Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Trụ chống trời – Hắc hắc.

Dương Khai cười thảm, ngẩng đầu nhìn Mạc Đa như núi ở trước mặt.

– Người thắng, giờ ngươi muốn làm sao? Giết ta? Vậy mau ra tay đi, không thì chờ chút nữa sẽ có bất ngờ cho ngươi.

Mạc Đa thần sắc lạnh lẽo, nhấc chân đạp xuống Dương Khai.

Đối với kẻ địch tạo thành rất nhiều rắc rối, chết kiểu này quá nhẹ nhàng, nhưng Mạc Đa tốn quá nhiều thời gian trên người Dương Khai, hắn không có thời gian hành hạ đối phương, chỉ có thể giết trước thôi.

Chân to nện xuống, trăm dặm nứt nẻ, khe rãnh ngang dọc.

Mạc Đa nhíu mày, nhấc chân lên, mặt đất để lại dấu chân lớn, nhưng không có dấu vết máu thịt.

Vừa rồi hắn nhận ra dao động không gian, rõ ràng Vu Ngưu kia lại trốn, hơn nữa lần này càng thêm bị ân, Mạc Đa quét nhìn xung quanh, không lập tức phát hiện ra tung tích.

Lắc đầu, Mạc Đa sải bước đi về phía Trường Thanh Thần Thụ.

Hắn không để ý tới con kiến kia nữa, bị một đòn thần thông củamình đánh trúng, còn bị thương không nhẹ, con kiến này đã không còn cách nào cản trở mình được nữa. Chuyện hiện tại, diệt trừ cái cây kia mới là trọng yếu nhất.

Thân hình khổng lồ cao đến 30 trượng tung hoành trên chiến trường, tất cả sinh linh cản đường đều thành thịt bằm dưới chân hắn, mặc kệ Man tộc hay Ma tộc, đều không khác gì đối với Mạc Đa, mỗi một bước đặt xuống, đều có người hai tộc chết dưới chân hắn.

Ban đầu hắn đi không nhanh, nhưng đặt bước ra, tốc độ của hắn ngày càng nhanh, dần dần chạy tới, nhanh như điện

Đùng đùng đùng dùng…

Tiếng vang như trong trận truyền ra, trái tim mọi người đều đập mạnh theo.

Nơi Mạc Đa đi qua, Man tộc Ma tộc đều tránh lui, không ai dám chặn trước mặt hắn, những người chết dưới chân hắn là chứng minh rõ ràng.

Vu Ngưu Bộ còn sót lại không tới 8000 người, lúc này đều tụ tập xung quanh Trường Thanh Thần Thụ, dựa vào đó ngăn cản Ma tộc tấn công. Mà Ma tộc xung quanh nào chỉ 8000? Chênh lệch xa như vậy, nếukhông có Trường Thanh Thần Thụ che chở, người Vu Ngưu Bộ còn lại đã sớm bị diệt.

Khi Mạc Đa xông về phía Trường Thanh Thần Thụ, mọi người đều nhìn thấy, tất cả Man tộc toát ra thần sắc tuyệt vọng.

6 vị Ma Vương còn đang khổ sở chống đỡ trở thành đào binh đầu tiên, tuy rằng Dương Khai hạ lệnh tử thủ với bọn họ, nhưng đối mặt với Ma Thánh, bọn họ không có dũng khí này, nhất là một Ma Thánh đang trong nỗi giận.

Các Ma Vương bỏ chạy, các Man tộc lại không thể chạy, TrườngThanh Thần Thụ là hy vọng duy nhất phong tỏa lối đi hai giới, kiên trì đến giờ đã không dễ dàng, làm sao cam lòng bỏ dở giữa chừng?

Vòng phòng thủ của Vu Ngưu Bộ lại rút nhỏ, lui về tới rễ cây.

Trên cây khô truyền ra tiếng hát, các Vu Sư Sương Tuyết Bộ bắt đầu tung sức, bọn họ muốn mượn lực lượng Trường Thanh Thần Thụ, ngăn cản công kích của Ma Thánh Mạc Đa.

Một tầng hào quang màu xanh nổi lên, bao phủ trong vòng 50 trượng, tạo thành quầng sáng dày, nhìn rất chắc chắn, chặn đứng Ma tộc bên ngoài. Ma Soái, Ma Tướng cùng Ma Vương thi triển ra bí thuật cũngchỉ tạo ra chút gợn sóng, không thể đột phá.

Điều này làm các Man tộc thấy được một tia hy vọng.

