Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Là lúc chứng minh bản thân Đối với Dương Khai chất vấn, Phỉ Lực khổ sở nói:

– Mạc Đa tới quá đột nhiên, chúng ta đều không ngờ tới. Sau khi hắn đến liền bắt đầu an bài, ta vẫn luôn phải ở cạnh hắn, không có cơ hội ra ngoài truyền tin.

Dương Khai không nói gì, làm Phỉ Lực có chút căng thẳng, không biết có thể nào bởi vì bộ lạc điệt vong mà giận chó đánh mèo lên đầu mình, cũng may không lâu sau, Dương Khai lại hỏi:

– Hiện tại Mạc Đa có thể phát huy bao nhiêu thực lực?

Phỉ Lực thở phào, đáp:

– Khi hắn đi qua vách tường xuyên giới bị thương nhẹ, trước mắt hắn chỉ phát huy được 6-7 phần thực lực, nhưng nếu cho hắn đủ thời gian trị thương, hắn sẽ ngày càng mạnh lên, cuối cùng khôi phục đỉnh cao!

– 6-7 phần….

Dương Khai lầm bầm, xem ra mình đoán không sai, dù cho Mạc Đa sánh với Đại Đế, nhưng quả thật không thể phát huy toàn bộ lực lượng. Nhưng Đại Đế chỉ còn 6-7 phần lực lượng, hắn cũng không thể chống

lại.

– Đại nhân, ta đã bại lộ, chỉ sợ không thể trở về được nữa.

Phỉ Lực lên tiếng.

Chuyện này hắn cùng 1 vị Ma Vương đi ra ngoài, 4 người kia chết hết, nhưng cố tình hắn lại sống trở về, nếu không có Ma Thánh tọa trấn còn được, dù sao thực lực của hắn coi như rất cao trong Ma Vương. Nhưng nếu trở về đối mặt với Mạc Đa, làm không tốt sẽ xuất hiện sơ hở.

– Ừm. Dương Khai gật đầu, cũng sớm dự liệu chuyện này. – Ta muốn người dẫn ta đến Kích Lưu Bảo một chuyến

– Kích Lưu Bảo!

Phỉ Lực nghe vậy cả kinh, hiểu được tính toán của Dương Khai: – Đại nhân ngài thật muốn giết 300 ngàn Ma tộc?

– Người cảm thấy ta giống nói đùa? Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn.

Phỉ Lực rùng mình, lo lắng nói: – Nhưng mà bên Kích Lưu Bao… có cả trăm ngàn Ma tộc!

1 tháng qua, trong tay Dương Khai chết mấy trăm ngàn Ma tộc, nếu cộng thêm bên Kích Lưu Bảo, quả thật gần đủ con số 300 ngàn.

. Nhưng những cứ điểm mà Dương Khai phá hủy, chỗ lớn nhất cũng chỉ có 10 ngàn Ma tộc đóng giữ, hơn nữa bởi vì hắn tàn sát khắp nơi, dẫn tới Ma tộc hiện tại thu chặt phòng tuyến, Ma tộc rải rác đều bị triệu tập vào một chỗ, Kích Lưu Bảo là một chỗ cứ điểm lớn trong đó. Theo Phỉ Lực biết, bên đó chỉ riêng Ma Vượng tọa trấn đã có 8 người, trăm ngàn tộc nhân, chỗ khủng bố như thế mà Vu Ngưu đại nhân cũng dám dòm ngó?

Dương Khai liếc hắn: X – Ta cũng không phải một mình!

Phỉ Lực ngẩn ra, nhanh chóng hiểu được ý của Dương Khai.

Xem ra, các con cờ nằm vùng Ma tộc của Vu Ngưu đại nhân sẽ phát huy tác dụng.

Kích Lưu Bảo, vốn là Vương độ của một bộ Man tộc lớn, sau khi Ma tộc xâm lấn, bộ lớn này bị diệt, tự nhiên bị chiếm lĩnh địa bàn, xem như trong bụng Ma tộc.

Mấy trăm ngàn Ma tộc hội tụ ở đấy, ma khí tụ tập muốn biến trời đất thành màu đen, 8 vị Ma Vương tọa trấn, dưới trướng vô số Ma Tướng Ma Soái, phòng thủ nơi này vô cùng chắc chắn.

Bởi vì ở sâu bên trong, cho nên Ma tộc nơi này tạm thời không cầngiao chiến với người dị tộc, có điều Ma tộc khát máu hiếu chiến mỗi ngày đều hướng tới chiến trường, tùy ý giết chóc dị tộc yếu ớt, chiếm lĩnh vùng đất này.

Phỉ Lực không mời tự tới làm 8 vị Ma Vương tọa trấn nơi này đều bất ngờ, nhưng thực lực và danh tiếng Phỉ Lực bày ra đó, cho nên ngay cả bất ngờ, mọi người cũng không thể hiện quá nhiều cảnh giác, ngược lại nhiệt tình tiếp đãi, dò hỏi mục đích tới đây.

