Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

To gan lớn mật Lúc trước địa bàn của Sa Nhã có chu vi vạn dặm, Vụ Ngưu Bộ hao phí ba tháng, mới tiêu diệt sạch sẽ tất cả Ma tộc trên địa bàn.

Mà địa bàn Bảo Kỳ năm trong tay lớn hơn gấp mấy lần Sa Nhã, thủ hạ Ma tộc khống chế đương nhiên nhiều hơn. Trừ 6, 7000 người đóng quân bên trong thành, những đội ngũ đóng rải rác ngoài thành cũng có số lượng người không sai biệt lắm)

Nửa tháng, vẻn vẹn chỉ là nửa tháng, với thành trì làm trung tâm, Ma tộc trong phạm vi phương viên 50 ngàn dặm liền bị tàn sát không còn. Tất cả Ma tộc trú đóng ở ngoài, đều bị Bảo Kỳ với cùng một lý do triệu hồi, sau đó bị Vu Ngưu Bộ bao vây, không có sức phản kháng chút nào, hiệu suất cao quả thực không phải ba tháng trước có thể so sánh.

Bảo Kỳ cùng Sa Nhã đều đang suy đoán, Ma Vương xui xẻo kế tiếp là người nào, hai người không ngừng hồi tưởng lại trong đầu trong những Ma Vương kia, tên nào từng đắc tội với mình, chuẩn bị đệ trình tên của chúng cho Vu Ngưu đại nhân, để cho bọn chúng cũng rơi vào cảnh ngộ giống như mình.

Ngay lúc hai người đánh chủ ý từng tên Ma Vương một sắp gắn nhãn hiệu nô bộc ở trong lòng, bỗng nhiên Dương Khai xuất quan, triệu tập hai người, ra một mệnh lệnh khiến hai vị Ma Vương đều cảm thấy kinh sợ bất an.

Không có cho bọn họ cơ hội nghi ngờ hỏi han, Dương Khai liền xoay người đi ra, để lại Bảo Kỳ cùng Sa Nhã mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên lại đều rùng mình một cái.

Biện pháp này… quá cực đoan đi? Vạn nhất không thành… Sa Nhã có chút lo được lo mất)

Bảo Kỳ cũng không có tâm tư tranh cãi với nàng. Tuy rằng mấy ngày nay một mực nhìn Sa Nhã không vừa mắt, nhưng trong vấn đề này hắn có cái nhìn nhất trí với Sa Nhã, luôn nghĩ phải đi khuyên Vu Ngưu đại nhân một chút không cần vọng động như vậy.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không có can đảm này, cuối cùng chỉ có thể than thở một tiếng:

Đại nhân đã có lệnh, vậy chúng ta cũng chỉ có thể tuân theo! Sa Nhã, chuyện này người phải giúp ta!

Sa Nhã lập tức nhảy lên:

Đại nhấn là muốn người đi làm chuyện này, ta không nhúng tay vào!

Bảo Kỳ nói:

Chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây, ai cũng thoát không khỏi liên quan!

Sa Nhã khẽ cười:

Đại nhân nếu chỉ bảo người đi làm chuyện này, đương nhiên là đại nhân có tính toán, nếu như đại nhân muốn ta giúp người, thì trước đã nói rõ! Nếu ta giúp người, chỉ sợ sẽ làm hỏng chuyện của đại nhân!

Bảo Kỳ nhíu nhíu mày, tuy rằng cảm thấy đây là Sa Nhã tìm cớ từ chối, nhưng cũng không phải không có lý… Hắn than một tiếng chỉ có thể đi xuống chuẩn bị.

Khác với Sa Nhã, hắn tiếp xúc rất ít với vị Vu Ngưu kia, nửa tháng trước về tới tòa thành, Vu Ngưu đại nhân luôn bế quan tu luyện, thoạt nhìn như không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng Bảo Kỳ biết, hết thảy trong thành phát sinh đại nhân đều nhìn ở trong mắt.

