Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thứ 2,909 chương Cung Ngoạt

Chờ cũng không đến bao lâu, trước sau bất quá nửa canh giờ, ở đây sáu người liền bỗng nhiên phát giác được một cỗ khí tức xa lạ rất cường đại hướng bên này bay tới, đám người Vũ Khuông Nghĩa cùng Hoa Vũ Lộ âm thầm cau mày, ngược lại với đám kia sắc mặt của Dương Thái chở nên vui mừng, hướng bên kia nhìn qua.

 

Một lát sau, một lão giả có mái tóc hoa râm đi tới trước mặt mấy người, đứng lơ lửng trên không, hướng mấy người nhẹ nhàng vuốt cằm.

 

“Cung huynh!” Dương Thái lập tức ôm quyền, đầy nhiệt tình.

 

“Làm Dương huynh đợi lâu.” lão giả nở nụ cười đáp lại, hiển nhiên cùng Dương Thái là người quen cũ.

 

“Không sao không sao, chúng ta cũng là mới hội hợp không bao lâu.” Dương Thái cười ha ha, sự thật quả thật như thế, bọn hắn ở chỗ này chờ Dương Khai cũng đã vài ngày rồi, nay vừa xem là đã đủ quân số.

 

Xoay người hướng Vũ Khuông Nghĩa nói: “Đây cũng là Dương mỗ phải đợi vị này, Vũ huynh ngươi cũng biết hắn là người phương nào?”

 

Vũ Khuông Nghĩa chân mày nhíu lại, nhìn hắn một cái, hồi tưởng trước đây Dương Thái nói như vậy, mơ hồ có suy đoán: “Các hạ họ Cung, chẳng lẽ Thiên Hà Cốc Cung gia có quan hệ gì?”

 

Lời vừa nói ra, Hoa Vũ Lộ cũng là hai mắt tỏa sáng, có chút hăng hái mà đánh giá đến lão giả họ Cung.

 

Nếu như lão giả thật là đến từ Cung gia mà nói..., ngược lại thật sự là là một sự giúp đỡ cực lớn.

 

Dương Thái ha ha cười nói: “Vũ huynh quả nhiên kiến thức rộng rãi, Cung huynh đúng là đến từ Thiên Hà Cốc Cung gia.”

 

Vũ Khuông Nghĩa lạnh lùng nói: “Thiên Hà Cốc Cung gia thanh danh vang dội, Vũ mỗ mặc dù kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng có nghe qua.” Hắn có chút tức giận trước cách làm Dương Thái, cảm thấy Dương Thái chối bỏ ước định giữa ba người, ngẩng đầu nhìn kia lão giả nói: “Tôn giá xưng hô như thế nào?”

 

Lão giả họ Cung mỉm cười: “Cung Ngoạt!”

 

“Cung Ngoạt...” Vũ Khuông Nghĩa trầm ngâm xuống, bỗng nhiên thần sắc chấn động, ôm quyền nói: “Nguyên lai là Cung gia gia chủ, thật là thất lễ!”

 

Hắn hiển nhiên cũng đã được nghe nói danh tự Cung Ngoạt, biết lai lịch của hắn, lập tức không dám vô lễ, động tác chở nên cung kính hơn.

 

Cung Ngoạt mỉm cười khoát tay nói: “Ta hôm nay bất quá trong lúc rảnh rỗi đi chung quanh một chút, không cần như thế.”

 

Dương Thái nói: “Trước đó vài ngày ta đi qua Thiên Hà Cốc Cung gia lãnh giáo vấn đề của cấm chế trận pháp kia, vừa gặp Cung huynh xuất quan, thấy cấm chế trận pháp này, Cung huynh cảm thấy yêu thích, cho nên liền muốn cùng ta tới địa phương này xem một chút, Cung huynh đã muốn ta thật sự không tiện cự tuyệt, ta không nói trước với các vị chuyện này cũng là không phải, Vũ huynh chớ tức giận.”

