Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Ánh mắt chợt sáng quắc, Dương Khai rời khỏi thông đạo hư không.

Ngay sau đó, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn hiện ra ngay gần đó, hai người đứng không xa nhau mấy, đột nhiên bước vào một nơi xa lạ, đều không khỏi lúng túng, ngơ ngác nhìn xung quanh, quên mất chuyện hạ thủ với Dương Khai.

Soạt... Thêm một bóng người xuất hiện, đợi đến khi cả ba người nhìn rõ người này, họ không khỏi rùng mình.

Người này là một vị cao thủ gia tộc mà Thu Ức Mộng đưa đến đây, công lực Thần Du Cảnh ngũ tầng.

Nhưng lúc này, cơ thể y chỉ còn một nửa, nửa còn lại chẳng rõ đã lạc về đâu, dường như y đã bị một vị cao thủ tuyệt đỉnh nào đó chém ngang giữa thân, vết chém rất gọn gẽ.

Y rơi xuống, lục phủ ngũ tạng và máu đỏ vương vãi khắp nơi, trông cực kỳ thê thảm.

- Sao lại... Thu Ức Mộng run rẩy đôi tròng mắt, kinh ngạc chứng kiến hết thảy, Lạc Tiểu Mạn thì trắng bệch cả mặt, suýt nữa thì nôn đầy ra, nàng vừa che miệng, vừa áp lại gần Thu Ức Mộng.

- Là ngươi làm sao? Thu Ức Mộng chợt ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị nhìn Dương Khai, chân nguyên dần dần sôi sục.

Nàng không rõ bí ẩn của thông đạo hư không, chỉ cho rằng Dương Khai đã bày sẵn cạm bẫy nào đó trong nơi hỗn độn kia mới có thể chém chết cao thủ của gia tộc nàng, hiển nhiên phải căm giận rồi.

Thần Du Cảnh ngũ tầng, Thu gia khó khăn lắm mới đào tạo ra được, vậy mà bây giờ lại chết một cách mơ hồ như vậy.

Dương Khai mặc kệ nàng, trầm mặc quan sát mọi vật xung quanh.

Quanh đây ngoài hắn và hai cô nương đối diện này ra, chẳng còn bóng dáng ai khác. Không đề cập đến các sư thúc và sư huynh đệ Lăng Tiêu Các đã rời đi trong thông đạo trước đó, kể cả Tô Nhan đi trước hắn một bước cũng không còn ở đây.

Hơn nữa, nơi này rất lạ, không phải vị trí đặt chân lần trước khi Dương Khai đi theo Lăng Thái Hư.
Khẽ buông thần thức, quan sát tỉ mỉ mọi thứ trong vòng hai mươi dặm, một lát sau, Dương Khai như bị nhấn chìm xuống đáy bể.

Trong vòng hai mươi dặm trở lại quả thật vẫn có người, nhưng không phải người của Lăng Tiêu Các. Còn các cao thủ Chân Nguyên Cảnh và Thần Du Cảnh mà hai cô nương nọ đem đến đây cũng chẳng rõ đã gặp biến cố gì, vị trí của họ khi ra khỏi thông đạo cách nơi này khá xa, phân tán ra tứ phía. Nhân số cũng không còn nhiều nữa, đại khái còn khoảng mười mấy người, trong đó chỉ có hai hay ba vị Thần Du Cảnh.

Là vì cuộc chiến vừa rồi trong thông đạo hư không ư? Dương Khai trầm tư suy nghĩ.

Cũng chỉ có một khả năng này thôi, chân nguyên xung động trong thông đạo, dẫn đến thông đạo bị hủy hoại, khiến người ở trong này đều bị đưa đến những nơi xa lạ.
Còn nửa cái xác trên mặt đất kia có lẽ đã để lại một phần máu thịt ở lại thông đạo.

Nguy hiểm thật! Nghĩ đến đây, Dương Khai bất giác toát đầy mồ hôi lạnh.

Xem ra đi qua thông đạo hư không này cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ bất cẩn một chút thôi thì chưa kịp phản kháng đã bị giết chết rồi.

Có điều Tô Nhan hẳn đã an toàn đoàn tụ cùng những người khác của Lăng Tiêu Các rồi, dù gì nàng cũng đi trước hắn. Nghĩ đến đây, Dương Khai khẽ thở phào nhẹ nhõm.

- Này, người ta hỏi ngươi đấy. Lạc Tiểu Mạn sắc mặt có đôi phần nhợt nhạt, thấy Dương Khai vẫn đứng nghênh ngang, không khỏi gai mắt.
Một tên đệ tử tiểu tông phái mà dám ngông cuồng ư! Cho dù hắn có chút thủ đoạn thì cũng rất có hạn. Thu tỷ tỷ nhan sắc diễm lệ, tiếng tăm vang lừng, bình thường kể cả công tử của Bát đại gia Trung Đô nói chuyện với tỷ, tỷ ấy cũng chưa chắc đã để ý đến. Bây giờ Thu tỷ tỷ chủ động nói chuyện với hắn, vậy mà hắn chẳng đáp lại, nể mặt mà hắn lại không biết xấu hổ.

