Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Âm thanh đàm tiếu lập tức thu lại, vài đôi mắt đẹp hướng tới phía Dương Khai.

Hạ Ngưng Thường kích động đứng dậy: "Sư đệ!"

"Hừ" Phiến Khinh La hừ nhẹ một tiếng, nắm lấy tay Hạ Ngưng Thường nhấn nàng ngồi xuống, Hạ Ngưng Thường lập tức một mặt áy náy nhìn qua Dương Khai, lè lưỡi, một bộ thương mà không giúp được gì.

Tô Nhan cùng Tuyết Nguyệt cũng thu hồi ánh mắt, tụ cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện với nhau thứ gì, một cái thần sắc nhạt nhẽo, một cái giống như cười mà không phải cười.

Ngoại trừ Hạ Ngưng Thường, ba nữ khác làm như không thấy được hắn vậy.

Dương Khai tròng mắt trừng một cái, chuyện gì thế này?

Lưu Viêm ngồi bên cạnh Tô Nhan, Dương Khai hướng nàng nhìn lại, bờ môi im lặng nhuyễn động mấy lần, Lưu Viêm nâng tay nhỏ lên, lướt một vòng qua cổ, còn thè lưỡi ra, hai tròng mắt trợn lên trên, một bộ chết không nhắm mắt.

Dương Khai bật cười, lập tức minh bạch mấy nữ nhân này đại khái là đang trách cứ mình vừa đi liền nhiều năm bặt vô âm tín, đây là đang hùn vốn trị hắn đây.

Dương Khai tự nhiên không sợ, nữ nhân nha, dỗ dành liền tốt, dỗ không được vậy phải gặp trên giường.

Đang muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy một cái thân ảnh nho nhỏ từ dưới mặt bàn đá chui ra, chạy đến đứng vững trước mặt mình, hai tay chống nạnh, ngước đầu nhìn lên lấy mình.

Dương Khai cũng một mặt ngạc nhiên cúi đầu dò xét, chỉ thấy cái thân ảnh nho nhỏ này đúng là cái tiểu nữ hài nhìn chỉ có bốn năm tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, hồn nhiên đáng yêu, đầu ghim hai bím tóc nhỏ, mặc trên người đắc thể tiểu y, trên cổ mang theo một cái khóa vàng, trên cổ tay cũng có mấy cái vòng tay, lấp lóe linh vận quang mang, đều là bí bảo không tầm thường.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai ngạc nhiên không thôi, đây là hài tử nhà ai.

Tiểu nha đầu một tay chỉ vào Dương Khai, nãi thanh nãi khí nói: "Ngươi là ai, tại sao trước giờ ta chưa thấy qua ngươi!"

Dương Khai lập tức vui vẻ, ngồi xổm người xuống nói: "Ngươi cảm thấy ta là người như thế nào ?"

Tiểu nha đầu nghiêng đầu đánh giá hắn, nghiêm túc xem kỹ một phen, gật gù đắc ý nói: "Xem bộ dáng ngươi cũng không phải là người tốt lành gì, trước ăn ta một quyền!"

Tay nhỏ trắng nõn nà nắm chặt thành quyền, lại thật trực tiếp hướng chỗ mặt Dương Khai oanh đến, lại bị Dương Khai nhẹ nhàng một chỉ ngăn lại, tiểu nha đầu lấy làm kinh hãi, càng dùng sức, lại là không rung chuyển được mảy may, kìm nén đến đỏ mặt, trong miệng y y nha nha réo lên không ngừng.

Dương Khai nhẹ buông tay, tiểu nha đầu thân hình bất ổn, trực tiếp đụng vào trong ngực của hắn, bị Dương Khai duỗi hai tay ra nắm lấy gương mặt, nhéo sang hai bên, khuôn mặt nhỏ lập tức thay đổi hình dạng, cách làm này rõ ràng để tiểu nha đầu rất tức giận, dính sát vào Dương Khai, đối với lưng hắn là một trận quyền đấm cước đá.

Dương Khai ngẩng đầu hỏi: "Đây là hài tử nhà ai, tại sao lại ở chỗ này ?"

Phiến Khinh La xoay người, vểnh chân bắt chéo lên, chỗ da đùi như ẩn như hiện, thật làm cho người ta mơ màng, cười mỉm nhìn qua Dương Khai nói: "Nếu ở chỗ này, vậy còn có thể là con cái nhà ai, tự nhiên là nhà ta."

Dương Khai cả kinh nói: "Nhà ta "

Liền tranh thủ hơi chuyển thân tiểu nha đầu trong ngực ra, quan sát tỉ mỉ một phen, trợn mắt nói: "A, hình như là thật có chút giống ta!" Vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy còn không có cẩn thận chú ý, bây giờ được Phiến Khinh La nhắc nhở như vậy, lập tức nhìn ra mặt mày tiểu nha đầu này dường như có chút tương tự với mình.

"Nhà ta có hài tử a" Dương Khai hai tay giữ lấy thân thể tiểu nha đầu, giơ nàng lên thật cao, cười ha ha.

Cười cười, tự nhiên không cười nổi nữa, khóe mặt giật một cái, nhìn qua tiểu nha đầu nói: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?"

Tiểu nha đầu không để ý tới hắn, chỉ là nắm tay vung vẩy: "Mau thả cô nãi nãi xuống, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi." Nói chuyện nãi thanh nãi khí, một bộ dáng ông cụ non, tứ chi quyền đấm cước đá, lại không thể đụng tới một cọng tóc gáy của Dương Khai.

Dương Khai lại quay đầu nhìn về những người khác: "Nàng năm nay bao nhiêu tuổi ?" Có lẽ không chỉ bốn năm tuổi mà là trên 10 tuổi, nếu là hài tử nhà mình, không có đạo lý niên kỷ nhỏ như vậy.

Phiến Khinh La buồn bã nói: "Vừa đầy 5 tuổi đi."

"Năm. . . Tuổi!" Dương Khai cắn chặt răng, gân xanh trên trán nhảy loạn.

Mình 10 năm nay chưa từng trở về, ở đâu ra hài tử 5 tuổi, Âm Dương giao hợp, Thiên Địa Đại Đạo, tiểu hài tử lại không thể sinh ra từ trong khe đá a.

Chợt thấy Phiến Khinh La biểu lộ một mặt đắc ý xem kịch vui, ngay cả Tuyết Nguyệt vai cũng run run, bộ dáng như nén cười, Tô Nhan đưa lưng về phía hắn, lại là nhìn không ra thần sắc, Hạ Ngưng Thường thì là một mặt không đành lòng.

Lập tức minh bạch cái gì, mỉm cười hỏi: "Ai sinh "

Phiến Khinh La hai chân đổi cái tư thế ngồi thành song song, ngực ưỡn một cái, mỉm cười nhìn qua hắn: "Ta nói là ta sinh, ngươi tin không ?"

Dương Khai lắc đầu nói: "Ta không tin."

Hỏi các nàng cũng không ra kết quả gì, mấy cái nữ nhân này hiển nhiên là đã thương nghị xong đến xem mình làm trò cười, thậm chí không biết từ chỗ nào tìm được cái tiểu nha đầu tới, tiểu sư tỷ ngược lại là muốn nhắc nhở mình, nhưng hiển nhiên không dám làm nhiều người tức giận, có miệng có lòng mà khó nói.

Không cần phải nói, việc này khẳng định là Phiến Khinh La cái yêu nữ này cầm đầu, cũng chỉ có nàng mới dám làm càn như thế.

"Các ngươi không nói ta cũng biết a." Dương Khai cười nhạo một tiếng, bốn ngón tay khép lại, điểm mấy lần: "Đợi bản thiếu gia bấm ngón tay tính toán. . . Có, a, ngươi là muội muội ta a "

Hắn vốn là U Ám tinh chi chủ, tuy nói vì luyện hóa toàn bộ tinh vực mà từ bỏ thân phận U Ám tinh chi chủ, nhưng muốn nghe trộm chút tình báo tự nhiên dễ như trở bàn tay.

Trong nháy mắt, mấy vạn tin tức đến từ Lăng Tiêu tông liền hiện lên trong đầu, cho ra một cái kết luận làm người ta giật mình: Tiểu nha đầu này lại là muội muội của mình!

Mình lại có một người muội muội? Chợt nhớ, năm đó khi trở về gặp cha mẹ, lão nương hình như đã nhấc lên một gốc rạ, không nghĩ tới lúc trở lại, thế mà đã nở hoa kết trái.

Lão phụ quả nhiên là già những vẫn cường mãnh! Dương Khai bội phục không thôi.

Biết thân phận của tiểu nha đầu, Dương Khai tự nhiên cảm thấy thân thiết, từ nơi sâu xa cảm giác được một tia liên hệ mờ mịt nhưng lại chém không đứt, tiếp lấy mình cùng hài tử trước mắt, tầng liên hệ đó gọi là huyết thống.

Trách không được vừa rồi cảm thấy mặt mày nàng có chỗ tương tự mình, nếu là huynh muội vậy cũng không kỳ quái.

Nhẹ nhàng đặt tiểu nha xuống, nhưng không ngờ tiểu nha đầu một cước đá tới hắn, thở phì phò nói: "Ta là cô nãi nãi ngươi!"

"Người không lớn, tính tình lại không nhỏ!" Dương Khai vui vẻ, thân hình bất động, mặc cho tiểu nha đầu đá, tiểu nha đầu tức không nhịn nổi, đang chuẩn bị lại đạp một cước, đã thấy Dương Khai cong lên một chỉ, nhẹ nhàng búng trên trán nàng.

Đông một tiếng, tiểu nha đầu lui ra phía sau mấy bước, hai tay bưng bít lấy cái trán, một mặt khiếp sợ nhìn qua Dương Khai, như làm sao cũng không nghĩ tới Dương Khai lại dám đánh nàng.