Mà loại giữ khoảng cách thần bí này, làm cho Bảo Kỳ càng cảm thấy sợ hãi vị Vu Ngưu đại nhân kia hơn.

Không bao lâu, trên một chỗ tường thành, Bảo Kỳ bắt đầu khởi động một thân ma khí, từng luồng ma khí giống như vật còn sống, từ trong cơ thể hắn chia ra, sau đó vặn vẹo biến ảo một hồi giữa không trung, rồi hóa thành những con quạ đen, bay múa, kêu loạn “oác oác”.

Bảo Kỳ vung tay một cái, những con con quạ đen kia bay tản ra bốn phương tám hướng… số lượng chừng hơn 20 con,

Nhìn theo phương hướng đám quạ đen bay đi, bỗng nhiên Bảo Kỳ rùng mình một cái. Nếu kế sách lần này thành công, chỉ sợ Ma tộc bên này sẽ tổn thất thảm trọng đây! Tuy rằng không đến mức động tới cơ sở, nhưng tuyệt đối sẽ đả kích sĩ khí rất nặng. –

Mấy ngày kế tiếp không có gì lạ, Vu Ngưu Bộ không có chinh chiến liền ở trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức, mà Dương Khai cũng đóng cửa không ra, luôn luôn nỗ lực đánh sâu vào cảnh giới Vụ Vượng.

Thế giới thượng cổ pháp tắc thiên địa bất đồng, đản sinh ra quần thể Vụ đặc thù như vậy, nhưng bất kể có bao nhiêu con đường đi lên đỉnh phong tối cao, mục đích cuối cùng đều chỉ có một.

Dương Khai có nội tình Đế Tôn Cảnh, ở trên thế giới thượng cổ này tu luyện Vu pháp, giúp hắn loại suy không ít, càng tu luyện càng ý thức được phân đoạn yếu kém của mình trước kia. Hắn tin tưởng, nếu có cơ hội từ trong Bí cảnh này đi ra ngoài, cho dù tu vi của mình không có tăng lên, thực lực cũng sẽ tăng lên rất lớn.

Năm ngày sau, Dương Khai xuất quan.

Bảo Kỳ cùng Sa Nhã cung kính giữ ở ngoài cửa.

Đi thôi!

Dương Khai phất tay áo ra hiệu, dẫn đầu đi phía trước, hai vị Ma Vương cung kính đi theo phía sau.

Sau một ngày đi đường, Dương Khai dừng trên một cánh đồng hoang dã, phóng mắt nhìn tới, bốn phía trống vắng, không có bóng người.

Người chọn chính là chỗ này? Dương Khai hỏi.

Da! Bảo Kỳ cung kính trả lời, chần chờ một chút nói: Nếu đại nhân cảm thấy có vấn đề, có thể đổi chỗ khác!

Không cần, nơi này được rồi!

Dương Khai gật gật đầu, hít sâu một hơi, há miệng phun ra một hạt châu tròn vo.

Bảo Kỳ cùng Sa Nhã đều tò mò nhìn, không biết rốt cuộc hạt châu này là vật gì. Ma thú và man thú trên vùng đất này đều có nội đan, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua các Vu cũng có nội đan.

Hơn nữa trong hạt chậu tròn vo này tản ra một lực lượng vô cùng kỳ lạ, thoạt nhìn cũng không giống như nội đan a!

Đang lúc bọn hắn nghi hoặc không hiểu, hạt châu kia bỗng nhiên xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đột nhiên, hạt châu biến mất không thấy, thay vào đó là một cái lốc xoáy mắt thường có thể thấy được. Bên trong lốc xoáy là một mảnh hư vô hỗn độn, cắn nuốt hết tất cả ánh sáng mặt trời, dường như có thể đi thông tới một… thế giới thần bí khác. v

Bảo Kỳ cùng Sa Nhà đều là sắc mặt ngẩn ra, bất quá rất nhanh chợt hiểu.