Dương Khai sắc mặt u ám, ngẩng đầu lên nhìn hai cô nương đối diện, trong mắt thoát lướt qua tia nhìn lạnh lẽo.

Nếu không phải bọn người này đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu, thì lúc này hắn đã cùng Tô Nhan rời xa được vạn dặm rồi.

Mới đây thôi còn ước hẹn sẽ cùng nàng nắm tay vân du thiên hạ, cũng chính vì sự xuất hiện của bọn chúng đã ngăn cách đôi bên, giờ không biết phải đi đâu tìm Tô Nhan, khỏi phải nói Dương Khai sầu não đến đâu rồi.

- Đây là đâu? Thu Ức Mộng nhướng mày, đứng đó đầy khinh bạc, đôi mắt ghim chặt vào Dương Khai.

Dáng người nàng cao gầy, đôi chân thon dài, lưng ong mảnh dẻ, gương mặt xinh đẹp mê người, đặc biệt là vòng eo uyển chuyển như không xương nọ được buộc chặt bởi cái đai lưng màu tím, khiến người ta mơ tưởng chỉ muốn ôm một cái.

Hơn nữa, nàng thân là đại tiểu thư của Thu gia Trung Đô, khí chất cao quý ngạo mạn, bình thường, các nam tử đồng bối nhìn thấy nàng đều có một chút áp lực mơ hồi, không dám biểu lộ chút càn rỡ.
Từ trước đến nay, mọi câu hỏi do nàng đặt ra đều luôn luôn có hồi đáp.

Dương Khai tỏ rõ vẻ chán ghét và bực mình ra mặt, lạnh lùng đáp: - Đây là đâu ư? Khốn nạn, sao ta biết được đây là đâu chứ?

Lời mắng nhiếc thô bỉ buột khỏi miệng, hai cô nương đối diện đều sững sờ.

Lạc Tiểu Mạn giận đến thất sắc, lồng ngực run bắn lên, nghiến răng quát tháo: - Tiểu tử thối nhà ngươi dám ăn nói như vậy với bọn ta ư!

Gương mặt kiều diễm của Thu Ức Mộng chợt thoắt hiện nụ cười cợt nhả, nàng ung dung thong thả, giọng nhỏ nhẹ: - Thú vị lắm, xưa nay chưa có nam nhân nào dám mắng ta, ngươi là kẻ đầu tiên. Ngươi không muốn trả lời ta cũng chẳng sao, để khi nào ta tóm được ngươi rồi thì sẽ từ từ mà bức cung.

Dĩ nhiên nàng cho rằng rất thảy những gì đã diễn ra đều do Dương Khai làm, có nào ngờ Dương Khai thật sự không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng, sải ra một bước, chân nguyên trào dâng, ngay sau đó, hắn triển khai bộ pháp, vị trí cũ chỉ còn lại tàn ảnh trong khi hắn nhanh chóng tiếp cận hai cô nương nọ.

Hắn nhận ra, ba tên cao thủ Thần Du Cảnh ở gần đó đã phát hiện được tung tích của Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn và đang cấp tốc hướng về đây. Vì lẽ đó, Dương Khai bắt buộc phải khống chế được một trong hai người để làm con tin, bằng không chỉ mình hắn mà bị mấy tên Thần Du Cảnh đó bao vây thì tất cả coi như chấm dứt.
Thấy hắn to gan đến vậy, Lạc Tiểu Mạn liền gào lên: - Đánh!

Từng quầng sáng màu xanh lam đột nhiên vút ra từ người nàng, mỗi một quầng sát đều chứa đựng sức mạnh nhu hòa, linh động, chúng vừa ngăn cản Dương Khai, vừa len lỏi vào trong nội thể hắn.

Dương Khai vẫn không dừng bước, chân nguyên hung hãn thôi động, chiêu này của Lạc Tiểu Mạn căn bản không thể cản ngăn bước tiến của hắn, thấy hắn xông đến như sao băng, Lạc Tiểu Mạn rốt cuộc cũng khẽ biến sắc.

- Coi chừng! Thu Ức Mộng vội lên tiếng nhắc nhở, đồng thời giơ tay lên, không biết đã tung ra võ kỹ gì, đồng thời nắm lấy bả vai Lạc Tiểu Mạn hấp tấp lùi về sau.
Dương Khai bỗng nện bước dừng lại, nện mạnh vào một bên, chân nguyên xung đột trong hư không, tạo ra một tiếng nổ vang rền.

Lực phản hồi trở lại khiến Dương Khai hơi rùng mình. Hắn chưa kịp phản ứng thì phía Thu Ức Mộng đột nhiên có tiếng cười khanh khách, thân hình mềm mại như chiếc lá lục bình, khẽ đạp vào hư không, không hề có chút dấu vết nhưng lại vô cùng nhanh, nàng đã tiến gần đến Dương Khai.

Đấy là một loại bộ pháp cực cao minh, khi thi triển, cả người Thu Ức Mộng sẽ thoắt ẩn thoắt hiện, không lộ một chút vết tích.