Nhưng một tia hy vọng này nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ.

Mạc Đa đánh tới, thân thể to lớn 30 trượng như núi nhỏ, đụng mạnh vào quầng sáng xanh.

Oanh! Quầng sáng không ngừng rung chuyển, các Man tộc thót tim, ngẩng đầu nhìn chỗ Mạc Đa va chạm quầng sáng, quên mất hít thở, tràn đầy lo lắng.

Bọn họ sợ quầng sáng bị phá, một khi bị phá, vậy không ai cản nổi sức phá hoại của Ma Thánh. Có lẽ Trường Thanh Thần Thụ sẽ bị hủy diệt, hy vọng cuối cùng của Man tộc cũng tan thành mây khói.

Quầng sáng còn đó, nhưng ánh sáng mờ đi 3 phần.

Các Man tộc thở ra, nhưng tiếp theo lại lo lắng.

Quầng sáng có thể chống đỡ một lần va đụng của Mạc Đa, nhưng còn lần 2, lần 3… Vô số lần thì sao? Cuối cùng cũng đến lúc, Mạc Đa phá vỡ lá chắn này, thân hình 30 trượng xông vào thân thụ.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người Vu Ngưu Bộ, Mạc Đa lùi lại mấy bước, rồi nghiêng đầu nhìn quầng sáng xanh, nắm đấm kéo ra sau, rồi như dây cung kéo căng, nắm đấm lao ra như rồng.

Vu Ngu,

” kéo càng nghìn quầng

đành…

Quầng sáng lại chấn động, màu sắc lại đi đi một chút.

Quầng sáng còn chưa ổn định, Mạc Đa lại giáng xuống đấm thứ hai.

Dành ầm ầm…

Nắm đấm to như căn nhà mỗi lần nện vào quầng sau, đều sinh ra xung kích khủng bố, mọi người Vu Ngưu Bộ cảm thấy khí huyết tuôn trào, ngực khó thở, giống như Mạc Đa không đánh vào quầng sáng, mà là đánh vào ngực họ.

Rắc…



Tiếng giòn giã truyền vào tài mọi người, tất cả Man tộc biến sắc, bọn họ nhìn thấy một cái khe nứt xuất hiện trên quầng sáng.

Mạc Đa lặng lẽ cười gằn, như đang đắc ý vì kiệt tác của mình, một đấm cuối cùng nệm vào ngay chỗ khe nứt.

Oanh, tựa như mặt gương vỡ nát, quầng sáng của Trường Thanh Thần Thụ cuối cùng không chống nổi Ma Thánh lần lượt công kích, đã vỡ tan.

Mất đi quầng sáng bảo hộ, các Man tộc bại lộ trước mắt Ma Thánh, không ai có thể chống đỡ nổi, Mạc Đa chỉ cần thổi một hơi, là đủ làm bọn họ toàn diệt.

Mạc Đa lại không để ý tới những con kiến kia, hắn là Ma Thánh, không cần quan tâm sống chết của đám lính lác, hắn chỉ có một mục tiêu —–Trường Thanh Thần Thụ. Sải bước đi, Mạc Đa trực tiếp đánh vào thân cây.

Trong tiếng la hét của Man tộc, thân thể cao 30 trượng của Ma Thánh đụng vào thân cây, ầm ầm, Trường Thanh Thần Thụ rung chuyển dữ dội, vô số lá xanh rơi xuống, chưa chạm đất đã hóa thành lá khổ.

Cùng lúc, các Vu Sư Sương Tuyết Bộ ẩn trong khắp Trường Thanh Thần Thụ cũng như bị sét đánh, vô số tiếng hự truyền ra, có mười mấy vị Vu trực tiếp bỏ mạng dưới va chạm.

Bọn họ vẫn ẩn mình trong thân cây, tuy rằng có thể được Trường Thanh Thần Thụ che chở, kích hoạt lực lượng thần thụ, nhưng tương ứng cũng cùng một nhịp thở với thần thụ.

Là Sương Tuyết Bộ chung sống mấy chục ngàn năm với Trường Thanh Thần Thụ mà sáng tạo ra bí thuật này.

Lực va đụng của Mạc Đa, phân tán đến các chỗ trong thân cây, tự nhiên có những Vu không chịu nổi, nổ tan xác.

Mạc Đa cực kỳ không hài lòng với lần này, toát ra thần sắc tức giận, theo hắn thấy, mình đụng vào thì phải đánh ngã cái cây này mới phải, không chỉ đụng rớt một chút lá là được rồi.

Hắn còn chưa đụng lần thứ hai, Sương Tuyết Bộ đã phản kích.

Trên tán cây rũ xuống những cành mềm, hóa thành những cây roi, cách không đánh về phía Mạc Đa.

Các Vu Sư Sương Tuyết Bộ chính là dùng thủ đoạn này, mới hỗ trợ Vu Ngưu Bộ chống đỡ trước vòng vây trăm ngàn Ma tộc, giết vô số Ma tộc.

Nhưng công kích này đối với Ma Thánh thì quá yếu ớt, cây roi hủy thiên diệt địa quất lên người hắn, lại không tạo thành hiệu quả gì, ngược lại càng kích thích hùng tính của Mạc Đa.

Hắn túm lấy từng cành cây, kéo mạnh, bẻ gãy những cành này. Bẻgãy mấy chục cành, Mạc Đa liền chán, không quan tâm những công kích quất tới, đánh mạnh vào thân cây.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, mỗi lần va chạm, Trường Thanh Thần Thụ đều sẽ rung chuyển dữ dội, lá rơi rụng, Vu Sư bỏ mạng.

Nhưng mặc kệ Mạc Đa cố gắng thế nào, Trường Thanh Thần Thụ vẫn sừng sững như cột chống trời. –

Cuối cùng Mạc Đa nổi giận, hắn không đụng vào nữa, mà dùng tay chân leo lên trên, trong lúc leo cũng không ngừng thể hiện lực phá hoại của mình, từng nhánh cây bị hắn kéo xuống, ném xuống đất.

Các Vụ Sự Sương Tuyết Bộ đã bất lực ngăn cản bước chân phá hủy của hắn, nơi Mạc Đa đi qua, Trường Thanh Thần Thụ chỉ còn thân cây chính trụi lủi, toàn bộ cành nhánh đều bị phá hủy.

Các Ma tộc tụ tập xung quanh thấy thế, đều noi theo, ở phía sau Mạc Đa xông lên Trường Thanh Thần Thụ, có thể bay thì bay lên cao, phá hủy tất cả, không bay được thì bò lên thân cây, dùng miệng cắn, vũ khí chém, dùng mọi thủ đoạn.

Thần thu hộ của Sương Tuyết Bộ, Trường Thanh Thần Thụ tồn tại hàng chục ngàn năm, nháy mắt bị Ma tộc tràn lên, tựa như trên cây có mứt ngọt, dẫn tới vô số con kiến, nhìn từ trên cao, thật là đồ sộ.

Hiện tại các Vụ Sự Sương Tuyết Bộ có thể làm được rất có hạn, dù bọn họ dựa vào lực lượng Trường Thanh Thần Thụ, cũng chỉ có thể càn quét Ma tộc bình thường, thuận tiện che chở tàn quân Vu Ngưu Bộ còn đang khổ cực chống đỡ phía dưới.

Từ một mức độ khác mà nói, bọn họ đã làm đủ tốt, nếu không có bọn họ, Vu Ngưu Bộ đã sớm toàn quân bị diệt, Trường Thanh Thần Thụ sẽ không yên ổn phát triển..

Nhưng đây đã là cực hạn của bọn họ.

Thất bại gần trong gang tấc, mỗi Mân tộc đều tràn ngập bị thương.

Cặp sinh đôi Vũ Lộ đưa mắt tìm trong chiến trường, muốn tìm bóng dáng kia, tuy rằng cảm thấy dựa vào lực lượng của hắn cũng không thể ngăn cản xu thế suy tàn, nhưng các nàng đã không còn hy vọng.

Nhưng các nàng không tìm được, bóng dáng kia bị trọng thương liền không còn xuất hiện, có lẽ đã chết, có lẽ đã nấp vào chỗ khác.

Các nàng thà rằng người kia thật sự đã chết, cũng không muốn tin hắn lâm trận bỏ chạy

đành…

Tiếng vang lớn từ trên không truyền xuống, sau đó, Trường Thanh Thần Thụ rào rào, tựa như trời mua, vô số Ma tộc leo lên trên bị ném xuống, cây lớn lập tức sạch sẽ hơn nhiều.

Nghe âm thanh quen thuộc này, Vũ Lộ tinh thần chấn động, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, dù tầm nhìn bị tán cây che phủ, không thấy được gì, nhưng các nàng biết, bóng dáng mà các nàng đang tìm đã trở lại.
Advertisement
';
Advertisement