Thế giới lốc xoáy này đi thông tới, hiển nhiên chính là địa phương trước đây bọn họ đã từng bị bắt vào a! Ở trong thế giới đó, Vu Ngưu đại nhân không gì làm không được, có thể so với Thần linh chân chính!

Hóa ra, cái thế giới kia là một hạt châu biến ảo thành!

Hạt châu dạng gì mà có năng lực kỳ lạ như vậy? Đây là bảo vật gì? Chỉ sợ ngay cả trên tay các Ma Thánh đại nhân cũng không có bảo vật như vậy đâu?

V Khiếp sợ thì khiếp sợ, Bảo Kỳ còn là nói: Đại nhân! Thứ cho ta nói thẳng, cửa vào này thoạt nhìn tuy rằng huyền diệu, nhưng chưa chắc có thể lừa được các Ma Vương kia. Ma Vượng từ trước đến nay rất cảnh giác, ta nói đây là lối đi thông vào địa phượng Cổ Thánh rơi xuống, bọn họ chưa chắc sẽ tin đâu!

Dựa theo kế hoạch của Dương Khai đặt ra trước đó, là do Bảo Kỳ truyền tin tức, nói mình phát hiện một địa phương Cổ Thánh Ma tộc rơi xuống. Lần trước lúc Ma tộc xâm lấn, quả thật có Ma Thánh rơi xuống, thuyết pháp này cũng có đạo lý, cho nên sẽ dẫn tới hứng thú của không ít Ma Vương.

Địa phương Ma Thánh rơi xuống, có lẽ ẩn chứa bí mật có thể giúp cho Ma Vương thành thánh. Phàm là Ma Vương còn có theo đuổi lực lượng cao hơn, khẳng định sẽ không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, muốn đi tới dò xét một phen.

Chỉ cần có thể gạt được các Ma Vương kia đi vào thế giới này, thì bất kể bọn họ có bao nhiêu người, đều sẽ bị Dương Khai nghiền ép, cuối cùng làm nô bộc làm người hầu.

Bảo Kỳ vẫn cảm thấy kế hoạch này quá mức mạo hiểm, cũng không có hy vọng thành công bao nhiêu, cho nên lúc trước truyền tin tức mới có hơi bất đắc dĩ, muốn kéo theo Sa Nhã cùng xuống nước,

Hiện tại vừa thấy, quả nhiên như thế.

Hắn đã truyền đi tin tức, hơn nữa hắn cũng tin sẽ có không ít Ma Vương tới phó ước, nhưng cái lốc xoáy trước mắt này… thấy thế nào cũng không giống như là địa phương Cổ Thánh rơi xuống, mà thấy rõ là một cái bẫy rập, Ma Vương nào sẽ ngu dại chui vào chứ?

Dương Khai khẽ mỉm cười nói: Ngươi nói có đạo lý, bất quá nếu như thế này thì sao…

Vừa nói, bỗng nhiên sắc mặt Dương Khai nghiêm lại, ngay sau đó, từ trong cơ thể hắn tràn ra một luồng ma khí cuồn cuộn mà lại vô cùng tỉnh thuần, trong nháy mắt Bảo Kỳ, Sa Nhã phát hiện luồng ma khí này đều cả kinh thất sắc, sâu trong nội tâm cảm nhận lo sợ nghi hoặc bất an.

Bởi vì khí tức này ngay cả ma khí của hai người đều không cách nào so sánh, đó là ma khí chỉ có các Ma Thánh mới có thể có.

Đại nhân… Ngài là Ma tộc ư? Bảo Kỳ bỗng nhiên kích động kêu lên, sắc mặt phấn chấn.

Bị Dương Khai thu phục nhiều… ngày như thế, tuy rằng hắn đã nhận mệnh, nhưng trong thâm tâm vẫn còn có chút khó chịu, chỉ là không dám tùy tiện biểu hiện ra mà thôi. Dù sao mình là một Ma Vương, lại bị dị tộc thu phục, thật là sỉ nhục. Cũng chỉ có đồ để tiện không biết xấu hổ như Sa Nhã mới không có cảm giác gì.

