Đông Hải có hai đảo, Long Đảo cùng Linh Thú Đảo, đều mờ mịt không rõ, người bình thường nếu không có được cơ duyên, dù cho loanh quanh cả đời trên biển lớn cũng đừng hòng tìm ra đầu mối.
Người đời chỉ cho rằng hai nơi này đúng là hai toà hải đảo, nhưng Dương Khai lại biết, Long Đảo thật ra là một tiểu thế giới, mà lối vào thì ẩn giấu phía dưới một vùng biển biển rộng, lần trước nếu không có Lệ Giao dẫn đường, hắn cũng chưa chắc đã tìm được đường vào.
Long Đảo nguy cơ trùng trùng, Dương Khai cũng không biết khi mình vào Long Đảo sẽ được dạng đãi ngộ gì, không chừng còn bị xem là kẻ thù mà đối xử, vì lẽ đó trước tiên hắn cần phải đi một chuyến tới Linh Thú Đảo.
Để hắn phải im lặng là, một đường đi qua mấy cái thành trấn, vài lần tìm hiểu, nhưng lại không một người biết được Linh Thú Đảo đến cùng ở phương nào.
Một đường đi về phía đông, đi mãi đến tận biển rộng cũng không chút thu hoạch.
Cạnh biển có thành trì, cố thủ vạn dặm biên cương, nguy nga đồ sộ, võ giả trong thành lui tới không ngừng, lưu chuyển như dệt cửi.
Bên trong thành, trong một tửu lâu, Dương Khai ngồi một mình bên cửa sổ tầng ba, tự uống một mình, không khỏi có chút phát sầu, không biết nên đi tìm ai để mà thăm dò vị trí Linh Thú Đảo.
Bỗng nhiên một làn gió thơm kéo tới, một người ngồi nơi dối diện.
Dương Khai nhíu mày lại, quay đầu nhìn tới, chỉ thấy một khuôn mặt tươi cười khắc sâu vào mắt, nét mặt tươi cười như hoa, da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp xuất chúng, rõ ràng là một nữ tử cực kỳ mỹ lệ, nữ tử người mặc một bộ xiêm y màu xanh lam, đem tư thái nâng đỡ lên, Linh Lung uyển chuyển, no đủ rung động lòng nguời.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai sáng mắt lên, mỉm cười: "Ngươi là. . ."
"Dương huynh, ngươi thật là khó tìm a." Nữ tử cười yếu ớt ngâm ngâm.
"Lam Hòa cô nương!" Dương Khai cuối cùng cũng nhớ lại tên cô gái đối diện, càng chợt mừng rỡ, lại phát sinh ra một loại tha hương ngộ cố tri, bật thốt lên: "Ngươi sao lại ở đây?"
Lời mới vừa nói ra, lại là ảo não vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, ngươi vốn là ở Đông vực."
Lam Hòa, nếu không phải nàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, Dương Khai kém chút quên đi nữ nhân này. Ở Đông vực, người hắn quen biết không nhiều, những năm gần đây, hắn chủ yếu đều là hoạt động ở Nam vực cùng Bắc vực, chỉ ở trong Toái Tinh Hải cùng với những thanh niên tuấn ngạn vực khác đánh qua một ít liên quan.
Lam Hòa tự nhiên cũng là quen biết ở trong Toái Tinh Hải. Nữ tử này xuất thân Đông vực Thiên Lang Cốc, năm đó ở trong Toái Tinh Hải chịu Dương Khai một ít ân huệ, hai người cũng đồng thời lưu lạc vào trong một vết nứt không gian, là Dương Khai đưa nàng ra, bằng không lấy tu vi lúc đó của nàng, tuyệt đối phải lạc lối trong vết nứt không gian kia, vĩnh viễn cũng không tìm được lối thoát, sau đó Dương Khai còn ủy thác nàng hỗ trợ tìm hiểu tin tức một nữ tử khác, nếu là có thể kính xin hỗ trợ trông nom một, hai.
Mà cô gái kia, gọi là Lăng Âm Cầm, đi ra cùng Dương Khai từ trong Tịch Hư Hải bí cảnh .
Tịch Hư Hải bí cảnh, chính là cái địa phương quỷ quái mà Băng Vân bị nhốt nhiều năm, Lăng Âm Cầm kia cùng một nam tử khác ở trong đó gặp gỡ hiểu nhau, cùng yêu nhau, đáng tiếc lang quân trong một lần không may mà tử vong, nam tử kia cũng xuất thân từ Đông vực Thiên Lang Cốc, cùng một thế lực với Lam Hòa, Lăng Âm Cầm sau khi thoát vây từ trong Tịch Hư Hải cũng không đi cùng Dương Khai với Băng Vân, mà là muốn đi Đông vực Thiên Lang Cốc, để tro cốt phu quân mình được mồ yên mả đẹp.
Một loạt các chuyện cũ, loáng một cái đã rất nhiều năm, rất nhiều chi tiết nhỏ Dương Khai cũng có phần mơ hồ, nhưng Lăng Âm Cầm Lăng đại tỷ kia lại là cái người chân thực nhiệt tình, Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân lưu lạc tiến vào Tịch Hư bí cảnh, đụng tới người thứ nhất chính là Lăng Âm Cầm, lúc đó Lăng Âm Cầm còn đưa hắn một bộ Tịnh Linh Trận cao cấp, này đối với Lăng Âm Cầm lúc đó có thể nói là ra tay cực kỳ hào phóng.
Từ sau khi ra khỏi Tịch Hư Hải, Dương Khai cũng chưa rừng gặp lại Lăng Âm Cầm, dù sao cách nhau rất xa. Sau đó bên trong Toái Tinh Hải gặp được Lam Hòa đến từ Thiên Lang Cốc, liền thuận miệng dặn dò nàng một câu, bây giờ cũng không biết Lăng Âm Cầm có đi Thiên Lang Cốc hay không.
Dương Khai càng không có nghĩ tới, Thiên hạ rộng lớn, lại còn có cơ hội gặp lại Lam Hòa này, khẽ mỉm cười nói: "Thực sự là hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ, Lam cô nương, đã lâu không gặp."
Nhưng không ngờ Lam Hòa lại chậm rãi lắc đầu nói: "Là ta cố ý tới tìm ngươi."
"Cố ý?" Dương Khai nhíu mày, chợt ngạc nhiên: "Sao ngươi biết ta ở Đông vực?"
Lam Hòa nói: "Ta thỉnh thoảng nghe được một ít tin tức, nghe được người ta nhắc qua tên của ngươi, lại nghe người ta nói ngươi đang một mực tìm hiểu Linh Thú Đảo, nên đoán ngươi sẽ đến cạnh biển, cho nên liền chờ ở chỗ này, có vẻ ta đoán không sai, ngươi thật sự tới nơi này."
Dương Khai nháy mắt mấy cái: "Thỉnh thoảng nghe được một chút tin tức, còn có tên của ta? Thật là thú vị, không biết Lam cô nương nghe được từ chỗ nào?" Trong lời nói của Lam Hòa lộ ra tin tức để Dương Khai không thể không để ý, tự mình đến Đông vực, lại có thể có người đang theo dõi mình?
Lam Hòa tức giận nhìn hắn: "Ngươi là thật không biết hay là giả vờ không biết?"
Dương Khai cười nói: "Như ta biết, làm gì còn phải hỏi ngươi?"
Lam Hòa trên dưới đánh giá hắn một chút, gật đầu nói: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm hay không?"
Dương Khai ngạc nhiên nói: "Tình cảnh của ta rất nguy hiểm? Lời ấy nghĩa là sao?"
Lam Hòa thở dài nói: "Biết ngay ngươi không biết chút nào, còn nhớ Phạm Thiên Thánh địa chứ?" Sau khi nói xong thấy Dương Khai lộ ra vẻ mờ mịt, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ngươi ở bên trong Toái Tinh Hải giết hai Thánh tử nhà người ta, ngươi đừng nói là ngươi đã quên, hai tên này một người tên Trường Hạo, một người tên Trường Hiền, chính là hai sư huynh đệ, cũng là hai người mà Phạm Thiên Thánh địa mang nhiều kỳ vọng."
Dương Khai sờ lên cằm: "A, ngươi nói kiểu này, ta thật có một chút ấn tượng."
Lam Hòa khóe miệng giật một cái, mình giết người nào chẵng lẽ cũng không nhớ được, lời này nếu để cho Trường Hạo Trường Hiền biết, còn không phải bị tức chết thêm một lần.
Dương Khai nhếch miệng cười: "Trong Toái Tinh Hải ta giết người quá nhiều, ai quản bọn chúng là ai." Lời này cũng là thật, trong Toái Tinh Hải, thanh niên tuấn ngạn chết trên tay hắn không ít, mỗi người đều lai lịch không nhỏ, làm gì còn phải một mực nhớ kỹ tên người chết a.
Trầm ngâm một chút, Dương Khai nói: "Lam cô nương tâm ý, là Phạm Thiên Thánh địa kia muốn tìm ta tính sổ a?"
Lam Hòa nghiêm mặt nói: "Cũng không chỉ một nhà Phạm Thiên Thánh địa, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Hoàng Tuyền Tông lại có quan hệ gì? Bọn họ lần này cũng ra tay rồi."
Hoàng Tuyền Tông. . . Ách!
Dương Khai nghe được ba chữ này cũng có chút chán ngấy, chuyện liên quan tới Hoàng Tuyền Tông cũng không thể nói trong thời gian ngắn được, đầu tiên là chuyện nhiều năm trước, Doãn Nhạc Sinh kia ở Tinh Quang thông đạo phục kích mình và đám người Xích Nguyệt, sau đó cái tên này còn khó dễ mình khắp nơi, trong Toái Tinh Hải, mình vì tìm hiểu tung tích Tiểu Tiểu mới làm cái giao dịch với hắn, tha hắn một cái mạng chó, chính là từ trong miệng Doãn Nhạc Sinh mới dò xét được tung tích của Tiểu Tiểu, Dương Khai mới có thể đi Man Hoang Cổ Địa, sau đó Doãn Nhạc Sinh còn tính chính xác thời cơ, mời ra một vị cường giả Đế Tôn nhị tầng cảnh trong Hoàng Tuyền Tông, bố trí mai phục ở thông đạo ngoài cổ địa, trong đó còn có con gái Hào Lâm của U Hồn Đại Đế, nhưng lại bị mình dốc hết sức phá đi, Doãn Nhạc Sinh cũng bị giết ngay lúc đó.
Doãn Nhạc Sinh là Tông chủ tiền nhiệm Hoàng Tuyền Tông trong Đại Hoang tinh vực, dựa vào năng lực tự thân, đột phá ràng buộc, tiến vào Tinh Giới, cùng Hoàng Tuyền Tông trong Tinh Giới là một mạch tương xứng, được ký thác kỳ vọng cực lớn, thậm chí còn được Hoàng Tuyền Tông Tông chủ Phục Ba tự mình thu làm đệ tử, mình giết Doãn Nhạc Sinh với một cường giả Đế Tôn nhị tầng cảnh của Hoàng Tuyền Tông, sao chúng có thể dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa Hoàng Tuyền Tông trong Đại Hoang tinh vực cũng bị mình diệt môn, thù này cơ hồ có thể nói là không thể giải, không phải ngươi chết chính là ta vong.
Lam Hòa cười khổ liên tục: "Dương huynh ngươi cũng thật là, Đông vực ba đại thế lực đỉnh tiêm, ngươi lại đi trêu trọc tận hai nhà."
Nếu là người bình thường trêu chọc kẻ địch như vậy, nào còn dám lộ diện ở Đông vực, mà Dương Khai cũng không phải người ở Đông vực, nên dù Phạm Thiên Thánh địa cùng Hoàng Tuyền Tông vẫn luôn muốn tìm Dương Khai báo thù rửa hận, nhưng khổ nỗi lại không có cơ hội, lần này hắn chủ động tới Đông vực, hai thế lực này đâu còn phải nhịn nữa? Bỏ qua cơ hội lần này, sau này muốn tìm hắn nhất định rất khó khăn.
Vì lẽ đó vừa nhận được chút phong phanh tin tức, hai thế lực lớn này cơ hồ chính là ra hết nhân mã, thế phải đem Dương Khai chém giết ở Đông vực, giữ gìn uy danh của mình.
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng nói: "Người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người, Đông vực ba đại thế lực đỉnh tiêm, không biết một nhà khác là ai? Thiên Lang Cốc?"
Lam Hòa lắc lắc đầu: "Thiên Lang Cốc ta chỉ có hai vị Đế Tôn nhị tầng cảnh tọa trấn, sao có thể xưng tụng hàng đầu, một nhà khác là A Hàm điện." Sau khi nói xong sợ hãi mà nhìn Dương Khai: "Ngươi cũng đừng nói với ta, ngươi cũng có cừu oán với A Hàm điện, ta nghe nói tên Xích Quỷ kia cũng đang tìm kiếm ngươi khắp nơi."
Dương Khai nhìn nàng nói: "Ngươi thấy ta giống người ưa thích gây chuyện sao? Mà Xích Quỷ lại là cái quỷ gì?"
Lam Hòa bật cười nói: "Xích Quỷ không phải quỷ, là nhân tài lợi hại nhất mới xuất hiện của A Hàm điện, tấn cấp Đế Tôn cảnh trong Toái Tinh Hải, ngươi có lẽ cũng thấy qua hắn, gia hỏa này đầu đầy tóc đỏ, tính cách rất thô bạo."
Dương Khai suy nghĩ một chút, nhớ mang máng hình như là có gặp qua một người như vậy, tóc đỏ như lửa, đặc thù này quá rõ ràng, lắc đầu nói: "Ta không có ân oán với hắn."
Lam Hòa nói: "Vậy có thể là hắn muốn tìm ngươi luận bàn, cái tên này hiếu chiến thành tính, trước đây thường xuyên tìm Doãn Nhạc Sinh cùng Trường Hạo Trường Hiền đánh nhau, ba người này bị ngươi giết, trong Đông vực hắn không còn đối thủ, hẳn là muốn chứng minh gì đó trên người ngươi."
Dương Khai xì một tiếng: "Vậy hắn đánh sai chủ ý rồi."
Lam Hòa nói: "Không nói nhiều nữa, Dương huynh, nơi đây không thích hợp ở lâu, hai đại tông môn hàng đầu Đông vực liên thủ, vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ngươi, may mà tốc độ ngươi không chậm, không hề dừng lại lâu ở bất kỳ chỗ nào, nhưng tin tức ngươi vào thành này khẳng định cũng sẽ sớm truyền ra ngoài, giờ nếu không đi, chờ những người kia tới đây, muốn đi cũng không đi được."
Dương Khai bùi ngùi thở dài nói: "Thế gian vốn vô sự, lo sợ không đâu."
Lam Hòa cả giận: "Đến lúc nào rồi, mau mau đi theo ta đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!