Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Man tộc chiến đấu xưa nay nổi danh đơn giản thô bạo, dũng mãnh tiến tới là bản năng củahọ, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong Man tộc bình thường mà thôi.

Chiến đấu giữa Vukhông phải đấu đá bừa bãi, mà là đấu tu vi cùng Vu thuật học được.Khi đồng ý khiêu chiến của Vu Ngưu, trong lòng Nha đã cân nhắc ra rất nhiều phương ánnháy mắt đánh bại hắn, chỉ là một tên Vu Đồ thượng phẩm mà thôi, không gây ra sóng gió gìtrong tay mình, mặc kệ cảnh giới hay kinh nghiệm chiến đấu, Vu Ngưu này hoàn toàn không thể so sánh với bản thân.Cho nên nhìn thấy Dương Khai một đường lao tới, đầu óc không khỏi ngớ ra.

Hắn khôngphải Vu sao? Sao lại không thi triển Vu thuật, mà lại dã man như tộc nhân bình thường.

Kinhngạc đột ngột làm hắn khựng lại một chút, nhưng cuối cùng cũng là Vu Sĩ trung phẩm kinhnghiệm phong phú, Nha nhanh chóng tỉnh táo lại, miệng phát ra ngôn ngữ cổ xưa, vung gậylên, không khí phía trước dập dờn một chút, hóa thành tấm khiên trong suốt vững chắc chechắn phía trước.Sau đó hắn không ngừng lại, chỉ cây gậy ra phía trước.

Ánh lửa bắn ra, quả cầu lửa to bằngcái chậu rửa mặt rít gào lao về phía Dương Khai.Thắng rồi! Chỉ 2 cái Vu thuật đơn giản, một phòng một công, lại thể hiện hoàn mỹ bản lĩnhmạnh mẽ của Vu Nha.

Quả cầu lửa đó, ngay cả Vu Sĩ hạ phẩm cũng không thể ngăn cản, VuĐồ thượng phẩm này chỉ có nước nuốt hận.

Nha nhàn nhã đứng yên ở đó, trong mắt tràn đầy châm chọc, lẳng lặngthưởng thức cảnh tượng Vu Ngưu bị mình đánh bại.Khi quả cầu lửa bắn ra, các thôn dân Thương Nam thôn cùng phát ra tiếng kinh hô, tràn đầythần sắc lo lắng kiêng kỵ.

A Hổ lớn tiếng nhắc nhở, Dương Khai lại coi như không nghe, xôngthẳng vào quả cầu lửa đó.Oành…Ánh lửa bùng lên, cả khe núi bị chiếu sáng rực, mọi người không mở mắt nổi, các thôn dânThương Nam thôn như chìm tận đáy.Xong rồi xong rồi, lần này A Ngưu xong rồi, bị quả cầu lửa lớn như thế đánh trúng trực tiếp,nào còn mạng sống nửa? Hy vọng tương lai của Thương Nam thôn, không ngờ lại ngã xuốngnhư thế.

A Hổ xiết tay, trong lòng tràn đầy tự trách, phải sớm nên ngăn cản quyết đấu giữaA Ngưu cùng Vu Nha, dù có đánh liều nguy hiểm khinh nhờn Man Thần, ít ra cũng tốt hơn làmất mạng.Sau đó, khi mấy người A Hổ khôi phục lại thị giác, mở mắt nhìn về phía Nha, lại chợt trợnmắt, mọi người đều như thấy quỷ, còn có mấy thôn dân ra sức dụi mắt, muốn nhìn cho rõràng hơn.

Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ đang hả hê, sắc mặt lại đại biến, sững sờ tại trận.Chỉ thấy Nha cả người cứng ngắc, nhìn Vu Ngưu lẽ ra phải bỏ mạng dưới quả cầu lửa, khôngbiết từ lúc nào đã đến trước mặt mình, cười hì hì nhìn sang.

Cả người A Ngưu không bị tổnthương nghiêm trọng gì, chỉ có tóc hơi bị cháy một chút.– Nha đại nhân, ta cảm thấy là mình thắng rồi, ngài nói sao? Dương Khai cười hì hì nhìn Nha.Nha da mặt co rút, làm thế nào cũng không hiểu nổi sao lại có chuyện này, rõ ràng quả cầulửa của mình đánh trúng đối phương, làm sao hắn tránh né được? Nhưng mà như vậy làmuốn mình nhận thua…– Chiến đấu vừa mới bắt đầu thôi! Nha gầm lên, miệng lại phát ra ngôn ngữ cổ xưa, nhấctrượng chỉ về phía Dương Khai.