Ma Vương đều có kiêu ngạo và tôn nghiêm của Ma Vương.

Thời khắc này bỗng nhiên cảm nhận được ma khí tinh thuần trong cơ thể người thanh niên trước mặt này, Bảo Kỳ không nhịn được kích động.

Đó chân chính là khí tức của Cổ Thánh a! Chẳng lẽ người thanh niên này là hậu duệ của Cổ Thánh? Đúng rồi! Trước kia Ma tộc xâm lấn phiến mặt đất này, quả thật có lưu lại rải rác một số huyết mạch.

Nghe nói trong dị tộc có một chi bộ lạc kêu là Thực Cốt Bộ, có huyết thống của Ma tộc.

Nếu trong cơ thể Vu Ngưu đại nhân thực sự có huyết mạch của Cổ Thánh, là hậu duệ của Cổ Thánh, thì có bị hắn thu phục cũng không phải chuyện mất mặt gi… Càng nghĩ Bảo Kỳ càng cảm thấy có khả năng này, hai mắt hắn lóe sáng, lần đầu tiên cảm thấy Dương Khai là thân thiết như vậy.

Sa Nhã cũng há to miệng, ngần người tại chỗ, trong đầu linh quang nhoáng lên một cái, cuối cùng cũng hiểu rõ, mấy tháng trước vì sao máu ma tâm của mình lại không có dẫn tới hiệu quả gì với Vu Ngưu đại nhân. –

Nếu trong cơ thể đại nhân ẩn chứa ma khí tinh thuần như thế, thì máu ma tâm của mình sao có thể có tác dụng? Đại nhân đúng thật là Ma tộc ư? Nhưng mấy ngày nay, đại nhân dẫn theo đị tộc đồ sát vô số Ma tộc, không thấy mềm lòng chút nào… vì sao như thế? Nếu là Ma tộc, tại sao muốn đối nghịch với Ma tộc!

Bất kể như thế nào, thời khắc này trong cơ thể Dương Khai tràn ra ma khí tinh thuần kia thì không giả được. –

Đối mặt với hai vị Ma Vương khiếp sợ và gạn hỏi, Dương Khai chỉ là khẽ cười, không có giải đáp, một bộ dáng thần bí khó lường, khiến trong lòng Sa Nhã, Bảo Kỳ càng ngứa ngáy khó nhịn..

Hắn dĩ nhiên không phải Ma tộc cái gì, thời khắc này thúc giục ra ma khí, chỉ là ma khí của Cự Ma thượng cổ bị phong ấn ở bên trong đan điền mà thôi.

Nếu như trước đó không có tu luyện Vu pháp, Dương Khai còn không dám tùy ý thúc giục lực lượng này, miễn cho phong ấn bị phá, không cẩn thận bị nhập ma.

Nhưng Vu pháp dường như có năng lực áp chế ma khí, cho nên hiện tại chỉ dẫn dắt ra một chút ma khí, thật ra cũng không phải vấn đề lớn lao gì, chỉ cần không hoàn toàn mở ra phong ấn, hắn sẽ không có nguy hiểm nhập ma.

Ma khí tỉnh thuần của Cự Ma thượng cổ từ trên tay Dương Khai bay ra, từ từ bao phủ toàn bộ lốc xoáy.

Chỉ một thoáng, lốc xoáy đi thông Tiểu Huyền Giới Tiền nhiều thêm một phần ma khí dày đặc, có cảm giác dường như bên trong đó ẩn chứa cơ mật lớn lao gì đó thuộc về Ma tộc… hấp dẫn ý muốn dò xét của bất kỳ Ma tộc tới đây.

Ngay cả Bảo Kỳ, Sa Nhã cũng cảm thấy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Dương Khai động tay chân, trong lúc vô ý phát hiện nơi này khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đi vào dò xét.

Bảo Kỳ thần sắc nghiệm lại, kính nể nói: Nếu như vậy, thì có thể lừa gạt được các Ma Vương kia rồi…
Advertisement
';
Advertisement