Phi Lực nói chuyện dè dặt, giống như rất thần bí, lại khiến mọi người không dám hỏi nhiều, đều hoài nghi có phải là do Mạc Đa đại nhân sai khiến.

Lực Ma Vưu Lạp là một trong Ma Vương tọa trấn Kích Lưu Bảo, ánh mắt nhìn qua Phỉ Lực, đọc được rất nhiều bí ẩn, làm Lực Ma có chút căng thẳng không yên. 2

Kích Lưu Bảo lại nghênh đón Ma Vương tới..

Ảnh Ma Ma Kha Thác, Viêm Mà Lại Văn, Tuyết Ma A Sử Nạp…

Trong 3 ngày ngắn ngủi, cộng với Phi Lực có tất cả 7 vị Ma Vương từ mọi nơi tụ tập tới, làm cho số lượng Ma Vương Kích Lưu Bảo tăng vọt đến 15 người.

Tình huống này cực kỳ hiếm thấy.

Mạc Đa phủ xuống dị giới, theo hắn chỉ huy điều động, mỗi một Ma Vương đều có lãnh thổ cùng trách nhiệm riêng, sẽ không tùy tiện rời đi, nhưng đám người Phỉ Lực lại phá vỡ quy luật này.

Dù cho có ngốc, Ma Vương nào cũng hiểu có chuyện sắp xảy ra.

Mọi người đều hỏi bóng gió với các Ma Vương mới tới, cuối cùng rút ra kết luận: bọn họ đúng là Mạc Đa đại nhân phái tới, nhưng tới đây có mục đích gì thì không ai rõ ràng, chỉ có Phỉ Lực mới biết.

Phỉ Lực đóng cửa không ra, làm người ta không biết bắt tay từ đầu.

Loại hiểu lầm này kéo dài đến ngày thứ 5 từ khi Phỉ Lực đến, trong tòa nhà lớn nhất ở Kích Lưu Bảo, tổng cộng 15 vị Ma Vương tụ tập một chỗ, Phỉ Lực chuyển khách thành chủ ngồi ở ghế chính, ma trơi trong mắt như nguồn suối.

14 vị Ma Vương khác chia làm 2 nhóm, ngồi ở bên dưới, không ai lớn tiếng, các ánh mắt đều tập trung vào Phỉ Lực. Phỉ Lực ngẩng đầu, một lời kinh người:

– Ngay trong chúng ta có phản đồ!

Trong đại điện một mảnh lặng ngắt, thật lâu sau mới có một vị Ma Vương khẽ hô lên:

– Phi Lực ngươi nói đùa sao?

– Đúng thế, trong chúng ta làm sao lại có phản đồ được? Dị tộc thấp kém có thứ gì đáng để Ma Vương chúng ta làm phản?

– Phỉ Lực, nếu người đang nói đùa, vậy thật là thất bại.

Mấy vị Ma Vương không nhịn được, tranh nhau hô lên,

Phỉ Lực nói:

– Đây là phán đoán của Mạc Đa đại nhân!

Mọi người đang nói chợt ngậm miệng, thần thái cũng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt ngó qua lại quan sát đồng bạn ngồi đây, có phần xem xét lại.

Phỉ Lực nói trong những người bọn họ có phản đồ, vậy bọn họ còn có thể cười cho qua, không thêm tin, nhưng nếu đây là phán đoán của Mạc Đa đại nhân, vậy thì vấn đề sẽ nghiêm trọng.

Mạc Đà đại nhân nhất định nắm giữ đủ tin tức, thậm chí biết là kẻ nào làm phản, mới phái Phỉ Lực đến đây. Nói cách khác, trong nhữngngười bọn họ thật sự có phản đồ.

– Là ai?

Giọng trung tính của Ma Kha Thác vang lên, nàng ngồi ở bên tay trái Phỉ Lực, khí tức màu đen bao bọc, không ai nhìn rõ mặt thật của nàng.

Lời này nói lên tiếng lòng của mọi người, đều nhìn về phía Phỉ Lực, chỉ cần Phỉ Lực nói ra tên Ma Vương đó, lập tức sẽ bị những người khác liên thủ diệt ngay.

– Là ai thì trong lòng tự hiểu. Phỉ Lực làm như thần bí khó lường.

– Mạc Đa đại nhân không có chỉ thị rõ ràng sao? Một vị Ma Vương nghe thế, nhíu mày hỏi.

Phỉ Lực đứng lên nói: – Mạc Đa đại nhân tự nhiên có cách giải quyết.

Vừa nói, hắn đi lên một bước, bằng mắt thường nhìn thấy được trong hư không sinh ra lốc xoáy, sâu trong lốc xoáy một mảnh đen thui, ngay cả các Ma Vương ở đây cũng không nhìn rõ tình cảnh bên trong.