Nhưng lần này hắn không có cơ hội thả ra Vu thuật, câytrượng vừa giơ lên, Dương Khai đã một quyền đánh ra.Cái khiên Vu thuật che trước người Nha vặn vẹo, như quả bóng bị đè nén, lực lượng khủngbố nhanh chóng vượt quá cực hạn chịu đựng của khiên Vu thuật này, ầm ầm tan vỡ.Mắt Nha muốn nứt ra, cả người phát lạnh.

Bị Dương Khai kéo gần khoảng cách, sở dĩ hắnkhông tránh né, mà kiên trì thả ra Vu thuật, cũng là bởi có lòng tin tuyệt đối vào khiên Vuthuật của mình, tin tưởng Vu Ngưu này không thể nào đánh vỡ được khiên Vu thuật, cho nên mới đứng yên tại chỗ.Nhưng ai biết chiếc cái khiên Vu thuật mà mình vẫn kiêu ngạo, ngay cả một quyền của đốiphương cũng không chịu nổi.

Vừa rồi thả ra Vu thuật không có sai sót gì, sao lại yếu ớt nhưthế?Oành…Nắm đấm nện lên mặt, mặt của Nha lập tức vặn vẹo, răng lợi bay ra, thân thể cao lớn hơnDương Khai phân nửa liền bay lên như diều, rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang dội.Hắn còn chưa đứng lên, Dương Khai đã như báo săn nhào tới, một tay kẹp cổ, tay còn lại giơlên nắm lại, nhe răng cười nói:– Nha đại nhân, ngươi tự nhận thua, hay là ta đánh tới khi ngươi chịu thua? Thân thể vốn là yếu ớt, nhưng lúc này lại trở nên hùng tráng như núi trong mắt Nha.– Ngươi… ngươi gian lận! Nha giận dữ hét lên, trong mắt tràn ngập không cam lòng.Nếu như không phải Vu Ngưu này thủ đoạn kỳ quái, đánh bất ngờ không kịp đề phòng, trậnnày chưa chắc mình đã thua.

Mình là Vu Sĩ trung phẩm mà, hắn chỉ là Vu Đồ thượng phẩmmà thôi, hai bên chênh nhau 2 cấp nhỏ mà.Dương Khai cười lạnh: – Ngày sau khi ngươi đụng phải Man thú, cũng muốn Man thú đấu Vuthuật với ngươi, không cho phép tới gần người hay sao?Nha ngẩn ra, liền tắt tiếng.

– Thả Nha đại nhân ra! Mau buông tay!Người Nộ Diễm Bộ lập tức xông lên bao vây chật kín quanh Dương Khai, hai mắt đỏ rực,địch ý sôi trào.

Tuy rằng tổn thương một vị Vu cao quý là tội lớn đối với bất cứ người Mantộc nào, nhưng nhìn Vu nhà mình bị người ta ấn xuống đất, các tộc nhân Nộ Diễm Bộ tựnhiên không thể không nổi giận.Dương Khai quay đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua các Man tộc Nộ Diễm Bộ, khóe miệngnhếch lên mỉm cười khinh thương.– Tất cả lui ra! Nha vung tay quát.Nhiều người Nộ Diễm Bộ nghe vậy, dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe lời lui lại, tuy nhiên vẫnchưa bỏ qua cảnh giác nhìn Dương Khai, một khi Dương Khai thật ra tay sát thủ với Nha,vậy nhất định sẽ khiến những Man tộc này trả thù điên cuồng.Nha trải qua không cam lòng cùng nhục nhã bị kẻ yếu hơn đánh bại, thần sắc lúc này bình tĩnh hơn nhiều, thở dài nói: – Ngươi nói phải, ta là sơ sẩy!Hắn không thừa nhận thực lực không bằng Dương Khai, chẳng qua là thấy mình quá không cẩn thận, cho nên mới lật thuyền trong mương.Dương Khai hiểu suy nghĩ của hắn, cũng lười nói nhiều, nghiêng đầu nói: – Vậy trận đấu này…Nha suy sụp nói: – Ngươi thắng, tất cả chiến lợi phẩm đều là của ngươi.

Không cần đánh tiếp, bị người ta ấn xuống đất như vậy, Nha không còn mặt mũi nào mà giãy giụa nữa.– Cám ơn! Dương Khai nhe răng cười, thế mới buông tay bóp cổ Nha, đứng dậy, cũng kéo hắn lên.Nha há miệng phun ra ngụm máu, cảm giác quai hàm đau rát, vừa rồi Dương Khai đấm một cái, hắn cũng bay ra 2 cái răng, cả mặt chết lặng, lúc này tê cứng, cho nên cũng không thấy đau lắm.

Không nói nhiều, người thua cũng không có tư cách nói nhiều, ánh mắt của hắn phức tạp, nhìn Dương Khai, vung tay:– Chúng ta đi!Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ không nói một lời, xếp hàng đi theo sau Vu của mình, chuẩn bị chạy trong đêm trở về thôn.– Nha đại nhân, chờ chút đã! Dương Khai gọi hắn lại.– Còn có chuyện gì? Nha quay đầu, không rõ nhìn Dương Khai.– Chẳng lẽ Nha đại nhân không cần những dã thú này nữa? Dương Khai chỉ vào thi thể dã thú chất đống như núi, đã bị đông lạnh cứng ngắc.Nha biến sắc, giận dữ: – Vu Ngưu, ngươi đang làm nhục ta sao?Quyết đấu thua, hắn không có tư cách chạm tới những dã thú này, giờ Dương Khai nói thế, theo hắn thấy là cố ý khiêu khích.

Dương Khai lắc đầu, nói: – Ta không có ý này, chỉ là Nha đại nhân, các người ra quân rầm rộ, nhiều tộc nhân đi xa như thế đến đây, hẳn là vì tìm lương thực mùa đông? Nha hít vào một hơi, nói: – Các ngươi chẳng phải như vậy? Dương Khai mỉm cười nói: – Nếu là vậy, ta sẵn sàng chia một phần cho Nha đại nhân!– Cái gì? Nha ngẩn ra.

Ngay cả các Man tộc Nộ Diễm Bộ cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Dương Khai.– Lần trước ta đi cũng không đếm kỹ, nhưng mà trong sơn cốc này cũng phải có 300-400 con dã thú, Nha đại nhân xem, dân thôn ta chỉ hơn trăm người, dù cho mỗi người kéo 2 con trở về, vẫn còn một số lớn bỏ lại đây, tuyết lớn sắp tới, lần này chúng ta về thôn sẽ không trở lại nữa.

Tức là, những dã thú còn thừa cũng sẽ bị đóng băng ở đây, nếu như Nha đại nhân không ngại, có thể mang số dã thú còn thừa về thôn, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng dùng tiết kiệm một chút, hẳn là đủ để qua mùa đông.– Ngươi… ngươi…ngươi thật chịu làm thế? Nha thật không tin nổi tai mình.

Vu Ngưu này lại chịu chia cho mình một phần chiến lợi phẩm? Vừa rồi hắn nói không sai, số lượng dã thú chết trong khe núi này quả thật có 300-400 con, mà bọn họ không đủ người, không thể nào mang hết về thôn, dù lấy số thừa lại, ít ra cũng có cả trăm con.Mỗi một con dã thú ở đây đều có hình thể to lớn, đủ cho một tộc nhân ăn no cả tháng, dùngtiết kiệm một chút, vậy quả thật có thể qua hết mùa đông.

Nhưng mà làm sao được chứ? Có ai lại chịu đem miếng ăn tới miệng nhướng lại cho người khác.

Chuyện này cũng như thế giới hiện tại, đem vợ của mình ra cho người khác chơi, theo cách nhìn của Nha là thật sự ngu xuẩn.

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Vu Ngưu này nói thật lòng, vậy người toàn thôn đều phải mang ơn.– Đương nhiên, lấy danh nghĩa Man Thần, Vu Ngưu ta tặng số dã thú còn lại cho các người! Dương Khai thần sắc trăng nghiêm.

Lần này Nha không còn hoài nghi nữa, một Vu lấy danh nghĩa Man Thần nói ra, vậy sẽkhông có một chút giả dối nào.

Hắn lẳng lặng nhìn Dương Khai, hồi lâu sau, đột nhiên xoayngười, tay đặt lên ngực, trầm giọng nói:– Vu Ngưu, xin tha thứ cho ta đã vô lễ ngạo mạn trước đó, cảm tạ ngươi hào phóng rộnglượng, thôn dân Liêm Hỏa thôn Nộ Diễm Bộ ta khắc ghi ơn đức của ngươi, ngươi sẽ là bạn vĩnh viễn của chúng ta!Các thôn dân Liêm Hỏa thôn Nộ Diễm Bộ khác cũng xoay người đặt tay lên ngực.

Đây là lễtiết cao quý nhất của Man tộc.

Đám người A Hổ đứng đằng sau Dương Khai, thần sắc đềutoát ra hào quang cùng nhau vinh quang!
Advertisement
';
Advertisement