Dương Khai nghiêm mặt, thả thần thức dò la, nháy mắt đã tìm ra vị trí Thu Ức Mộng ẩn thân, lập tức tung chiêu Viêm Dương Tam Điệp Bạo.
Thu Ức Mộng bỗng nhiên hiện thân, gương mặt thoát hiện vẻ kinh ngạc, chân nguyên nội thể cũng thôi thúc mãnh liệt.

Tiếng rên rỉ vang lên, Dương Khai bất giác lùi lại mấy bước, còn Thu Ức Mộng vẫn bỉnh thản như không, nàng nở một nụ cười điềm tĩnh quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, giọng điệu ung dung: - Có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng. Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó, thì ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói đi, bằng không ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.

Khó đối phó!

Thấy nàng nói năng đĩnh đạc, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, hắn vốn định bắt Lạc Tiểu Mạn làm con tin, nhưng đại tiểu thư Thu gia này quả thật không dễ đối phó, nếu hắn tung hết toàn lực có lẽ sẽ thắng, nhưng trong thời gian ngắn thì khó mà làm được.

Ba tên Thần Du Cảnh của bên địch đang nhanh chóng đến gần, Dương Khai không còn bao nhiêu cơ hội nữa.

- Muốn chạy à? Sự đắc ý và xảo quyệt chợt lóe lên trong mắt Thu Ức Mộng, đã nắm trúng tim đen của Dương Khai, chẳng đợi hắn trả lời, nàng đã phi thân lao đến: - Có ta ở đây, ngươi chạy thoát được không?

- Cút ngay! Dương Khai gầm lên, cùng một lúc tung ra Bạch Hổ Ấn và Thần Ngưu Ấn.

Hồ gầm, trâu rống, hai con yêu thú mình đỏ rực nhảy ra, nhe răng trợn mắt vồ về phía Thu Ức Mộng.

Thu Ức Mộng không kinh sợ mà lại còn khoái chí ra mặt, cười thích thú: - Quả nhiên là có trò, chẳng trách Bạch Vân Phong lại bại bởi nhà ngươi!

Thu Ức Mộng vừa nói, vừa huơ tay, từng luồng chân nguyên hiện ra rõ mồn một, hóa thành những bàn tay to lớn đánh úp xuống.

Hai thú hồn còn chưa kịp bổ đến trước mặt Thu Ức Mộng đã bị đánh tan.

Dương Khai cười gian xảo, nắm chắc Tu La Kiếm trong tay, đẩy lùi hết Chân Dương Nguyên Khí về đan điền, tung mọi tà năng trong Ngạo Cốt Kim Thân trở ra.

Tà khí ngút trời buông xuống, toàn thân Dương Khai như phủ trong làn sương dày, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu là còn phát tiết ra ánh sáng ghê người.

Có Tu La Kiếm trong tay, Dương Khai như biến thành một người khác.

Cảm nhận được khí tức tà ác trào dâng đó, Thu Ức Mộng mới biến sắc, kinh hãi nói: - Lăng Tiêu Các quả nhiên là có tà công!

Nàng chỉ tay về phía trước, ngưng tụ nên một quả cầu chớp cực lớn nơi đầu ngón tay rồi ném ngay về phía Dương Khai, hồ quang nổ vang rền, trong đó chứa đựng uy năng khủng khiếp.

Dương Khai cầm kiếm ào đến.

Một đường kiếm quét qua, quả cầu chớp vỡ tung, ánh chớp li ti xoay vần như linh xà, bao trùm cả một vùng mấy mươi trượng.

Thu Ức Mộng vội vàng lùi lại, không dám khinh suất thêm nữa, thần sắc thận trọng vô cùng.

Dương Khai bước đi giữa vùng hồ quang, ánh chớp lơ lửng lóe sáng trên người hắn, nhưng cũng không thể ngăn cản được, hắn tăng tốc bước chân, nháy mắt đã tiến đến trước mặt Thu Ức Mộng, đánh phủ xuống đầu.

Phát giác ra sát cơ và tà khí trong đó, Thu Ức Mộng thất sắc, khẽ hô lên: - Ngăn!

Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một tấm khiên cổ, trên khiên tràn đầy thứ hào quang mù mịt, bảo bọc nàng bên trong.
Nó rõ ràng là một bí bảo phòng ngự, hơn nữa với gia thế của Thu gia, bí bảo này chắc chắn không phải thứ hạ đẳng.

Âm thanh vang vang, Tu La Kiếm chém vào tấm khiên, chân nguyên của hai bên xung đột kịch liệt, xung quanh cuồng phong sôi sục.

Khẽ khàng hừ một tiếng, Thu Ức Mộng lùi về sau mười mấy trượng, thân mình lung lay, màn giao phong vừa rồi đã khiến nàng nếm chút mùi thua thiệt.

Nghiến răng nhìn tấm khiên trên tay mình, Thu Ức Mộng khẽ cười: - Ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn, Chân Nguyên Cảnh tam tầng nhỏ nhoi mà có thể làm khó ta đến vậy, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi!
Advertisement
';
Advertisement