 

Vũ Khuông Nghĩa mặt lạnh nói: “Không thể nào, Dương huynh quá lo lắng.”

 

Cung Ngoạt nói: “Là cung mỗ không mời mà tới, chư vị muốn trách thì cứ trách ta, Dương huynh cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Đương nhiên, Cung mỗ đến là vì có chút hứng thú với cấm chế trận pháp thượng cổ, muốn tận mắt xem một chút, nếu có thể tham gia phá giải cấm chế thì không thể tốt hơn. Bất quá chư vị nếu cảm thấy không ổn... Cung mỗ lất tức cáo từ hồi phủ ngay.”

 

Thiên Hà Cốc Cung gia, mặc dù không coi thế lực đứng đầu nhưng lại cực kỳ không tầm thường vì gia tộc chuyên môn nghiên cứu trận pháp chi đạo, trong tộc rất nhiều trận pháp sư nổi danh, Nam Vực rất nhiều tông môn đang bố trí trận pháp đều phải mời người Cung gia tới hiệp trợ.

 

Hoa Vũ Lộ trước khi đi cũng nghĩ qua Cung gia thỉnh giáo một chút về đề về cấm chế trận pháp trong động phủ Thượng Cổ, bất quá cũng chỉ là suy nghĩ, cũng không có đi.

 

Hiện tại xem ra, Dương Thái cũng nghĩ như nàng, mà hơn thế Dương Thái tựa hồ cùng cái Cung Ngoạt có chút quen biết nên mới dễ nói chuyện như vậy.

 

Cung gia si mê trận pháp, nhất là Thượng Cổ kỳ trận thất truyền, chợt biết được có loại cấm chế như vậy có thể khiến cho Cung Ngoạt hứng thú không mời mà tới cũng là điều tự nhiên.

 

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, mọi người tại đây lập tức biết trước đây Dương Thái tại sao phải nói những lời kia rồi, nếu là Cung Ngoạt mà nói..., vậy đối với hắn chuyến này hành trình tầm bảo quả thật có trợ giúp rất lớn, vị này chính là Thiên Hà Cốc Cung gia đại gia chủ đời trước, ở trận pháp chi đạo thành tựu đăng phong tạo cực (đạt tới đỉnh cao), thế gian hiếm có người có thể cùng sánh vai, nếu cho hắn tương trợ, phá giải thượng cổ cấm chế kia hẳn không phải là vấn đề gì.

 

Vũ Khuông Nghĩa trầm ngâm hồi lâu, khóe mắt liếc Hoa Vũ Lộ, âm thầm truyền âm trao đổi gì đó.

 

Hắn cũng không úp mở, cho nên tất cả mọi người nhìn rõ ràng, cũng đoán được bọn hắn đang nói cái gì.

 

Một lát sau, Vũ Khuông Nghĩa mở miệng nói: “Xin hỏi Cung lão gia chủ, chuyến này tới, chỉ vì thượng cổ trận pháp hay sao? Chắc hẳn ngươi cũng biết rằng chúng ta muốn đi làm cái gì, nếu là ở trong Thượng Cổ động phủ có chỗ tốt gì...”

 

Cung Ngoạt lập tức nói: “Trận pháp ta là đại đạo, là duy nhất, là vĩnh hằng!”

 

Câu trả lời này đã đủ rồi, ở giữa thiên địa đại đạo 3000, Cung Ngoạt theo đuổi trận pháp chi đạo, vật gì đó cho dù quý giá đến đâu, chỉ sợ cũng không có một cái nào bằng Thượng Cổ kỳ trận.

 

Dương Thái ha ha cười nói: “Cung huynh cũng chỉ là muốn đi nhìn một chút trận pháp kia, tham dự phá giải xong, cũng không có yêu cầu khác, đương nhiên, nếu như mọi người cảm thấy không ổn, Cung huynh vừa rồi cũng nói, hắn có thể dẹp đường hồi phủ, sẽ không miễn cưỡng mọi người. Ân (dạ), điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể phá giải trận kia pháp mới được, nếu không chúng ta nhất định phải tay không mà quay về.”