– Đó là cái gì? Có Ma Vương tò mò hỏi, lần đầu nhìn thấy thứ như vậy, hết sức kỳ

Phỉ Lực nói:

– Đây là thứ Mạc Đa đại nhân giao cho ta, bên trong là Thánh khí có thể chiếu rọi nội tâm, chỉ cần đứng trước mặt Thánh khí, ai là phản đồ, nhìn là biết ngay.

Mọi người đổi sắc, đều chấn động vì thủ đoạn của Mạc Đa đại nhân.

– Các vị mời! Phỉ Lực lạnh nhạt nói.

14 Ma Vương còn lại người nhìn ta, ta nhìn người, đều có chút chân chờ, không ai muốn chịu làm người đầu têu.

Vào lúc mấu chốt, Anh Ma Ma Kha Thác hừ lạnh một tiếng, người bao bọc trong khí đen, một bước đi vào lốc xoáy, biến mất.

Phỉ Lực thừa cơ nói: – Chỉ có kẻ trong lòng có quỷ, mới chần chờ không lên!

Lời này có chút nghiêm trọng, làm các Ma Vương còn lại đều đổi sắc, hơn nữa có hành động của Ma Kha Thác, liền không còn ai do dự, đều đi về phía lốc xoáy.

Các Ma Vương lần lượt biến mất, không lâu sau, toàn bộ đều vào trong lốc xoáy.

Phỉ Lực cũng đi vào theo.

Vẫn là thế giới lần trước, không có trời trăng ngôi sao, nhưng hoàn cảnh rất tốt. –

Mọi người thấy Phỉ Lực hiện thân, lập tức có Ma Vương hộ: – Phi Lực, Thánh khí chiếu rọi nội tâm đâu? Sao ta không thấy?

Hắn muốn chứng minh mình không phải phản đồ, cho nên có chút nóng vội, căn bản không nghĩ tới đây là cạm bẫy, hơn nữa còn là do 8 vị Ma Vương liên thủ bày ra.

Phỉ Lực không đáp lại hắn, mà quay sang mấy người Ma Kha Thác: – Đại nhân nói, mỗi người một tên, là lúc chứng minh bản thân.

Các Ma Vương đóng ở Kích Lưu Bảo nghe mà không hiểu, các Ma Vương Ma Kha Thác cùng Lai Vãn lại nghiêm mặt, hiểu được ý của Phỉ Lực.

Sau đó, Ma Kha Thác phát ra tiếng cười quái dị, hóa thành sương mù đen bao phủ Ma Vương ở gần nàng nhất, tiếng gào thét vang lên, làm cho mọi người biến sắc.

Bọn họ không kịp hồi thần, Viêm Ma Lại Văn, Lực Ma Vưu Lạp, Tuyết Ma A Sử Nạp… lần lượt ra tay, mỗi người tìm một Ma Vương, bộ dáng như thù không đội trời chung, chiều chiều đoạt mạng.

Ngoài Phi Lực ra, 14 Ma Vương chia làm 7 cặp đánh lên, ma khí tuôn trào, đủ loại hào quang thần thông thiên phú bùng lên.

Các Ma Vương Kích Lưu Bảo đột nhiên gặp đại biển, có chút không hồi thần kịp, nhưng trước nguy hiểm, tự nhiên ra sức chống trả.

Nhưng không ai hiểu được, mảnh thiên địa này dường như áp chế lực lượng của bọn họ, làm bọn họ không phát huy được 3 phần thực lực.

Đối mặt đám người Ma Kha Thác như sói như hổ, bọn họ làm sao là đối thủ.

Lần lượt từng Ma Vương ngã xuống, ma tẩm nổ tung, chết không chỗ chôn.

Thăng đến khi Ma Vương cuối cùng sắp chết, mới chợt bừng tỉnh: – Các ngươi mới là phản đồ?

Lai Văn cả người thiêu đốt ngọn lửa, như ngọn lửa diệt thể đốt sạch vạn vật, ngọn lửa bao phủ Ma Vương kia, lạnh lùng nói:

– Hiện tại mới biết thì trễ rồi!

Dưới ngọn lửa nóng rực, Ma Vương này chỉ chống đỡ được 3 hơi thở liền bị đốt thành tro tàn, ma tâm cũng thành tro bụi.

Tự tay chém giết một vị Ma Vương, đám người Ma Kha Thác đã hiểu mình đi lên con đường không lối về. Trước kia dù bị Dương Khai gieo dấu ấn thần hồn, bị hắn nổ dịch, nhưng coi như bị bắt buộc, dù cho Mạc Đa đại nhân phát hiện, cũng có cớ giải thích, nếu đúng lúc Mạc Đa đại nhân tâm tình tốt, có lẽ sẽ thoát được một kiếp.

Nhưng tự tay giết đồng bạn, làm bọn họ không thể trở về trận doanh Ma tộc được nữa, từ nay cũng chỉ có đi mãi trên con đường bóng tối.

———-o0o–
Advertisement
';
Advertisement