Từ khi nàng sinh ra đến nay, toàn bộ trên dưới Lăng Tiêu tông, ai đối nàng mà không phải ngoan ngoãn phục tùng, hài tử bình thường tự nhiên không có đãi ngộ này, nhưng nàng khác, nàng là nữ nhi của Dương tứ gia cùng Đổng Tố Trúc, là muội muội Dương Khai, chính là mấy tông chủ môn chủ đại tông môn đỉnh tiêm U Ám tinh gặp nàng, cũng phải trinh trọng đối đãi, hô một tiếng Nhị tiểu thư.

Mấy vị tẩu tẩu càng chiều chuộng nàng ghê gớm, muốn cái gì có cái đó, còn thiếu mỗi thay nàng hát trăng bắt sao.

Tại Lăng Tiêu tông, tiểu nha đầu cơ hồ có thể nói là như Thái Thượng Hoàng, đừng nói bị đánh, chính là một sợi tóc còn chưa có rơi qua, hôm nay đột nhiên bị đánh, lập tức cảm giác như mộng.

"Ta là đại ca ngươi!" Dương Khai cười mỉm nhìn qua nàng, "Bối phận này cũng không thể loạn."

Tiểu nha đầu nháy nháy con mắt, miệng co lại, nhìn như muốn khóc.

"Không cho phép khóc!" Dương Khai cong ngón giữa lên, làm bộ lại muốn đánh tiếp.

Tiểu nha đầu khóe miệng đã hoàn toàn giật xuống dưới, lại quả nhiên cố nén không khóc ra, chỉ là quay đầu hướng mấy vị tẩu tẩu nhìn lại, như là đang cầu viện.

Tô Nhan an nhẫn bất động, Tuyết Nguyệt giả bộ không thấy, Phiến Khinh La có chút hăng hái quan sát, chỉ có Hạ Ngưng Thường y nguyên một bộ thần sắc không đành lòng.

Dương gia vị Nhị tiểu thư này tuy nói sống an nhàn sung sướng, còn có một ít bệnh vặt, nhưng kỳ thật bản tính không xấu. Hạ Ngưng Thường bên nàng thời gian tương đối nhiều, là người hiểu rõ nàng nhất, có một lần chơi đùa tại hậu sơn, trời mưa to, nàng lại không đi trú mưa mà bận rộn bên dưới một gốc cây, Hạ Ngưng Thường hiếu kỳ quan sát, phát hiện dưới cây kia có một ổ kiến con, nàng đang dùng lá cây dựng một cái lều che mưa cho tổ kiến, năm đó nàng mới chỉ có ba tuổi.

Gặp gì biết nấy, từ đó về sau, Hạ Ngưng Thường càng yêu thương nàng hơn, sống an nhàn sung sướng, thụ ngàn vạn sủng ái cũng không tính là gì, khó được chính là phần bản tính thiện lương này.

"Coi như biết xem xét thời thế." Dương Khai mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng mấy lần, "Đây là chuyện thứ nhất đại ca dạy ngươi, nhẫn, cứng quá dễ gãy, nhớ không "

Tiểu nha đầu đần độn gật đầu, hiển nhiên không hiểu nhiều.

Dương Khai cười nói: "Trông ngươi còn có vẻ không phục, như vậy đi, ta nếu là có thể nói ra tên của ngươi, ngươi gọi ta một tiếng đại ca, thế nào "

Tiểu nha đầu thở phì phò nói: "Ngươi nói đi!" Trong lòng còn có chút đắc ý, mình cùng người trước mắt này là lần thứ nhất gặp mặt, làm sao biết tên của ta.

Dương Khai lại bấm ngón tay tính toán, mỉm cười nói: "Dương Tuyết "

"Ngươi. . . Làm sao ngươi biết" Dương Tuyết trừng lớn hai mắt, kinh Dương Khai như là Thiên Nhân, trong con ngươi thanh tịnh tràn đầy thần sắc sùng bái.

"Ngươi nói xem ta đoán đúng hay không đúng." Dương Khai hỏi.

Dương Tuyết buông xuống hai tay, ủ rũ cúi đầu nói: "Đúng!"

Dương Khai nói: "Vậy ngươi nên làm như thế nào "

Dương Tuyết quét miệng, hơi quay đầu qua một bên khác, bất đắc dĩ nói: "Đại ca!"

Dương Khai mỉm cười nói: "Đây là chuyện thứ hai, tín, người không tín thì không lập, chuyện đáp ứng người khác không thể nuốt lời!"

"Nha." Dương Tuyết một mặt như có điều suy nghĩ.

"Tốt, hôm nay cứ như vậy đi, trở về báo cho cha mẹ, qua mấy ngày ta tới vấn an hai vị." Đang khi nói chuyện, hướng Lưu Viêm nháy mắt ra dấu.

Lưu Viêm đang đứng bên cạnh Tô Nhan, liền đi đến bên cạnh Dương Tuyết duỗi tay nhỏ ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement