Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Man tộc cao to đó nấp vào một chỗ bí ẩn, móc ra một cái túi da thú, mở ra nhìn vào trong,liền cười hắc hắc.Hơn 1000 thanh tệ, số tiền này không nhỏ, đủ cho hắn tiêu xài một năm.– Thu hoạch khá không?Đột nhiên có tiếng người truyền từ sau lưng, làm người này hoảng sợ, vội xoay người lại,trừng mắt nhìn người nói chuyện.

Nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc, người này lại chột dạ.Không có gì, hắn nhận ra người này chính là chủ nhân túi tiền đó.

Ở trong Sương TuyếtThành này, Man tộc gầy yếu như vậy thật là không có nhiều, gần như có thể nói chỉ có mộtngười.Nhưng mà nhận ra thì nhận ra, Man tộc này không có ý thừa nhận, làm ra vẻ hung dữ nói: –Chuyện gì?Dương Khai liền buồn cười: – Trộm túi tiền của ta còn giả như không có gì, không thể khôngnói, tồn tại của ngươi lật đổ nhận thức về Man tộc của ta.– Cái gì túi tiền của ngươi!nh là cái ngươi che giấu kia.

Dương Khai mặt lạnh nhìn hắn.– Không hiểu ngươi đang nói gì.

Người này làm như không có gì cất túi tiền vào người, cònbực mình nói: – Không có chuyện gì thì ta đi đây, đừng có đi theo ta.Dương Khai kinh ngạc không thôi, giận dữ mắng: – Kẻ trộm đáng xấu hổ, còn dám lớn lốinhư vậy, ngươi có tin ta gọi đội hộ vệ Sương Tuyết Bộ tới xử lý ngươi?Nam nhân Man tộc này khinh thường nhìn Dương Khai, cười lạnh nói: – Ngươi kêu đi!Không ngờ hắn lại không hề sợ hãi, làm Dương Khai tròn mắt.Gọi đội hộ vệ Sương Tuyết Bộ tới đây rõ ràng là không thể, dù mình nhận định kẻ này là ăntrộm, trộm đi túi tiền của mình, nhưng không có chứng cớ rõ ràng, gọi đội hộ vệ tới cũng chỉlà lãng phí thời gian.

Hơn nữa chuyện này, Dương Khai cũng không muốn làm phiền ngườikhác.Chậc chậc hai tiếng, Dương Khai nói: – Tiểu tử, ngươi chọc phải người không nên chọc.Nam nhân Man tộc này vẫn cười lạnh: – Bớt nói nhảm, còn dám nhiều chuyện ta đánh chếtngươi! Nói rồi, còn giơ nắm đấm lớn ra trước mặt Dương Khai, làm như rất uy hiếp.Vừa dứt lời, hắn lại biến sắc, bởi vì Dương Khai lại đi lên một bước, lao người đánh tới, nắmđấm phóng to ra trước mắt.– Muốn chết! Nam nhân Man tộc này nổi giận, hắn làm sao cũng không ngờ kẻ nhìn yếu ớtnày lại chủ động đánh trước.Vừa kinh ngạc tức giận, cũng đánh ra một quyền.

Hai đấm đụng nhau, Dương Khai khẽ kêumột tiếng, bởi vì hắn phát hiện không có lực lượng cuồng bạo như tưởng tượng đánh tới,hình thể cùng nắm đấm uy hiếp của đối phương chỉ là có cái mẽ ngoài.Trong thần sắc sợ hãi kinh ngạc của nam nhân Man tộc này, thân thể to lớn ngửa đầu văngra.

Người ở trên không, thân thể to xác bỗng vặn vẹo biến hóa, trở thành một cái bóng nhỏnhắn, dáng người lồi lõm.Bụp một cái, rơi xuống đất như cá chết, đồng thời, trên bầu trời rơi xuống một cái lá xanh.Dương Khai suýt nữa lọt tròng, đứng ngây ra hồi lâu chưa hồi thần lại.

Một đấm đánh mộtnam nhân biến thành thiếu nữ, cái này tuyệt đối không phải vấn đề của mình.Trong khi Dương Khai sững sờ, thiếu nữ té xuống đất khó khăn bò dậy, nhìn Dương Khai,thần sắc tràn đầy kiêng kỵ.Giờ nhìn lại, Dương Khai mới phát hiện thiếu nữ này cũng chỉ 16-17 tuổi, hơn nữa còn cókhí tức của Vu, cụ thể cấp bậc gì thì Dương Khai không cảm nhận được.

Thời gian hắn đếnthế giới này quá ngắn, cho nên còn chưa phán đoán chính xác về phân chia lực lượng củavu.

thể thiếu nữ đại biến, quần áo trên người nàng liền trở nên rộng thùng thình, nhưngvẫn không che giấu được dáng người nổi bật, đủ thấy chỗ đó lớn đến cỡ nào.Phát hiện mình hiện ra nguyên hình, thần sắc thiếu nữ cũng rất hoảng loạn, ánh mắt nhìnquanh, vội bước lên nhặt lấy chiếc lá rơi xuống khi nãy, đặt lên trên đầu, chỉ thấy dángngười nhỏ gọn lại vặn vẹo, biến về thân hình to lớn khi nãy.– Ngươi là người Phù Du Bộ! Trong đầu Dương Khai chợt lóe lên, lập tức chọc thủng xuấtthân của thiếu nữ.– Nói… nói bậy gì đó! Thiếu nữ hóa thân thành nam nhân, ánh mắt tránh mé, mạnh miệngphản bác.– Vậy sao! Dương Khai cười hì hì nhìn đối phương, làm như nắm chắc phần thắng: – Ta nóibậy?– Cái gì Phù Du Bộ, ta là Vân Khê Bộ.– Hắc hắc… Dương Khai cười khẽ, đột nhiên bắt tay làm loa, kề lên miệng hô to: – Mọi ngườimau tới xem, chỗ này có kẻ trộm Phù Du Bộ, mọi người…– Câm miệng! Thần sắc thiếu nữ đại biến, thò tay vào lòng lấy ra túi tiền, trực tiếp đẩy sangDương Khai: – Trả túi tiền cho ngươi, ngươi đừng hô nữa.Dương Khai tung túi tiền, châm chọc nhìn thiếu nữ: – Ngươi không phải Phù Du Bộ, căngthẳng như vậy làm gì?Thiếu nữ vẫn cố chống: – Ta làm gì căng thẳng.Theo thôn trưởng dạy, toàn bộ Man tộc thượng cổ trên cơ bản đều lấy thân thể cường tránglà chính, nhưng mà có một bộ tộc lại khác, chính là Phù Du Bộ! Người bộ tộc này không cóchỗ ở cố định, phiêu bạc lưu tán, hơn nữa tộc này rất ít người, thường khó gặp được.

Bọn họ không chú trọng tu luyện thân thể, cho nên thân thể kém xa những bộ lạc khác.Nếu chỉ thế thì cũng thôi, mấu chốt là người Phù Du Bộ đều là hạng tay chân không sạch sẽ,mỗi một người Phù Du Bộ đều là đạo tặc trời sanh, cho nên danh tiếng bộ lạc này thậtkhông tốt trong Man tộc thượng cổ.Dương Khai đi lại, sở dĩ bị khinh thường khắp nơi, một là vì hình thể của hắn quá nhỏ bé,khó được người ta tôn trọng, một mặt khác, cũng là vì có người nhận nhầm hắn là ngườiPhù Du Bộ.

Tình cảnh của Dương Khai, cũng là hình ảnh thu nhỏ của tộc nhân Phù Du Bộ.Dương Khai chậc chậc, xoay quanh thiếu nữ mấy vòng, rất có hứng thú:– Đã sớm nghe qua đặc thù của Phù Du Bộ, hôm nay mới lần đầu gặp được, thật là thú vị…Tới đây tới đây, lại để cho ta nhìn người thật của ngươi.Bộ dáng không tốt lành như vậy làm thiếu nữ căng cứng, run run nói: – Ngươi muốn làm gì?Dương Khai nhún vai nói: – Chỉ là nhìn một chút, không làm gì cả.– Ngươi đừng mơ!Dương Khai đặt tay lên miệng làm loa, đang hít vào, thiếu nữ liền hô: – Đủ rồi!Ánh mắt hung ác nhìn hắn, Dương Khai cười hì hì nhìn lại.

Cuối cùng vẫn là thiếu nữ bạitrận, đưa tay lên đầu lấy xuống một cái lá xanh, đồng thời hình dáng to cao liền nhỏ lại, hóathành hình dạng thiếu nữ.– Ngươi sẽ hối hận vì chuyện này! Thiếu nữ cắn môi đỏ, giống như có thù giết cha với DươngKhai, trong mắt phun ra lửa giận thù hận.– Như vậy mới phải chứ, đang yên lành là con gái, cứ giả dạng nam nhân làm gì.Dương Khai cười hắc hắc.

Gặp nhiều kiểu đẹp dã tính của Man tộc, vẫn là hình dạng thiếunữ này làm người ta thoải mái hơn.– Nhìn đủ chưa? Thiếu nữ bực bội nói, liền đặt lá cây lên đầu, lập tức lại hóa thành hình dạngnam nhân to con.Dương Khai lắc đầu thở dài, có phần bất mãn bị cắt ngang, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi:– Đây là ảo thuật? Sao ta không cảm giác dao động linh lực khi ngươi thi triển Vu thuật?Lá xanh thần kỳ này như có được công hiệu không tưởng, có lá xanh, hình dạng thiếu nữ đạibiến, rớt cái lá ra là lại hiện bản thể.

Dương Khai vốn tưởng cái lá này là đạo cụ mà thiếu nữthi triển ảo thuật, nhưng ngẫm kỹ lại thì không đúng.Thoạt nhìn chiếc lá này không khác thanh tệ lắm, rõ ràng cùng là lá của Trường Thanh ThầnThụ, hơn nữa hắn không nghe nói thi triển Vu thuật gì còn cần đạo cụ như thế.– Liên quan gì tới ngươi, túi tiền đã trả cho ngươi, ngươi còn muốn làm gì.Thiếu nữ bực tức không thôi, bị Dương Khai thấy được người thật, đây là nàng quá sai lầm,bị nắm giữ nhược điểm này, sau này thiếu nữ khó mà khống chế được bản thân.Nhưng cũng may Dương Khai không đê tiện như ngươi nghĩ, chỉ trầm ngâm một hồi, hỏi: –Cô tên gì?Thiếu nữ im lặng một hồi, đáp: – Điệp!– Ta là A Ngưu! Dương Khai mỉm cười đáp lại.– Vu Ngưu… Ta nhớ kỹ, không có chuyện gì nữa thì ta phải đi! Điệp nói rồi, thấy Dương Khaikhông có ý gì, liền xoay người bước đi.Dương Khai nhìn bóng lưng của nàng biến mất, cười khẽ, tiếp tục đi mua dược liệu.Ngày hôm sau, Dương Khai luyện chế đủ thuốc chữa thương đi ra khỏi hốc cây, lại khônglập tức xuống dưới, mà khống chế phương hướng, đến một hốc cây gần đó, gõ vào cây khô.Trong hốc cây nhanh chóng vương ra một cái đầu, kinh ngạc nhìn Dương Khai:– Ngươi… làm sao ngươi biết ta ở chỗ này!Vị hàng xóm này, lại chính là Điệp vừa gặp hôm qua.

Lại gặp Dương Khai, hơn nữa trực tiếptìm tới cửa nhà, trong mắt Điệp tràn đầy kinh hãi.– Hôm qua vô tình thấy cô về đây.– Rốt cuộc ngươi muốn sao? Điệp đau khổ, dù cho hôm qua trộm túi tiền bị Dương Khai bắttận tay, nàng cũng không có gì e ngại, nhưng bị Dương Khai biết thân phận Phù Du Bộ, lạilàm nàng không biết phải làm sao.

Nàng ở đây mười mấy năm, mới lần đầu bị người ta nhìnra người thật.– Đừng căng thẳng.

Dương Khai cười khẽ: – Ta chỉ là có chuyện nhờ cô giúp.– Là chuyện gì? Điệp nhíu mày.– Cô cũng biết mấy ngày nay ta bán thuốc chứ? Chính vì biết, cho nên mới xuống tay với ta?Điệp nhíu mày, dùng im lặng để đáp lại.– Nếu biết thì dễ làm rồi.

Dương Khai nói rồi đưa số bình trong tay sang.Điệp không nhận lấy, khó hiểu nhìn hắn: – Làm gì?– Giúp ta bán thuốc, giá cả ngươi cũng biết, tiền lời thu được, chia cho ngươi 10%!Điệp nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, giật mình hô lên: – Thật sao?– Đồ cũng đưa cho cô rồi, còn giả được sao!Điệp vội nhận lấy số bình, mừng rỡ không thôi, nên biết Vu Ngưu này một ngày bán thuốcchữa thương cũng kiếm được 1000 thanh tệ, 10% cũng là cả trăm thanh tệ, dù số lượngkhông nhiều, nhưng cũng chính đáng hơn hành vi trộm cắp của nàng.– Tại sao? Điệp có chút không rõ, theo lý mà nói, hôm qua mình trộm túi tiền của người này,hắn rộng lượng không tìm tới tính sổ, không làm lộ thân phận của nàng thì cũng thôi, vì saocòn phải làm chuyện tốt, đến chia phần cho nàng?
Advertisement
';
Advertisement