 

Hắn cùng với Vũ Khuông Nghĩa Hoa Vũ Lộ và ba người chuẩn bị nửa năm, không chỉ là vì tìm kiếm một người có thể tin giúp đỡ, trong vòng nửa năm khẳng định phải vì trận kia pháp đã chuẩn bị thêm.

 

Hoa Vũ Lộ vốn muốn đi Thiên Hà Cốc Cung gia thỉnh giáo, chỉ là mấy tháng trước Dương Khai đã nói lo chuyện trận pháp, cho nên Hoa Vũ Lộ cũng liền không có đi thành Thiên Hà Cốc.

 

Mà Vũ Khuông Nghĩa bên kia, mời tới nam tử sắc mặt lãnh đạm hiển nhiên cũng đối với trận pháp có chút nghiên cứu, nên giờ phút này Vũ Khuông Nghĩa đang nhìn hắn, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của hắn.

 

Phương Trọc nam tử im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng vuốt cằm.

 

Vũ Khuông Nghĩa ngầm hiểu, mở miệng nói: “Đã vậy tất cả mọi người không có ý kiến gì..., vậy thì mời Cung lão gia chủ cùng chúng ta đi vào, chuyến này cũng muốn dựa vào Cung lão gia chủ rồi.”

 

“Dễ nói dễ nói, lão hủ nhất định đem hết khả năng.” Cung Ngoạt mỉm cười vuốt râu.

 

Dương Khai đúng lúc này đi tới phía trước một bước, mở miệng nói: “Tôn giá thật là Cung lão gia chủ sao? Nhưng có thể chứng minh thân phận của mình?”

 

Một lời nói ra, mọi người sắc mặt tái mét, Vũ Khuông Nghĩa phảng phất cũng bị đánh cho thức tỉnh.

 

Hắn sở dĩ tín nhiệm đối phương thân phận Cung Ngoạt, vì một lần có nghe nói qua Cung Ngoạt, biết hắn là Cung gia gia chủ đời trước, thứ hai có Dương Thái nói như vậy cho, để cho hắn rất tin không thể nghi ngờ.

 

Bây giờ bị Dương Khai nhắc tới, lúc này mới bỗng nhiên cảnh giác.

 

Hắn chưa thấy qua Cung Ngoạt, tự nhiên không biết Cung Ngoạt bộ dạng ra sao, người trước mắt này có lẽ thật là Cung Ngoạt, có lẽ... Cũng có khả năng không phải. Nếu thật là Cung gia gia chủ đời trước, cũng là có thể tín nhiệm một... Hai..., nhưng đối phương nếu là mạo danh thay thế mà nói..., vậy coi như phải cẩn thận.

 

Nghĩ tới đây, Vũ Khuông Nghĩa thong thả mà hướng Dương Thái liếc mắt nhìn.

 

Dương Thái y nguyên cười híp mắt, quay đầu nhìn về Dương Khai nói: “Vị này dương Cửu tiểu huynh đệ thật thích nói giỡn, Cung huynh danh tiếng chẳng lẽ còn có người có thể giả mạo, hỏi lời này không đúng.”

 

“Không hiểu đông tây thì cứ hỏi rõ ràng, không đúng chỗ nào?” Dương Khai cũng quay đầu nhìn hắn, nhếch miệng lên nở nụ cười.

 

Dương Thái nhíu mày, mở miệng nói: “Dương mỗ lấy danh nghĩa của mình cam đoan, Cung huynh chính là Cung huynh, Thiên Hà Cốc Cung gia gia chủ đời trước.”

