mình, nhìn khắp Tinh Giới cũng không mấy người làm được.May mắn xung đột không sâu, không thì về sau Bắc Vực chỉ sợ không có chỗ cho mình dungthân.Nghĩ thế, nam nhân trung niên nghiêm mặt, vội chắp tay: – Thì ra là Dương cung chủ, thậtthất lễ rồi.Những người còn lại thấy thế, cũng vội chắp tay chào, không còn dám coi thường.Dương Khai khoát tay: – Tiểu Hầu là người Lăng Tiêu Cung ta, trong thời gian này gây rắcrối cho các vị, ừm, cô ta thiếu các vị bao nhiêu nguyên tinh, mọi người báo lên cho ta, bổncung chủ giúp cô ta trả hết.Nhất Khai 5025020203Mọi người liền nhìn nhau.

Nếu nói khi không biết thân phận Dương Khai, còn hoài nghi hắncó năng lực trả được hay không, vậy còn nói được.

Nhưng giờ biết hắn là cung chủ LăngTiêu Cung, khoản nợ này có thu hay không, mới làm bọn họ đau đầu.Dù sao số nợ này đều là nợ cờ bạc, không phải giao dịch chính đáng gì.

Nếu vì chuyện nàymà đắc tội Lăng Tiêu Cung, chỉ sợ mất nhiều hơn được.

Nhưng không thu, lại không camlòng, đó không phải con số nhỏ.

Cho nên dù Dương Khai rất thành ý trả nợ thay cho Hầu Vũ,nhưng lại không ai lên tiếng đáp lại.Dương Khai nhìn mặt đoán ý, nào không hiểu bọn họ kiêng dè cái gì? Trong lòng khẽ động,nhìn nam nhân trung niên nói:– Ta nhớ Tiểu Hầu thiếu các hạ 20 triệu nguyên tinh thượng phẩm phải không?– Ấy, đúng vậy! Nam nhân trung niên gật đầu thừa nhận.

Lời này, 2 ngày trước hắn đã nóivới Dương Khai và Nam Môn Đại Quân.– Vậy mời đếm lại, đủ số chứ.

Dương Khai ném ra một chiếc nhẫn không gian.Nam nhân trung niên nhận lấy, thần niệm quét qua, liền biết số lượng không sai, đến nướcnày, hắn đành nói: – Quả thật là 20 triệu.Có mở đầu, những người còn lại cũng không chần chờ, nối tiếp nhau báo ra số lượngnguyên tinh mà Hầu Vũ thiếu mình hay thế lực phía sau.

Ít thì một hai triệu, nhiều thì tớichục triệu nguyên tinh thượng phẩm.Hơn 20 người, Dương Khai tốn 70 triệu nguyên tinh thượng phẩm mới trả hết.Lấy được tiền nợ, mọi người đều mừng rỡ.

Trong những người bọn họ, người đến đây sớmnhất đã thổi gió biển cả năm, vẫn không tìm được tung tích Hầu Vũ, đừng nói gì đòi được nợ, nhưng hôm nay hạnh phúc từ trên trời giángxuống, làm bọn họ mừng rỡ không khống chế được.

Cầm tiền nợ, có nghĩa bọn họ không cầnphải chịu tội nữa.– Tiền đã trả cho các ngươi.

Dương Khai chắp tay, nhàn nhạt nhìn mọi người: – Bổn cung chủhôm nay có chuyện nhỏ, mong các vị có thể giúp đỡ.Nam nhân trung niên liền nghiêm mặt, chắp tay: – Dương cung chủ cao thượng, chúng takính trọng, có gì căn dặn cứ việc nói là được.Mọi người cũng phụ họa theo.Dương Khai mỉm cười: – Nhờ các vị đi về, thay ta truyền bá một tin, về sau nếu còn ngườinào hay tông môn nào còn đánh bạc với Tiểu Hầu, Lăng Tiêu Cung nhất định không tha nhẹ! Mọi người giật mình, Hầu Vũ càng hét ầm lên: – Cung chủ, ngài giết ta cho xong.Tin tức này truyền bá ra ngoài, về sau nàng còn đánh bạc với ai nữa? Lập tức liền hối hận đigia nhập Lăng Tiêu Cung chó má này, làm cho thú vui nhất đời cũng bị vô tình cướp đi, HầuVũ liền có cảm giác đời này không còn gì để lưu luyến nữa.

Thật là đáng hận mà!Nam nhân trung niên rõ ràng thở phào, mỉm cười nói: – Chuyện này dễ thôi, Dương cungchủ cứ yên tâm, trước đó chúng ta không biết phu nhân là người Lăng Tiêu Cung, nếu sớmbiết thế…– Chuyện trước kia không cần nhắc lại.

Dương Khai khoát tay.

Cũng không có ý nói chuyệnvới những người này, quay sang gọi Hầu Vũ cùng Nam Môn Đại Quân: – Đi thôi.Nam Môn Đại Quân ném ra tàu cao tốc Đế Bảo, ba người lên đó, hóa thành ánh sáng bay vềphía Lăng Tiêu Cung.– Muốn đánh bạc hả? Trong tàu cao tốc, Dương Khai nhìn Hầu Vũ ủ rũ như gà rù, hỏi.Hầu Vũ ngẩng đầu, đầu gật như gà mổ thóc.– Trả hết 70 triệu nguyên tinh thượng phẩm rồi tính sau.

Dương Khai nhe răng cười.– Cũng không cần lâu, trăm năm là được rồi.

Hầu Vũ mắt lật ngược, ngã xuống ngất đi.

–––-oOo–––-
Advertisement
';
Advertisement