 

Dương Khai cười không nói, Dương Thái tựa hồ cũng biết lời mình cam đoan một điểm trọng lượng đều không có, trước đó hắn cùng với Dương Khai cũng chưa từng gặp mặt bao giờ, há có thể bảo chứng cái gì? Hơn nữa nhìn Vũ Khuông Nghĩa tựa hồ bị nói có chút nghi thần nghi quỷ, nhất thời vẻ mặt đau khổ nói: “Ai nha, cái này có thể làm sao làm? Nếu không trước đi xem đi Thiên Hà Cốc chứng thực một phen?”

 

Điều này hiển nhiên là chuyện không có khả năng, Thiên Hà Cốc khoảng cách nơi đây khá xa, đến một lần một hồi tối thiểu nhất cũng phải hai tháng, người nào có nhiều thời gian để trì hoãn, hắn đề nghị cách này tương đương với chưa nói.

 

Dương Thái càng nói như vậy, Vũ Khuông Nghĩa càng nổi lên nghi ngờ, tròng mắt không ngừng nhìn Dương Thái cùng Cung Ngoạt đổi tới đổi lui, tựa hồ là muốn nhìn ra chút manh mối gì. Nhưng để cho hắn thất vọng là, Dương Thái không có bất kỳ chỗ khả nghi, Cung Ngoạt mặc dù bị nghi ngờ cũng y nguyên bình chân như vại phong độ nhẹ nhàng, hiển nhiên rõ phong cách quý phái.

 

Điều này làm cho hắn không khỏi hoài nghi hay là Dương Cửu có chút cẩn thận quá mức.

 

Cung Ngoạt nói: “Trên người của ta tuy có tín vật Cung gia, nhưng chắc hẳn cho dù lấy ra cũng không có nghĩa gì. Vị tiểu huynh đệ này đã nghi ngờ, như vậy Cung mỗ tự chứng minh mình một chút, Nhưng là ta muốn chứng minh như thế nào đây? Tiểu huynh đệ có phương pháp thích hợp?”

 

Dương Khai khẽ mĩm cười nói: “Vừa về trận pháp, kia dùng trận pháp chứng minh là được, mấy vị người nào đối với trận pháp có nghiên cứu?”

 

Hắn nói như vậy, mọi người mơ hồ minh bạch hắn ý gì.

 

Vũ Khuông Nghĩa vội vàng nhìn hướng Phương Trọc.

 

Phương Trọc mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng tâm tư lại cực kỳ ổn định, thoáng cái liền động tâm tư Dương Khai, đi lên phía trước một bước, không nói một lời lấy ra mấy cây trận kỳ, hai tay biến hóa pháp quyết, một cây trận kỳ bị hắn ném vào trong hư không biến mất không thấy.

 

Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, ở trận pháp chi đạo quả nhiên có chút nghiên cứu, thậm chí thành tựu bất phàm.

 

Cung Ngoạt trên mặt mỉm cười, tựa hồ đoán được ý định Phương Trọc, bỏ mặc hắn đi làm.

 

Dưới động tác của Phương Trọc, một mảng lớn hư không bỗng nhiên trở nên bắt đầu vặn vẹo, chờ khi cây trận kỳ cuối cùng đánh vào vị trí tương ứng ở sau, Cung Ngoạt bắt đầu vào vị trí bỗng nhiên biến hóa..., sau đó cả người biến mất không thấy gì nữa.

 

Mà dưới động tác của Phương Trọc mọi người thả thần niệm ra điều tra, chỉ cảm thấy bên kia có một cái trận pháp ngăn trở, nhìn bằng mắt thường không ra.

 

“Hả? Nguyên lai Phương Trọc huynh cũng tinh thông trận pháp chi đạo?” Dương Thái lộ ra ngoài ý muốn.

 

Phương Trọc tích chữ như vàng: “Hiểu sơ.”

 

Chợt hắn chắp hai tay sau lưng, hí mắt hướng vào trong trận pháp dò xét qua.

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement